Lam gạt tay Thuỷ ra, bực bội:
- Không sao! Cứ mặt đi!
Thuỷ vẫn khăng khăng"
- Không được, sao có thể bỏ mặc Lam chứ!
Lam hét lên, giọng như muốn hụt hơi:
- Sao bạn lại quan tâm thế? Người như tôi thì cứ mặc vậy đi. Đáng ૮ɦếƭ lắm mà!
Thuỷ sửng sờ. Chưa bao giờ cô thấy Lan yếu đuối vậy. Đôi mắt Lam chực khóc.. Cả lớp nhừng việc tiêng quay lại nhìn Lam. Lam ôm lấy bạn, nức nở:
- Tớ đáng ૮ɦếƭ lắm! Một con rắn độc đây! Để tớ ૮ɦếƭ!
Thuỷ vỗ vỗ vai bạn, an ủi:
- Đừng như thế! Lam là một người tốt mà! Chỉ có điều mọi người chưa hiểu Lam thôi. Theo mình xuống phòng y tế nhé?
Xuyên đỡ cánh tay Lam, dỗ dành như trẻ nhỏ:
- Lam hãy cứ nghe lời một lần đi. Tốt cho Lam lắm!
Lam chợt thấy lạnh toàn thân. Mắt cô hoa đi, đầu như vỡ tung. Lam quỵ xuống...
Khi Lam tỉnh dậy thì thấy mình đang ở phòng y tế trường. Bên cạnh có Thuỷ và cô bác sĩ. Lam chợt nhớ lại và thấy buồn cừơi. Cô không thể ngờ có lúc cô lại yếu đuối như thế! Cô còn khóc nữa cơ đấy. Lạ lùng! Tự nhiên nước mắt cứ tuôn ra. Nhưng như thế lại nhẹ nhõm, Lam nhớ hình như cô có bực một chuyện gì đó và muốn ૮ɦếƭ.. Dại dột thật! Một con bé như Lam không thể ૮ɦếƭ dễ dàng như thế được. Phải sông để mà cười chứ..
Thuỷ cúi xuống hỏi với vẻ mặt lo lắng:
- Lam thấy đỡ chưa?
Lam khẽ gật đầu- Đỡ rồi- -- Ai đưa Lam xuống thế?
- Bình đấy! Cậu ấy thấy Lam ngã là vội đỡ và đưa Lam lên đây!
Lam hơi nhăn mặt. Lại phải mang ơn tên Bình đáng ghét đó... Cái thằng leo lưỡi ấy.. Mà bọn con trai đề là lũ như thé cả. Bực thật!
Cô bác sĩ cất giọng ôn tồn:
- Cháu cần biết học điều độ. Đừng quá sức. Hơn nữa tâm hồn cháu có u uẩn thì đừng giữ nữa, giải toả đi!
Lam lặng im. Một điều u uẩn làm sao có thể thổ lộ, Đó là nỗi đau mà chỉ mình Lam phải chịu. Lam cũng ko hiểu sao lại thế.. Chắc số Lam phải chịu khổ suốt đời. Thuỷ ngồi xuống cạnh giường, nhỏ nhẹ:
-Lam! Có chuyện gì buồn về gia đình a?
Lam ngước lên, cô bác sĩ đã rút lui từ lúc nào. Lam quay lại nhìn Thuỷ, co lắc đầu:
- Không có gì! Tại hôm qua không ngủ nên thế. Thuỷ đừng lo. Thuỷ lên lớp đi. Lam thấy đỡ rồi!
Lam tỏ vẻ thích được ở lại một mình. Thuỷ đành chịu. Cô bé lên lớp, không quên dặn dò lại cẩn thận. Lam nằm vắt tay lên trán, khẽ thở dài. Được một lúc cô ngủ thi*p đi. Lam không hè hay biết Pương đến từ lúc nào. Phương cứ ngồi im nhìn Lam ngủ. Vẻ xanh xao yếu ớ của Lam khiến Phương đau long .
Không còn một cô bé Lam kiêu hãnh nguẩy đầu đầy thách thức; không còn là một cô bé Lam tươi cười hạnh phúc... Lam bây giờ mỏng manh như đoá hoa.. Lam thật sự đã in sâu vào tâm trí anh, thật sự điều khiển con tim anh. "Lam ơi! Lam thật vô tình! Tạm biệt em!". Phương xoay người bỏ đi, Lam vẫn ngủ, thơ ngây như trẻ nhỏ. Giấc ngủ là một liều thuốc kỳ diệu, để xoa dịu nỗi đau mà Lam đang phải gánh chịu!
Sau mấy ngày nghỉ vì ốm, Lam đến trường, Gương mặt cô đã lấy lại sinh khí, đẹp rạng rỡ. Bình thấy Lam từ xa, cảm thấy mình là lạ khi hướng ánh mắt về Lam. Bình vẫn chưa quên vụ Lam hạ nhục mình nhưng vụ đó cũng không đủ sức mạnh làm Bình ghét Lam thêm. Lam mơ hồ và xa vời….Và càng vì thế, Bình lại cứ để trái tim mình đi hoang….
Lam nhỏen miệng cười với đứa bện cạnh Bình và lù mắt với cậu. Bình cũng thản nhiên chiếu ánh mắt lạnh lẽo vào gương mặt đẹp như hoa kia. Mặc dù câu biết, trái tim cậu đang đập rộn ràng trong ***g иgự¢. lam đi rồi, Bình vẫn còn ngẩn ngơ…
Xuyên vỗ vai Lam hỏi han:
- Khỏe hẳn rồi chứ?
- Ừ! Cảm ơn Xuyên! à, Quân chưa đến à?
Xuyên hướng đôi mắt dò hỏi vào Lam:
- Sao tự dưng Lam lại hỏi Quân?
Lam nhúng vai:
- Vì mình qúy Quân!
- Hả!—Xuyên sửng sốt, trợn tròn mắt, cô lắp bắp---Sao…sao thế được?
Lam bình thản:
- Xuyên hỏi lạ! Quân vừa đẹp trai, học giỏi, galăng…Tớ sao không qúy. Chi có sắt đá như cậu mới không thấy Quân dễ…… yêu!
Lam nhận ra đôi mắt Xuyên trở nên tối sầm. Khẽ nhếch môi mỉa mai, Lam buông gọn:
-Quân chưa có ai nên tớ sẽ “tấn công”!
- Còn….còn…Quyền…?
- Chỉ là bạn! – Lam xoay lưng ra cửa sổ, mắt nhìn về phía cửa chính ra vẻ mong chờ Quân lắm. Xuyên thấy bực tức đến phát điên lên. cũng chẳng rõ vì sao, Xuyên chỉ biết rằng cô không muốn Laam gần gũi Quân!
Vừa lúc Quân vào, Lam vội tới, tươi tắn như hoa:
- May qiá, cậu đã đến. Tớ định nhờ cậu một viêc.
Quân cười trìu mến:
- Viêc gỉ? Lam cứ nói, giúp được Quân sẽ hết mình!
Khẽ liếc mắt về phía Xuyên thấy cô nàng đang giận dỗi ngồi vào bàn của mình, Lam thích thú. Cô càng muốn trêu già. Lam ghé miệng thật sát vào quân thì thầm:
- Bí mật lắm. Quân đừng nói cho ai nha…..
- Ừ !
- Lam muốn làm hòa với mọi người, Quân giúp Lam nhé?
Đôi mắt Quân tháong nghi ngờ. Cậu nghiêng người nhìn lại Lam, toan thắc mắc thì Lam cất giọng thành thật:
- Quân kh6ong tin Lam ư? Lam nói thật lòng đấy. Lam nghĩ kĩ lắm rồi….Lam…
- Mình tin Lam! --- Quân gật gù--- Vậy Quân sẽ dốc sức giúp Lam, nhưng cơ bản là Lam phải cố gắng…Xem nào….
Tiếng trống tập trung đầu tuần cắt ngang lời của Quân. Lam thừa lúc đó, nói vội vàng:
- Ta ra tập trung đã, tẹo về bàn tiếp!
Không đợi Quân gật đầu, lam lỉnh vội. Lam thừa biết cách để lấy lại lòng tin của mọi người, chứ chẳng cần gì Quân giúp. Nếu cần Lam có thể biến Quân thành một lớp trưởng bù nhìn ngay. Tội nghiệp Quân thôi! Thân thiện với Lam chỉ rước học vào thân! Nhưng Lam sẽ giúp Xuyên nhận ra tình bạn thật sự, đấy là trả ơn cho cuộc cứu giúp đầu năm…
Lam mải mê nghĩ linh tinh nhưgn cũng chợt nhận ra cô giáo hiệu trưởng đang nói về Phương. Lam chăm chú nghe. Cô đang ca ngợi anh. Chà. Rõ là một con người hoàn hảo!
- Em Tô Việt Phương là một hiện tượng đôc nhất của trường ta từ xưa đến nay. Trong kì thi “Olympic Thái Bình Dương” em giành được huy chương bạc, còn trong kì thi quốc gia em đạt giải nhất với số điểm hòan hảo. Hiện nay, em đã lên đường sang Nhật dự cuộc thi tóan quốc tế….Chúng ta tự hào về một học sinh như thế……
Cả trường vỗ tay khuyến khích. Lam thóang cau mày. Phương đi mà không hề nói gì với cô cả. Bực mình thật! Thế mà bảo là bạn bè! Lam đảo mắt sang lớp 12 Văn, tìm Yên. Yên đang cười với bạn. Chắc họ đang trêu gì Yên với Phương. Lam bậm môi, cố nuốt cục tức vô cớ ở cổ họng. Phương là đồ dối trá! Dối trá quá đi!
Lam lầm lũi đi vào lớp. Quân kéo tay Lam nôn nóng:
- Chúng ta cần bàn tiếp viêc vừa nãy! Mình nghĩ suốt từ nãy tới giờ. Lam có đồng ý……
- Bỏ viêc này đi Quâm! –Lam hờ hững.
Quân tròn mắt
- Câu sao thế? Đừng thất thường kiểu ấy.
Lam cáu:
- Mặc tôi! Chẳng liên quan gì Quân đâu. Quân nghe rõ đây. Tôi ghét làm hòa với mọi người lắm. Tôi bỏ buổi học này đây.
Lam xăm xăm bước vào lớp khiến Quân không kịp cản. Cậu bực bội đá vào trường.
Xuyên lắc đầu mỉa mai:
- Cô bạn ấy tức tối gì đấy? Sao Quân không đuổi theo?
- Xuyên nói bậy bạ gì đấy? Lam là gì mà tôi phải theo?
Xuyên bĩu môi:
- Chẳng phải Quân rất vui mừng khi gặp Lam, rồi còn thân mật với Lam hay sao? Thôi, đừng chối, Lam nói rõ cho Xuyên biết rồi!
Quân nghe không hiểu gì hết. Cậu lắc đầu:
- Xuyên nói tòan chuyện vớ vẩn!
Xuyên tức giận:
- Vớ vẩn gì! Quân và Lam nói với nhau những gì….tớ ..tớ….
- Chẳng có gì! ---Quân phẩy tay----Xuyên đừng nghi ngờ nữa. Mệt óc! Lam thất thường như mưa nắng ấy. Chịu không nổi!
Nói xong, Quân bỏ đi một nước. Hành động này làm trái tim Xuyên sôi lên. Cô bậm môi đá vào tường. Hừ! Quân là đồ thay đổi, đồ đáng ghét, đáng ghét…..
Về phần Lam, ra khỏi trường rồi, cô đi vơ vẩn, không có chủ định. Lam lầm bầm trogn miệng:
- Xe dừng lại ở đâu, vào đấy!
Không hiểu sao, Lam cho xe dừng lại ngay trước cửa quán nước nổi trên hồ Bạch Đằng mà trước đó ít lâu Phương đưa cô tới. Lam tăc lưỡi đi vào. Chọn đúng chiêc bàn cũ, Lam gọi một cốc nước cam. Lam nhìn ra phía xa. Một vài cụm bèo trôi vô định làm Lam chạnh lòng. bèo vá sóng nước, đúng là thứ tình bèo bọt vô duyên! Lam khẽ nhếch môi. Đời Lam rồi cũng như cánh bèo kia thôi, không bao giờ tìm được nơi dừng chân thật sự. Trôi cho đến khi nào sóng đánh tan nát mới thôi…. Đời phù du là vậy!
Lam ghé môi vào ống hút. Nứoc cam ngọy, thơm giúp Lam tỉnh trí lại. Cô lại thấy nỗi bực vô cớ tràm về. Phương vànụ cười ngạo nghễ của anh làm Lam cáu. Cô vò nát chiếc khăn giấy.
Một giọng nói mỉa mai vang lên:
- Cái khăn giấy có tội tình gì mà cô bé nhẫn tâm vậy? Chà, tưởng bàn tay đẹp kia chỉ quen ve vuốt….
Lam ngước mắt nhìn lên, người vừa phát ngôn nhìn trả lại bằng ánh mắt thẳng và có gì đó đa tình. Lam khẽ nhếch môi, lũ con trai là vậy! Thấy con gái đẹp là mắt cứ sắc như dao!
Ngừơi thanh nhiên đặt li càphê của mình xuống, tự nhiên ngồi vào chiếc ghê trống đối diện. Anh ta vờ thở dài:
- Những chổ khác nóng quá! Cho tui nhờ chút gió trời nhé cô bé?
- Tự nhiên! – Lam thờ ơ.
Cô lại hứơng ánh mắt ra xa, ý nghĩ hướng về mợt chân trời xa lạ nào đó. người thanh niên cũng im lặng. Anh ta ngắm nhìn Lam vàngưỡng mộ. Ở Lam có cái gì đó huyền bí lắm…. Vẻ đẹp mặn mànhưng ko ắc xảo… Đúng! Một người con gái có học thức và biết cách cư xử.
Cả hai cứ im lặng. Thi thỏang, Lam có quay vào hút nhẹ chiếc ống hút, rồi lại nhìn ra xa. Khỏang không được lấp đầy bởi tiếng hát của một ca sĩ nào đó…..
Một cô gái đi vào , mùi nước hoa Pháp nồng lên khiến đàn ông con trai quay lại tìm kiếm. Vẻ đẹp của cô nàng hình như tạo được một sự phấn khích lớn. Cô nàng ưỡng иgự¢ bước thắng tới bàn Lam ngồi. Cô ta long mắt lên khi thấy người thanh niên đang thỏai mái ngắm nhìn Lam:
- Anh Vũ Nam! Anh là đồ tồi!
Vũ Nam quay ra ngạc nhiên:
- Thủy Cúc à! Sao em tìm được anh?
Thủy Cúc đặt nhanh chiếc xắc xuống bàn, hét lên:
-Thì ra anh bỏ rơi tôi ở khách sạn để đi với con khốn nạn này? Anh mê gì ở nó? Anh nói xem, anh làm thế mà được à?
Lam quay ra, cô chiếu ánh mắt mỉa mai về phía người con gái ăn mặc quá cách điệu này.
Vũ Nam phân trần:
- Em hiểu lầm rồi! Cô gái này….
- Còn bênh nhau !---Thủy Cúc sắn tới trước mặt Vũ Nam, cô nàng níu chặt cánh tay anh, gằn giọng---Anh và cô ta đã làm gì?
-Ơ này, anh đã nói la hiểu lầm…
Thủy Cúc bĩu môi:
- Anh không nói thì chẳng ai bảo anh câm. Em sẽ bắt cô ta phải khai!
VũNam đỏ mặt vì tức. Anh toan đứng dậy thì Thủy Cúc đã nhào tới bên Lam, hét to:
- Mày có biết tao là ai không mà dám qua mặt ςướק người yêu?
Lam nhíu mày;
- Chị là ai thì có liên quan gì đến tôi! Rõ ràng là chẳng biết lịch sự. Chẳng ai hỏi cũng khai!
Thủy Cúc nóng mặt, toan tát thì Vũ Nam giữ tay cô lại, gằn giọng:
- Em quá đáng lắm rồi! mau về đi!
- Bò em ra! Em phải cho cô ta biết…
Lam thấy ngứa mắt quá. Cô vốn không có thành kiến gì về phụ nữ, nhưng cô gái này làm cô tức. Lam nhíu mày. Nếu chị ta muốn, cô sẽ cho biết thế nào là “ςướק người yêu. Được, ngu ngốc thì phải chịu: