Trái Tim Đá - Chương 05

Tác giả: Bảo Nhung

Phương cười nhẹ:
- Xuyên nên ở lại lớp. Để anh giúp cho.
- Ơ... -- Xuyên đỏ mặt khi nhìn vào ánh mắt Phương. Chưa bao giờ cô cảm thấy gần anh như thế ...
Đưa Quân ra cửa, Phương quay lại nói to:
- Anh thấy lớp em nên coi lại cách đối xử với Lam. Anh tin rằng Lam không hoàn toàn xấu như các em nghĩ đâu. Lam cần sự thông cảm của bạn bè...
Xuyên ૮ɦếƭ sửng. Anh mới tiếp xúc với Lam lần đầu sao anh nói thế? Cách anh gọi tên Lam cũng rất đổi dịu dàng, tha thiết... Họ có gì với nhau sao?
- Không cần anh nói hộ ---- Lam tựa cửa cười mỉa mai.
Phương không vừa, anh hỏi:
- Tôi tưởng cô bé rời khỏi chiến trường rồi chứ. Thích làm theo ý mình lắm cơ mà?
Lam đi thẳng vào chỗ, quờ tay vào ngăn bàn, móc ra lá thư chưa bóc. Bình dạt ra xa, sợ hãi. Phương đẩy Quân đi, trên môi anh nở một nụ cười bí hiểm.
Thầy chủ nhiệm biết chuyện Lam làm lọan nhưng phớt lờ. Thầy bắt đầu thấy thích Lam_ cô học trò ngang ngạnh của mình. Ở lam thầy phát hiện ra một tài năng thô, chưa được gọt dũa. Một khối ngọc hãy còn mộc mạc nguyện thủy lắm. Thầy sẽ làngười mài ngọc, tấhy muốn chính thầy sẽ tạo nên một thiện tài khác. Mọi chuyện của Lam thầy bỏ qua hết, mà nếu cố moi móc cũng chẳng được gì. lam ngang bướng và cứng đầu lắm ! Hình như dưới đôi mắt thơ ngây ấy không ai là đáng sợ cả.
Bình tuy vẫn tức nhưng chỉ dám tức ngầm. bài học hôm xưa vẫn còn in đậm trong tâm trí. Cậu thở dài, chán nản. Có lẽ cậu cũng là một thằng hèn !
Bình ngó ra sân, thấy Lam đang đi, vẻ mặt đâm chiêu. Cậu nheo mắt. Mỗi khi con nhỏ đăm chiêu trông nó hiền hiền! Bình quay phắt đi vì một ý nghĩ vô lý xẹt qua đầu. Đến khi cậu quay ra thì Lam đang giằng co với Quyền. Chỉ một lúc Quyền gật đầu và Lam cười rạng rỡ. Nụ cười thật đẹp! Sao nó có vẻ vui thế nhỉ? Bình đâu biết Quyền đang xuống nước làm lành sau một tuần không gặp Lam. Quyền nhận ra rằng mình rất cần Lam. Xa Lam, mọi thứ trở bên tẻ nhạt, chán ngắt. Những thú vui khi xưa cũng trở nên kinh khủng. Quyền quyết định học để có Lam bên cạnh. Chỉ cần nghe tiếng nói, tiếng cười của Lam cũng là hạnh phúc lắm rồi …..
Xuyên đón Lam ở cửa lớp, gương mặt dàu dàu. Lam ngạc nhiên:
-Sao thế?
Xuyên lắc nhẹ đầu:
Ta ra ngòai nói chuyện chút đi.
- Ừ! – Lam bình thản gật đầu.
Xuyên nhìn thẳng vào mắt Lam đi vào chủ đề câu chuyện:
- Cậu và anh Phương chơi với nhau à?
Lam thờ ơ:
- Phương nào ?
- Việt Phương 12 Tóan ấy.
Lam bật cười đập tay vào lan can:
- Anh ta á? tớ làm gì được cái diễm phúc ấy! Trường này có bao nhiêu cô nàng “đỗ” anh ta. Nhưng không phải là tớ!
Xuyên thừ người ra. Giọng Lam như kim châm:
- Sao cả Xuyên cũng bị anh ta hớp hồn à? Tưởng là Quân và Xuyên chứ….
- Tớ và Quân chỉ là bạn than từ bé, chẳng có gì cả!
Lam gật gù vẻ hiểu biết:
- Nhưng hình như tớ thấy Quân không coi cậu là bạn thân đâu …..
- Cậu đừng đóan mò! Xuyên bực dọc:
Lam nghiệm giọng:
- Vậy cậu dừng tưởng tượng tớ và anh nào đấy nhé! tớ không thích thế đâu. vả lại tớ đang chơi với Quyền. Chào!
Lam bỏ vào lớp, Xuyên tực người lên lan can, mắt hướng ra sân trường. Trong long cô bỗng tấhy bực dọc khi thấy Yên và Phương vui vẻ đi bên nhau. cô tự hỏi mình tại sao lại ngốch nghếch! Con người vui vẻ trong cô trước đây đã biến đi đâu mất. Cô đã thay đổi nhiều lắm, cố gắng học để được nổi trội, cầu mong người ta để ý. Nhưng cô vẫn không vượt qua được Quân, bây giờ Lam xuất hiện…. Cô tưởng như có một bóng đen đè nặng tim mình.
- Xuyên sao thế?- Quân ân cần hỏi.
Xuyên ngẫng đầu, cô hơi bối rối trước sự quan tâm của Quân.
Quân cưởi khẽ:
- Xuyên dạo này lạ lắm …… cứ hay buồn! Có ai làm Xuyên buồn à?
Xuyên lắc đầu, không nói. Cô thừa hiểu lời của lam là đúng, nhưng cô lại không thể chấp nhận. Hình như sự than thiết quá biến con người ta thấy khó mà “rung động”!
Quân thở dài:
- Xuyên giấu Quân làm gì? Chơi với nhau bao năm chẳng lẽ Quân không hiểu tính Xuyên? Quân biết lúc nào Xuyên vui, lúc nào Xuyên buồn. Chắc gần đây có chuyện gì đó khiến Xuyên khó chịu!
Xuyên tươi cười:
- Làm gì có, Quân chỉ đóan mò.
Quân dung tay điểm vào trán Xuyên, lặc nhẹ đầu:
- Xuyên giấu được ai. Gương mặt Xuyên biểu lộ hết tâm trạng, chứ không như Lam……
- Đúng! Lam khó hiểu, khó gần…. Mình nghĩ…..
- Không được lảnh chuyện khác. Nếu Xuyên không muốn nói thì thôi, nhưng Xuyên cứ yên tâm, mãi mãi Quân ở bên cạnh Xuyên để chờ nghe Xuyên nói! Ta vào lớp đi.
Quân dắt Xuyên vào. Cả hai im lặng. Lam nhếch môi cười nhạt. Đời là thế! Tòan là những kẻ chạy theo những cái bóng một cách vô vọng. Đến khi mệt nhòai thì không còn đủ sức mà chữa những hậu quả để ở phía sau. Lam tự hỏi: “Lam có phải là hậu quả đó không? Lam là kẻ thừa ở trên đời này ư? Cô ao ước mình bình thường như bao người. Có cha mẹ để yêu thương. Tình yêu của bà dành cho cô hiện giờ không thể bù đắp nổi đau âm ỉ trong lòng!
Việt Phương lững thững đi vào phòng hiệu phó. Thầy giáo phục trách đòan ngồi chễm chệ ở băng ghế salong. Phương cất giọng chào. Thầy phẩy tay, chỉ chổ đối diện cho anh ngồi. Sau đó thầy mới nói:
- Thầy muốn nhờ em chút việc được không?
- Dạ!- Phương gật đầu tỏ vẻ ngoan ngõan.
- Thế này, dạo này thầy biết em bận, cả Y6en nữa…. Nhưng trường ta không thể tham gia văn nghệ chào mừng ngày hội cử tri của tỉnh….
- Em không hiểu?
Thầy vò đầu, khổ sở:
- Em và Yên đều là những cây văn nghệ giỏi…Tiếc là hông thể tha gia.
Thầy đã chỉ thị cho Lam lớp 10 Tóan nhưng em ấy từ chối.
Phương gật gù có vẻ hiểu. Lam thì chẳng bao giờ làm những viêc mình không thích cả.
- Vậy thầy nhờ em khuyên Lam chứ gì?- Phương lắc đầu- Em không làm được đâu!
Thầy phụ trách thuyết phục một hồi, Phương mới miễn cưỡng đồng ý. Anh ra khỏi phòng, đầu óc quay cuồng những đối sách để “đối phó” với Lam. Riêng chuyện anh muốn làm quen với cô còn kh1o chứ chẳng nói là nhờ làm viêc này viêc kia. Nhưng anh không thể đầu hang được! phải mau mau tìm cách.
Thế là chiều hôm ấy, Phương đi lần nhà Lam. Anh thấy việc vào nhà nghe “mắng” còn dễ chịu hơn ở trong trường hay ở quán nước. Lam là con người chẳng biết nể ai!
Tìm nhà Lam thật khó. Nếu nhà cứ liền quán thì còn dễ…. Có cả bà của Lam như là có một tấm khiên đỡ bảo táp. Phương hỏi một anh con trai đang đứng ở cửa nhìn lơ đãng. Anh ta cau mày khi nghe Phương hỏi về Lam.
Phương xuồng giọng:
- Em va Lam la hai người cùng họat động đòan …... Em thấy mấy ngày nay Lam không đến họat động, cho nên…..
Anh chàng vẫn chưa tin, hỏi dồn:
- Thật chứ? Cậu mà nói láo thì sao? lam không dễ…
- Em nói thật!- Phương cắt ngang vẻ vội vả.
Anh ta gật đầu:
- Vậy cậu theo tôi!
Phương hơi băn khoăn về thái độ của chàng trai. Người thành phố thường ko có thói quen “để ý” nhànhau. Anh chàng này lại có vẻ lo lắng cho Lam một cách thái quá!
Dừng trước một căn nhà ngói nhỏ nhắn, có giàn hoa tigon hồng, chàng trai nhìn đồng hồ rồi nói:
- Giờ này, bà Lam ở cửa hang. Lam nghe nhạc hoặc học bài. Lam không thích quấy rối. Cậu vào đi, không cần gõ cửa.
- Còn anh?- Phương tỏ vẻ quan tâm.
Anh chàng gãi đầu, bối rối:
- Lam đang giận tôi, nên không đươc vào. Cậu vào đi, tôi về.
Nhìn anh chàng đi khuất, Phương mới đi vào. Phòng khách gọn gang với bộ bàn ghế bằng mây đã cũ, chiếc tủ nhỏ cũng cũ, trên đó là bàn thờ. Phương nhận thấy có hai bức ảnh phóng to, một người phụ nữ đẹp vàtrẻ, bên cạnh người đàn ông gương mặt đầy cương nghị. Phương hơi chạnh long cho số phận hẩm hiu của Lam. Anh đưa mắt tìm kiếm, không thấy có Lam. Định lên tiếng gọi thì anh giật mình bởi tiếng quát:
- Ai cho anh vào đây?
Lam đứng ở cửa buồng, mắt long lên tức giận. Phương cười hòa:
- Một anh chỉ cho anh biết. Anh ta còn nói cứ vào vì……
- Thôi anh ra ngay cho, ở đây không tiếp khác lạ.
Phương cứng đầu:
- Anh có quen biết em, sao gọi là lạ? Với lại, anh đến theo sự yêu cầu của thầy phụ trách.
Lam lừ mắt:
- Mặc kệ! ra khỏi nhà tôi đi!
Phương nghiêng đầu:
- Chủ không mời thì khách tự ngồi. Lam kho quá đó, anh chỉ muốn nói chuyện chút ít thôi….
Lam bực lắm, chưa bao giờ cô gặp một tên chai lì vậy! đồ đáng ghét. Ai chứ Lam này không chịu thua cái mòm mép dẻo quẽo kia đâu.
Phương cất giọng trầm:
- Em không phải căng thẳng để đối phó anh.
- Hừ! ai căng thẳng?- lam bĩu môm- có hcuyện gì anh nói nhanh lên, tôi không rảnh.
Phương cười nhẹ, Cái giọng êm ái thế mà tòan nói những câu đanh đá, Lam kh6ong biết nhường nhịn là gì.
- Thầy phụ trách mong em nhận lời….
lam lắc đầu:
- Không! tôi không có thời gian. Hát với hò tùy lúc. Con người cần biết rõ khả năng của mình làm đến đâu. Tôi không quen hát trước quan chức.
Phương nhíu mày, rồi anh hỏi đột ngột:
- Em kết bạn với anh nhé?
Lam sững người. Cái cách kết bạn lạ kì quá!
Phương tỏ ra chân thành:
- Chỉ là kết bạn bình thường thôi. Anh thấy em rất thú vị và có vẻ hợp tính anh. ta làm bạn nhé?
- Khoan! Anh lam vậy có ý gì?- Lam vẫn chưa hết ngạc nhiên.
- Chẳng có ý gì cả!- Phương lắc đầu. Đối với anh những gì anh thích đều làm cho bằng được….
- Kể cả chuyện này?- lam hớt ngangm rồi nhếch môi- Anh coi thường tôi quá! Tôi đâu phải hạng mốc meo không người để ý. Đừng thực hiện sự thương hại trên số phận của tôi.
Phương lặng thinh nhìn Lam. Anh không buồn giải thích những gì cô nghĩ lêch lạc về anh. Chỉ cần Lam nhìn vào mắt anh sẽ rõ mọi điều. Lam luôn là viên ngọc xanh quý giá trong long anh. Ngay ngày anh nâng niu bao bọc, sợ nó rơi vỡ….
Tiếng Lam lạnh lung:
- Tôi không tốt đẹp gì đâu. Sợ anh lại xấu hổ thôi!
- Nếu anh không xấu hổ? Nếu anh lu6on coi viêc kết bạn với em là một niềm vui, niềm hạnh phúc? em sẽ đồng ý đúng không?
Lam đứng lên, thở nhẹ. Trong long cô nghĩ gì, chỉ có cô biết… Phương còn ngây thơ và cả tin lắm. Một người như Lam mà dính vào thì coi như chẳng còn gì…. Lam đã nể anh mà “buông thả”…. nào ngờ……
Phương chờ đợi ở lam một cái gật đầu đồng ý. Anh còn nhớ rõ lắm đôi mắt ngây thơ và nụ cười đẹp như mộng của cô đầu năm học. Nhớ cả giọng mềm mại nhưng lời lẽ gai góc… Nhớ sự lạnh lung trên gương mặt xinh đẹp…. Nhớ tất cả vàyêu mến tất cả….Lam của ngày xưa, Lam bây giờ và Lam của mai sau….Anh sẽ yêu và suốt đời chỉ có một mình cô! (tự tin gớm)
Lam đợi cho không gian căng thẳng đến đỉnh điểm, mới cất giọng ôn tồn:
- Nếu anh muốn, tôi sẽ đồng ý….Thực tình anh nên tránh xa tôi!
Phương vui mừng thiếu nước nhảy cẫng lên. Anh nói bằng giọng hân hoan, đôi mắt long lanh sang:
- Sao phải tránh xa Lam? Được kết bạn với Lam thì thật vui lắm.
Lam mỉm cười:
- Đã làbạn thì anh không nên ép Lam tham gia văn nghệ. thầy phụ trách có vẻ nể anh!
Phương tiu nghỉu. Rõ rang Lam rất “khôn” khi chọn đúng thời điểm để nêu vấn đề. Phương ko thể từ chối ngay khi mà anh tha thiết xin được kết bạn….
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc