Đúng là thời gian khiến ai rồi cũng khác. Từ cỏ cây, đến đường phố rồi đến từng con người.
Từ ngày con trai ra đời đến nay đã hơn hai tháng, Trình Viện như trở thành một người khác..Thường xuyên đi trễ về sớm..Khiến các cấp dưới nhăn mặt nhíu mày mà chẳng dám than thở..
Tiểu bảo bối của Trình Gia tên là Trình Ngôn.Mới tròn hai tháng mà các đường nét rõ ràng bụ bẫm vô cùng đáng yêu, trên khuôn mặt phúng phính là đôi mắt to tròn ướƭ áƭ hàng mi dài giống hệt Y Tịnh..Chiếc mũi và cái miệng khi cười không khác gì Trình Viện lúc nhỏ..Nếu Trình Ngôn là hòn ngọc trên tay Phức Nhã thì cũng là tâm can của Trình Khiêm..Ông cưng đứa cháu bảo bối này còn hơn Trình Viện lúc nhỏ..Sự dịu dàng mà chưa ai từng thấy qua bây giờ điều được mở mang tầm mắt khi ông ôm cháu trai vào lòng nâng niu từng chút..
Y Tịnh có lẽ đáng thương nhất mỗi lúc muốn ôm con trai một chút vô cùng khó khăn..Khi con trai thuộc về cô là khi nhóc con thèm sữa mẹ..Lúc đó cô mới được gần gũi cục thịt nhỏ của mình..
Lúc này đây có hai vị khách không mời mà đến..Sau khi thực hiện nghi thức chào hỏi mọi người..Diệp Tâm theo Trình Khang vào phòng em bé để ngắm Tiểu Ngôn..
Diệp Tâm hai mắt mở to, đôi mắt chớp chớp miệng nhỏ chép chép như rất thèm thuồng nhìn cục thịt nhỏ đang nằm trong lòng Y Tịnh..
Cả nhà Trình Khiêm sau khi biết chuyện của Trình Khang..Đây là lần đầu tiên mọi người được gặp Diệp Tâm..Có biết qua bệnh tình của cô ngày xưa..Phức Nhã cả Y Tịnh điều thấy thương Diệp Tâm nhiều hơn, vì khi tuổi còn quá nhỏ mà phải mất cả cha mẹ còn trãi qua tháng ngày u uất khiến bản thân rơi vào tâm bệnh..Một cô gái xinh đẹp nhỏ nhắn lại phải trãi qua quá nhiều tổn thương..
Họ lại càng khâm phục và cảm động tình yêu của Trình Khang đối với Diệp Tâm...
Trình Khiêm cũng rất mừng cho hạnh phúc cháu của mình..Trước mặt Diệp Tâm ông luôn hòa nhã để không hù dọa cô bé..
Trình Viện đưa mắt nhìn Trình Khang cười nhạt rồi bước đến ngồi bên cạnh Y Tịnh..
Cả nhà trãi một cái thảm lông dưới sàn cùng quay quần bên cạnh Tiểu bảo bối..Trình Khiêm ngồi trên ghế ngắm cảnh ấm áp mỉm cười hạnh phúc..
Diệp Tâm nhìn cục thịt nhỏ trong lòng Y Tịnh không chớp mắt..Đưa mắt nhìn Y Tịnh, môi hồng nhỏ giọng..
-" Chị..cho Tâm bế bé nha..."
Y Tịnh lần đầu gặp Diệp Tâm cô đã thích Diệp Tâm rồi, đáng yêu đơn thuần không hề tâm cơ suy tính, tâm hồn trong sáng như một đứa trẻ..Y Tịnh mỉm cười liền gật đầu..
Trình Khang nháy mắt với Y Tịnh rồi kéo Diệp Tâm vào lòng hôn lên gò má trắng mịn ngăn cảng..
-" Không được em bế không quen sẽ làm Tiểu Ngôn đau đó.."
Diệp Tâm buồn bã chu môi.
-" Tâm bế nhẹ à..sẽ không làm bé đau đâu..."
Giọng cô non nớt thương lượng làm ai cũng phì cười..Trình Viện cũng phải nhếch môi..
-" Thế em đến đây có đem quà cho Tiểu Ngôn không?"
Trình Khang cố tình trêu vợ..Diệp Tâm nghe vậy đưa mắt nhìn Y Tịnh lại hướng mắt lên Phức Nhã thấy ai cũng đưa mắt chờ mong cô trả lời..Diệp Tâm rối rắm cúi đầu đáng thương nói...
-" Quà..quà sao..Tâm..Tâm không có mang.."
-" Ui..Lần đầu đến gặp cháu mà không mang quà.Vậy mà đòi bế..Tiểu Ngôn chắc không cho em bế đâu.."
Trình Viện bây giờ mới biết em trai của mình cũng tà ác thích ức Hi*p người khác như vậy...Trình Khang thay đổi thật rồi.Nhưng chỉ đối với Diệp Tâm mà thôi..
Diệp Tâm nghe anh nói thế.Mếu máo chẳng biết làm sao..Thoát khỏi vòng ôm của anh, bò đến bên cạnh Y Tịnh..Cúi người xuống sát mặt cục thịt nhỏ sờ sờ má bé..Cô chép miệng nghiêm túc mà nói..
-" Tiểu Ngôn ngoan..Cho Tâm bế nhé..Lần sau Tâm sẽ mua quà cho cháu nè..À..nhà Tâm có ngôi sao..Có rất nhiều gấu bông nữa...Sẽ cho Tiểu Ngôn hết..."
-" Haha..."
Cả nhà phá lên cười Phức Nhã vỗ lấy đầu Diệp Tâm luôn miệng nói.. Truyện Xuyên Nhanh
-" Con bé thật đáng yêu..Trình Khang trêu cháu đấy..Được gọi Tiểu Tịnh con cho Tiểu Tâm bế đi.."
Y Tịnh cũng cười không ngừng..
Trình Khang sáp đến kéo Diệp Tâm vào lòng.Chỉ Diệp Tâm cách bế bé...
-" Này em nghiêng cái tay này xuống..Đúng rồi nhẹ nhàng thôi.."
-" Hi hi..Đáng yêu quá..Khang..Tiểu Ngôn cười với Tâm nha.."
Diệp Tâm được bế Tiểu Ngôn vào lòng, tay nâng niu chẳng dám động đậy..Khuôn mặt xinh đẹp hiện rõ sự thỏa mãn, miệng cười chẳng khép lại được..
Y Tịnh đưa mắt nhìn Trình Viện hai người nhìn nhau cười ẩn ý..
Hình ảnh Trình Khang bao bọc Diệp Tâm và Tiểu Ngôn vào lòng rất đẹp..Khiến Trình Viện phải thốt lên.
-" Hai người thích vậy.Cũng sinh một đứa đi.."
Diệp Tâm vừa nghe Trình Viện nói, cô liền ngẩng mặt nhìn Trình Khang..Cô đã từng xem phim nha, cô biết sinh em bé là sao nè..
Trình Khang béo lấy má vợ nhắc nhở.
-" Không muốn bế Tiểu Ngôn nữa à."
-" Bế...Tâm bế mà..."
Giống như sợ ai giành khônh bằng, dựa sát mặt mình vào hôn nhè nhẹ vào khuôn mặt đáng yêu của cục thịt nhỏ rồi thích thú cười khúc khích.
Trình Khang lúc này mới nhướn mày nhìn Trình Viện..
-" Anh đừng dạy hư vợ em..Cô ấy còn nhỏ "
Trình Viện khinh thường hừ mũi..giang tay ôm Y Tịnh vào lòng...
Trình Khang cúi đầu nhìn cô ngốc nào đó đang vui vẻ cưng nựng Tiểu Ngôn..Lại nghĩ vợ của anh còn nhỏ thế mà, cô chỉ mới hết bệnh chưa hưởng thụ hết cuộc sống này đã bắt cô làm mẹ, anh không đành lòng..Mà hơn ai hết anh là người biết rõ mang thai vất vả ra sao..Chuyện con với anh có cũng được không có cũng chẳng sao..Cái anh lo lắng là sức khỏe của cô.Bây giờ anh chỉ muốn cùng cô hưởng lấy cuộc sống hạnh phúc ngọt ngào của hai người mà thôi..