Trái Tim Ai Chưa Từng Điên Dại - Chương 41

Tác giả: Mộc Vô Giới

Quen Cảnh Phú Quý tám năm, quen Lâm Thăng sáu năm, nhưng tôi còn hiểu Lâm Thăng hơn cả Cảnh Phú Quý. Có thể vì đã quá quen thuộc với Cảnh Phú Quý nên tôi quên mất cảm nhận của hắn. Nhất là trong hai năm gần đây, khoảng thời gian tôi tâm sự với hắn ngày càng ít, hắn nghĩ gì, hắn có nỗi đau nào, tôi dường như không hay biết chút nào. Sau sự kiện QQ kết thúc, tôi không còn hỏi hắn về tình hình gia đình nữa, thái độ của tôi với hắn ngày càng lạnh lùng tới mức тһô Ьạᴏ, hắn cũng không còn hào hứng thông báo với tôi “xong rồi, xong rồi” mỗi khi hẹn hò được với em nào trên mạng, đáng sợ hơn là con gái hắn bị bệnh nhưng hắn không hề đề cập với tôi, xem ra trong lòng hắn, tôi đã trở nên quá xa lạ.
Nghĩ kỹ lại, mối quan hệ đi đến bước đường này thì tôi là người chịu trách nhiệm chính, mỗi lần cãi nhau với hắn xong, bình tĩnh nghĩ lại đều cảm thấy mình quá nóng nảy, tự nhủ sau này không được như thế nữa, nhưng rồi cứ lúc nổi nóng lên là tôi lại quên hết. Tôi ngày càng thiếu kiên nhẫn, nhường nhịn khách hàng hết lần này tới lần khác, nhưng thái độ với hắn cũng như với Thanh Thanh, luôn thấy bất mãn và sẵn sàng nổi nóng. Thực ra hắn có rất nhiều suy nghĩ, rất nhiều nỗi khổ, nhưng tôi lại không thể nào tâm sự với hắn. Tôi dám khẳng định rằng hắn không muốn đi Phương Thị, hắn không phải là người tham tiền, hắn nói với tôi chắc chắn là vì không nhịn nổi nữa. Tôi muốn chờ sau khi vụ đấu thầu kết thúc sẽ nói chuyện thẳng thắn với hắn một lần, hơn nữa, nhất định phải kiểm điểm bản thân trước.
TIẾN HÀNH HỘI NGHỊ
Đã gần tới Giáng sinh và Tết dương lịch, thời khắc sinh tử cuối cùng cũng tới, vì ngày hôm nay mà tôi đã chuẩn bị từ rất lâu. Nhiệt độ Châu Hải vào mấy hôm nay vào khoảng hai mươi độ, một chiếc áo khoác mỏng là đủ, trước khi ra ngoài, tôi còn chọn một chiếc cà vạt màu đỏ đậm, hy vọng nó có thể mang lại may mắn cho tôi, bên ngoài là bộ comple màu xanh sẫm, đứng trước gương, tôi thấy mình tràn đầy tinh thần. Cảnh Phú Quý hôm nay mặc comple màu đen, tuy không vừa người lắm, hơn nữa lại không có cà vạt, nhưng đối với một kẻ quanh năm bốn mùa không bao giờ mặc comple như hắn thì thế này là khá lắm rồi.
Thời gian quy định là ba giờ chiều, bình thường đi khoảng nửa tiếng là tới nơi, nhưng để chuẩn bị cho đầy đủ, hai giờ chiều chúng tôi đã xuất phát. Có lẽ vì quá căng thẳng, vừa khởi động xe tôi sực nhớ ra mình quên mang di động, thế là quay lại văn phòng lấy, trên đường đi liên tục gặp đèn đỏ, tôi cảm thấy không tốt, trong lòng thấp thỏm không yên, dường như ông trời đang ám thị với tôi điều gì đó. Nhưng rồi tôi tự nhủ, hương hỏa Trúc Sơn Động chắc chắn sẽ không lừa tôi.
Tôi gặp Dương Hồng Năng ở bãi đỗ xe, hắn vẫy tay gọi tôi, gương mặt rạng ngời:
- Tối cùng đi uống rượu và chơi mạt chược nhé! – Tôi cười cười với hắn, không trả lời.
Khu phòng họp có sáu căn phòng to nhỏ khác nhau, ba công ty chúng tôi được gọi vào trong một phòng, tôi liếc mắt nhìn người của Nam Hưng và Ức Lập, ông chủ Vạn với Trần Thế Phong đích thân lâm trận, ngoại trừ ông chủ Vạn mặc một chiếc áo jacket màu đỏ, những người khác đều mặc comple, tôi không lại gần, chào họ cách qua một chiếc bàn, chỉ có Cảnh Phú Quý là có vẻ năng động, lại gần bắt tay họ. Nghĩ cũng phải, vài ngày nữa hắn sẽ đại diện cho công ty Phương Thị tới Khoa Mỹ bàn chuyện làm ăn, lúc này không chủ động thì còn chờ lúc nào.
Dương Hùng Vĩ và Tiểu Phương bước vào, gương mặt Dương Hùng Vĩ vẫn là nụ cười quen thuộc, nói là bắt các vị Tổng Giám đốc phải đại giá quang lâm thật ngại quá. Trần Thế Phong nói:
- Chiêu này của các cậu ghê thật, bắt mọi người phải đấu loại trực tiếp với nhau ở đây, chiến đấu một mất một còn khiến mọi người phải tổn thương hòa khí. - Dương Hùng Vĩ chắp hai tay lại:
- Xin lỗi các vị, mời các vị rút thăm. – Sau đó hắn lôi ra ba tờ giấy đã gấp cẩn thận. – Bàn công việc theo thứ tự, mỗi công ty mười lăm phút, rất công bằng.
Tôi không tự tin với vận may của mình, bèn bảo Cảnh Phú Quý đi rút, kết quả là lấy được số 1, Ức Lập số 2, Nam Hưng số 3. Cảnh Phú Quý nói luôn tay mình thối quen, bèn đưa lên miệng thổi phù phù. Triệu Hữu Tài giễu hắn:
- Chắc là tối qua làm chuyện gì xấu xa mà chưa rửa sạch tay rồi.
Cảnh Phú Quý đáp lại:
- Tay tôi không rửa thì không sao, không giống một số người đến ௱ôЛƓ còn không chùi sạch.
Triệu Hữu Tài lập tức sa sầm mặt xuống.
Tôi cười thầm trong bụng, Cảnh Phú Quý với Triệu Hữu Tài có khác quái gì nhau? Đều cùng một giuộc cả, nếu cậu làm việc sạch sẽ thì Dương Huệ việc gì phải tìm tôi? Cũng may việc này Triệu Hữu Tài không biết, chứ không Cảnh Phú Quý làm gì có chuyện vênh váo như thế.
Thấy hai người cãi cọ với nhau, Trần Thế Phong lên tiếng dàn hòa, nói là hôm nay chúng ta tới để bàn về chuyện chính, mấy chuyện kia về nhà hãy nói, sau đó quay sang Dương Hùng Vĩ:
- Anh Dương, hạ thủ lưu tình nhé, đừng chém nhanh quá.
Dương Hùng Vĩ tiếp lời:
- Các ông chủ, tôi chỉ phụng mệnh hành sự thôi, mọi việc đều do cấp trên quyết định. – Sau đó hắn dùng ngón trỏ chỉ lên trên.
Thằng cha này lại giở trò lươn lẹo, ai mà không biết cấp trên cũng phải nghe anh báo cáo, nói cái gì, không nói cái gì chẳng phải do anh thao túng? Nếu cứ tin cái câu này của anh thì đúng là nhìn nhầm người. Ông chủ Vạn vẫn lấy lòng:
- Dù sao tôi cũng xuất thân từ người bán cá, chẳng có mấy thịt đâu, muốn xẻo thịt cũng không có.
Ông chủ Vạn với Trần Thế Phong hôm nay đều có tâm trạng rất tốt. Tôi có thể nhận ra điều đó.
Công ty đầu tiên vào bàn chuyện chắc chắn là rất bị động, anh hoàn toàn không biết đối thủ ra ra chiêu gì, hơn nữa quyền chủ động lại nằm trong tay Khoa Mỹ, anh không đưa ra được điều kiện ưu đãi nhất cũng không sao, người khác có thể đưa ra, họ chỉ việc “tọa sơn quan hổ đấu”. Có điều tôi cũng không phải lo lắng quá. Dương Hùng Vĩ và Triệu Hữu Tài chắc chắc sẽ không phụ tôi, còn có Lộ Cường, thậm chí là Lôi tổng, bọn họ mỗi người một chức trách, đều có ích cho tôi ở những điểm khác nhau. Tôi hoàn toàn không cần quan tâm họ có giữ chữ tín không, có một miếng thịt lớn treo lơ lửng trước mắt, họ có thể cầm một cách yên tâm, an toàn, chắc chắn họ sẽ lấy nó. Chỉ nghĩ tới đó, tôi đã thấy yên tâm hơn nhiều.
Lúc báo giá, Dương Hùng Vĩ luôn miệng hỏi:
- Chỉ có thế thôi hả? Không thể giảm thêm hả?
Tôi nói bao nhiêu thịt đã bị các anh lấy hết mang hầm rồi, nếu giảm nữa chỉ còn húp cháo thôi. Dương Hùng Vĩ vẫn không tha:
- Được thôi, dinh dưỡng trong cháo cũng phong phú lắm, toàn mấy người giàu mới ăn thôi.
Tiểu Phương viết lại báo giá của chúng tôi trên một tấm bảng điện tử, sau một hồi mặc cả, tôi xác định là không thể giảm giá được nữa. Tiểu Phương in ra hai bản, đôi bên ký tên xong là mỗi bên giữ một bản, ngay sau đó các con số trên tấm bảng được xóa đi toàn bộ. Cảnh Phú Quý không quên dặn dò cô ta:
- Tiểu Phương, xóa sạch một chút, đừng để lại dấu vết gì.
Tiểu Phương đỏ mặt:
- Anh yên tâm đi, Trưởng phòng Cảnh, hay là anh xóa lại một lần? – Mọi người bật cười.
- Đùa với cô thôi, cô làm việc thì chúng tôi lúc nào cũng yên tâm! - Cảnh Phú Quý nói lấy lòng.
Sau một hồi bắt tay nhau chúng tôi ra khỏi phòng họp, hai nhóm người chờ bên ngoài đang vui vẻ trò chuyện với nhau, không có chút gì là căng thẳng. Cảnh Phú Quý cười nói:
- Chúng tôi thẩm vấn xong rồi, tới lượt hai vị hầu tòa.
B́T NGỜ
Trong phòng họp tôi ngồi nhấp nhổm không yên, Cảnh Phú Quý và Bành Tiền Tiến đều ngồi nghịch điện thoại, sự chờ đợi không biết kết quả này khiến người ta đau khổ như quá trình tòa án điều tra tìm chứng cứ lâu dài, sống hay ૮ɦếƭ không biết trước. Cuối cùng tôi đứng lên nói:
- Các cậu chờ ở đây đi, xem lúc nào bọn họ ra, tôi ra ngoài hít thở chút không khí trong lành.
Tôi đi ra khỏi cổng, tới một cửa hàng tạp hóa ở bên kia đường và ngồi xuống, gọi một cốc Coca lạnh. Chờ ở ngoài còn có ý nghĩa hơn, Lộ Cường nhắn tin tới, tôi không muốn bị người khác phát hiện ra.
Cửa hàng tạp hóa này của một cặp vợ chồng, người vợ đang lặng lẽ ngồi xếp lại hàng, ông chồng đang ngồi sau bàn trà, thi thoảng ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài, một cậu bé khoảng ba tuổi đang ngồi chơi bên cạnh anh ta. Nhìn bức tranh đó, tôi bỗng dưng thấy hoang mang, cuộc sống đơn giản thế này chẳng phải là tốt lắm sao, tại sao con người phải luôn bon chen với nhau để làm giành giật cuộc sống có nhà sang, xe đẹp? Bình dị cũng được, sang trọng cũng được, đến cuối cùng chẳng phải rồi sẽ trở thành một nắm tro chôn vùi trong lòng đất?
Tôi chờ ở ngoài nửa tiếng đồng hồ, uống hết một lon Coca, hút hết ba điếu thuốc, nhận được hai tin nhắn, lần lượt là của “Ức Cao” và “Nam Cao”, việc đấu thầu đang được tiến hành theo đúng kế hoạch của tôi.
Một tiếng sau, việc đấu thầu kết thúc, tất cả được mời về phòng họp, mọi người đều túm năm tụm ba thoải mái chuyện trò, nhưng trong lòng mọi người không còn bình tĩnh được nữa, phán quyết sinh tử sắp được đưa ra, quyết định sẽ phải có người vui, người buồn. Một lát sau, cánh cửa được đẩy ra, một đoàn người bước vào, người đi đầu tiên là Lôi tổng, theo sau là Dương Hùng Vĩ, Lộ Cường, Tiểu Phương, ngoài ra còn có hai người nữa của phòng Quản lý chất lượng và phòng Tài chính, trong tay Tiểu Phương là ba cái phong bì, đó chắc chắn là quyết định sinh tử của ba công ty chúng tôi. Chúng tôi đứng lên vỗ tay, tiếng vỗ tay này là tiếng vỗ tay chúc mừng những người chiến thắng, cũng là tiếng vỗ tay tiễn đưa kẻ thất bại, chỉ có điều không ai biết tiếng vỗ tay của mình thuộc loại nào.
Dương Hùng Vĩ đặc biệt nhấn mạnh việc đấu thầu lần này đã cho mọi người đủ thời gian, hơn nữa chính sách cũng đã được thông báo rõ ràng, nhất định phải đưa ra phương án tối ưu với mức giá thấp nhất, không thể báo giá lại sau khi đã mở thầu, như thế là không công bằng với hai công ty còn lại. Lúc này Tiểu Phương đã vẽ ra ba biểu đồ trên tấm bảng, viết tên, mẫu mã sản phẩm của các công ty lên trên đó.
Khi bắt đầu viết báo giá vẫn còn bình thường, vì chủng loại, kích cỡ và số lượng của các công ty đều khác nhau, giá cả đưa ra cũng khác nhau, không bên nào giống bên nào, nhưng khi tổng kết lại thành số lượng sử dụng trong một năm thì sự khác biệt giữa con chíp 1HP với số lượng một triệu chiếc đã xuất hiện bất ngờ, tôi báo giá là hai hai tệ rưỡi, đã giảm một tệ so với mức giá hai ba tệ rưỡi mà tôi thương lượng với Triệu Hữu Tài, trong khi đó của Nam Hưng là hai mốt tệ rưỡi, Ức Lập là hai mươi hai tệ, tôi trở thành người ra giá cao nhất. Nếu tính thành số tuyệt đối thì một năm tôi sẽ bán đắt hơn bọn họ khoảng năm trăm nghìn tệ, đây rõ ràng là một con số không nhỏ. Sau đó trong mảng chíp phụ, tôi lại cao hơn họ không phẩy ba và không phẩy năm tệ, rõ ràng là không đúng, Lộ Cường đã nhắn tin nói với tôi rằng bọn họ đều ra giá cao hơn tôi. Tôi hơi bực bội, lén nhìn ông chủ Vạn và Trần Thế Phong một cái, gương mặt họ đều không chút biểu cảm, tôi lại liếc Lộ Cường một cái, hắn cũng nhìn lại tôi, nhưng trong phút chốc lại quay đi nơi khác, tôi quay lại nhìn Triệu Hữu Tài, biểu cảm của hắn có vẻ quái dị. Tôi há hốc miệng, trực giác mách bảo mình đã “toi” rồi.
Trước đó, khi tôi với Triệu Hữu Tài bàn bạc về giá cả, tôi đã giữ lại một chiêu, ngoài mặt thì bắt hắn kiên quyết phải giữ đúng giá cả về sản phẩm chính như của tôi, mỗi người chiếm năm mươi phần trăm thị phần, nhưng thực ra tôi đã tính toán, lúc chính thức đấu thầu sẽ giảm giá bất ngờ, sau đó chiếm lấy bảy mươi phần trăm thị phần, nếu sau việc đó hắn trách cứ tôi thì chỉ cần số tiền tôi cho hắn không ít, hắn sẽ không nói gì.
Nhưng tôi không ngờ hắn với Trần Thế Phong còn làm rắn hơn tôi, giảm giá nhiều hơn tôi!
Tiểu Phương ghi chú xong thì Dương Hùng Vĩ rút ra lời tổng kết đơn giản:
- Phương án báo giá của công ty Phi Thăng cũng giống như những gì khi chúng tôi bàn bạc với nhau, bên Nam Hưng sau khi đưa ra bản báo giá chính thức cuối cùng đã nhượng bộ trên cơ sở bàn bạc, hứa giảm giá không phẩy tám phần trăm, Ức Lập cũng vậy, hứa giảm giá không phẩy năm phần trăm. Phương án này là do năm người chúng tôi mở ra đồng thời, trình tự không có vấn đề gì, kết quả là điều kiện của Nam Hưng tốt nhất, Ức Lập thứ hai, Phi Thăng thứ ba…
Những lời sau đó tôi không nghe rõ nữa, đầu căng cứng lên, hai mắt mờ đi, hai tai lùng bùng, tôi chỉ biết là mình đã bị người ta chơi cho một vố mà kẻ đầu sỏ là Triệu Hữu Tài, nhưng lúc này tôi chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, bản thân tôi đã vi phạm lời hứa trước, ai ngờ hắn còn đểu hơn tôi, ép tôi vào đường cùng!
Lúc chơi mạt chược ở Thâm Quyến, tôi từng làm nhiều việc xấu, tôi đối với Tiểu Ngọc ngoài mặt thì tốt, nhưng sau lưng lại lợi dụng cô ta, thế mà cô ta còn cảm ơn tôi, rõ ràng tôi sắp xếp gái cho Hoàng Lực, nhưng lén ghi hình lại, cuối cùng còn uy Hi*p hắn. Lần này tôi định chơi xấu bọn Nam Hưng và Ức Lập, nhưng cuối cùng là bị người ta chơi xấu lại!
Những con số vẫn sờ sờ ở đó, không ai có thể thay đổi được. Tôi muốn đứng lên để tranh cơ hội cuối cùng, nhưng hai chân mềm nhũn, tôi không tìm được lý do hợp lý, bản thân tôi là một người xấu xa, có lý do gì để chỉ trích người ta không tốt? Biểu cảm của tôi thực sự không tự nhiên, mặc dù vô cùng khó chịu, nhưng lại cố làm ra vẻ vô cùng trấn tĩnh, tâm trạng vô cùng phức tạp, các cơ trên gương mặt gần như co rút lại. Chắc những người khác cũng nhận ra điều này, từ nụ cười chế giễu đầy khoa trương trên mặt họ, tôi ý thức được sự thê thảm của mình. Cảnh Phú Quý quay đầu nhìn tôi, tôi cũng đờ đẫn nhìn hắn không nói nên lời, rồi đột nhiên, hắn đứng bật dậy, vỗ bàn quát lớn:
- Không được, ở đây có vấn đề.
Mọi ánh mắt đều tập trung vào hắn, biểu cảm của mọi người như ngưng đọng, không ai nói gì, Cảnh Phú Quý kích động tới mức nói năng lắp bắp:
- Vì… vì sao trên bảng kia, báo giá của ba công ty chúng tôi không nhiều không ít mà đều chênh nhau năm hào? Có chuyện tình cờ như thế không? Tôi kháng nghị.
Ông chủ Vạn thấy thế liền mở miệng:
- Cậu nói gì cũng phải có căn cứ, đừng nói bừa, quy định và thông báo trước rồi, các cậu cũng chấp nhận rồi, không lẽ cậu nghi ngờ Khoa Mỹ làm giả sao?
Trần Thế Phong đứng lên:
- Lá mặt lá trái, thế là có ý gì? Không coi Khoa Mỹ vào đâu phải không? Nếu làm vậy sau này đừng làm nữa, loạn cả quy định còn ra thể thống gì? – Bọn cấp dưới của hắn cũng bắt đầu lên tiếng.
Đây chính là chỗ độc của bọn họ, chuyển mục tiêu về phía Khoa Mỹ, không còn là sự đấu tranh nội bộ của ba công ty nữa, mà là tôi đang đối lập với ba công ty họ. Tôi Ϧóþ mạnh chân, sau đó duỗi chân, hai tay chống lên bàn, chầm chậm đứng lên:
- Trước tiên tôi bày tỏ sự cảm ơn với những nỗ lực của Khoa Mỹ trong cuộc đấu thầu lần này, nhưng tôi muốn bày tỏ rõ quan điểm của tôi. Trước tiên, chúng tôi không cho rằng Khoa Mỹ sai, cũng không hề có ý coi thường Khoa Mỹ, vừa nãy hai ông chủ nói thế tôi nghĩ là nó không phù hợp với thân phận của hai ông, ngược lại, tôi cho rằng Khoa Mỹ nên nghi ngờ động cơ của các ông khi nói như thế; thứ hai, tôi tin rằng mục đích của Khoa Mỹ là tốt, trình tự cũng không có vấn đề gì, cũng không giở trò giữa chừng, nhưng nếu xét về lâu dài có thể thảo luận về phương thức hợp tác, mọi người khó khăn lắm mới xây dựng được lòng tin, gửi gắm hi vọng vào một lần báo giá để giải quyết tất cả vấn đề thì hình như hơi thiếu sót…
Chưa chờ tôi nói hết, ông chủ Vạn đã đứng lên:
- Trước đó đã thỏa thuận với nhau rồi, mọi người cũng nhất trí rồi thì cứ thế mà chấp hành, con trai tôi năm nay thi vào lớp mười nhưng làm bài không tốt, kém hơn thành tích bình thường của nó rất nhiều, con tôi muốn thi lại, được không? Trước đó không nói, bây giờ nói ra còn có ý nghĩa gì, nếu các người trúng thầu thì liệu có ý kiến gì không?
Phòng họp rối loạn trong tiếng cãi cọ, đầu óc tôi như mê đi, có cảm giác như mình không còn làm chủ được chính mình, chỉ cố gắng nghĩ ra một điều gì đó. Tôi đứng như trời trồng ở đó, vắt óc suy nghĩ tìm từ ngữ, bỗng dưng một tiếng động lớn làm tôi giật mình thức tỉnh, tất cả ngỡ ngàng, tiếng huyên náo lập tức im bặt, ánh mắt mọi người nhất tề hướng về nơi tiếng động phát ra, Lôi tổng sa sầm mặt mày, một tay đặt trên bàn:
- Mọi người đừng cãi cọ nữa, con người vô tín thì không thể làm người, công ty không giữ chữ tín thì làm sao phát triển được? Quy định đã đặt ra thì cứ nghiêm túc chấp hành. Trần tổng và Phương tổng nói không sai, nhưng các ông kéo Khoa Mỹ chúng tôi vào cuộc là không đúng. Vì Phi Thăng và Khoa Mỹ từng có lịch sử hợp tác nên năm sau phát triển loại chíp mới có thể suy nghĩ tới việc giao cho Phi Thăng làm, chúng tôi cũng không phải là không có các anh cơ hội, việc này phải xem xét dựa vào đại cục và kế hoạch lâu dài.
Người của Nam Hưng và Ức Lập không cãi cọ nữa, mục đích của bọn họ đã đạt được, biết rằng có cãi cọ nữa là vô ích. Còn loại chíp mới của năm sau, tôi biết đó là ý tốt của Lôi tổng, coi như tôi đã hết lòng hết dạ chăm sóc cho Victory, chị ta không thể đảo ngược lại kết quả, không có lý do thì chẳng ai dám đi ngược lại chủ trương, huống hồ ông Vạn và ông Trần cũng không phải hạng vừa, liệu bọn họ có dễ dàng buông tay không? Lôi tổng làm được đến đây là đã cố gắng hết sức rồi, nhưng miếng xương mà người khác đã gặm xong bỏ lại liệu có cứu nổi tôi?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc