Dương Huệ nói hai vợ chồng họ ngày càng không có gì để nói với nhau, Cảnh Phú Quý thà lên mạng tìm người lạ nói chuyện còn hơn nói với vợ một câu, nhưng bất cứ khi nào gặp, hắn cũng tố khổ:
- Thế này đâu có giống vợ chồng, rõ ràng là ở góa mà!
Cuộc hôn nhân của tôi cũng chẳng ra sao, nhưng vẫn giúp người khác giải quyết vấn đề tình cảm. Tôi nhắc nhở Dương Huệ, đối với đàn ông, lúc nào cần buông tay thì phải buông tay, Cảnh Phú Quý không phải hạng người vô tình vô nghĩa, lạc mềm buộc chặt là một “chiêu” rất hữu dụng với hắn:
- Có gì mà em không chấp nhận được? Huống hồ cậu ấy lên mạng có thể học thêm được nhiều kiến thức mới, trình độ nói chuyện nâng cao, tố chất cũng ngày càng tốt, tán gái trên mạng cũng còn hơn là làm thật ở ngoài cuộc sống, em phải cân nhắc cho kỹ.
- Nhưng anh ấy cũng không thể nào cả ngày không nói với em câu nào, có lúc nói chưa được ba câu là đã chửi em ngu rồi.
Đàn ông cả ngày không có nhà thì đàn bà cầu mong chỉ cần anh ta ở nhà, không phải làm gì, nhưng khi người đàn ông ở nhà, người đàn bà lại nói vì sao anh chỉ cắm đầu vào máy tính, không nói chuyện với em? Nhưng một khi người đàn ông chàng chàng thi*p thi*p thì họ lại ca thán, vì sao anh không ra ngoài kiếm tiền? Anh nhìn chồng người ta xem!
Tôi tin rằng đây là vòng tròn tình cảm không có điểm kết thúc và không ai bước ra khỏi đó được, là nút thắt mà những người đàn ông, đàn bà trên thế giới này không thể cởi nổi, cả đời cứ phải luẩn quẩn trong cái mối quan hệ không rõ ràng, cũng giống như tôi và Thanh Thanh.
- Chồng không quan tâm gì tới em, con gái đi Quảng Châu, lại phát hiện ra mắc bệnh máu trắng, phải mất mười mấy nghìn tệ, đã thế không biết có khỏi không, em thậm chí còn muốn ૮ɦếƭ! – Dương Huệ thở dài.
Tôi thắt lại:
- Máu trắng? Sao không nghe Cảnh Phú Quý nói?
Căn bệnh này tôi thường được biết tới qua truyền thông, nhưng nghiêm trọng tới mức độ nào thì không rõ, tôi lên mạng kiểm tra mới biết nó thực sự rất phiền phức, nhẹ là phải hóa trị, nặng sẽ phải thay tủy, rất có khả năng tử vong, ai mắc bệnh này đúng là bất hạnh. Tôi dần dần hiểu ra hành động thất thường của Cảnh Phú Quý gần đây, nhưng vì sao hắn không nói với tôi?
Không nghĩ được nhiều nữa, chuyện lúc này đã khiến tôi đau đầu nhức óc lắm rồi!
Triệu Hữu Tài gọi điện tới hỏi tôi có ở công ty không:
- Tôi đang ở gần chỗ cậu làm chút việc, nhân tiện tới văn phòng cậu uống chén trà.
Tôi biết cái “nhân tiện” mà hắn nói chỉ là cái cớ, thực ra là có mục đích mới tới. Thời gian này tôi bận tối mắt tối mũi, không lo tới chuyện đó nữa, hắn chủ động tới thật đúng ý của tôi, xem ra cá đã cắn câu, việc tôi cần làm bây giờ là phải khiến hắn cắn thật chặt.
- Có hợp tác hay không không quan trọng, nghe theo ý trời thôi, - Tôi vừa lấy trà Phổ Nhĩ trong tủ ra, vừa nói.
- Chuyện này ban đầu là do cậu nói trước, sao giờ lại trở mặt rồi? Không thể nói mà không giữ lời đâu!
Tôi cười ha ha:
- Triệu tổng, tôi có trở mặt đâu, ai bảo là không hợp tác nữa? Anh xem hợp tác thế nào?
Lần trước là hắn hỏi tôi câu này, tôi không thể không thành thật trả lời, giờ tình thế đã thay dổi, đến lượt tôi hỏi hắn, bắt hắn phải nêu ra phương án.
Cảnh Phú Quý tham gia đã mấy kỳ huấn luyện nội bộ do Lâm Thăng tổ chức, bởi vậy nói chuyện chuyên nghiệp hơn nhiều, ngoại trừ đề nghị giới thiệu ISO – 9000 ở hộp đêm ra, họp lớn họp nhỏ hắn đều dùng lời lẽ lịch sự như kiểu “đôi bên cùng có lợi”. Lời vừa nói ra đã bị Lâm Thăng chỉnh lại, nói là anh cậu chỉ học được một nửa, “cùng có lợi” là cần thiết, nhưng quan trọng là chia ra ai nhiều ai ít:
- Nếu người ta được chín chín phần trăm, còn anh được một phần trăm, hắn ăn thịt còn anh uống nước thì “cùng có lợi” làm quái gì.
Lời Lâm Thăng đã gợi ý cho tôi, hợp tác với Triệu Hữu Tài cũng được, nhưng phải nghe theo sự sắp xếp của tôi, bây giờ Lôi tổng nằm trong tay tôi, tôi đã học được chiêu của Tào Tháo, “Bắt thiên tử, lệnh chư hầu”.
Triệu Hữu Tài ra về, tôi nhận được điện thoại của Dương Hồng Năng, hỏi tôi có khởi tố Khoa Đạt không, nói là bọn họ đã thông qua tòa án để nhận được mấy triệu rồi. Tôi nghe nói thế liền giật mình, hỏi sao không có chút tin tức gì vậy, tôi vẫn còn một triệu bên Khoa Đạt, nhờ thằng ranh Hoàng Lực nhiều lần rồi, Dương Hồng Năng nói:
- Tôi tưởng anh biết từ sớm, bây giờ mà còn không ra tay thì đến cặn cũng chẳng còn đâu.
Tôi vội vàng gọi điện thoại cho luật sư cố vấn, trong điện thoại, anh ta cũng tỏ vẻ sốt ruột:
- Nếu Khoa Đạt có ý phá sản thì chắc chắn sẽ phải tẩu tán tài sản, trừ tiền thuế, nợ ngân hàng và tiền lương buộc phải trả trước ra, ai ra tay trước may ra còn vớt được một ít, nhưng còn phải xem mối quan hệ thế nào.
Tôi nghe nói mà lông tóc dựng đứng, hỏi có cách nào để cứu vớt được không? Luật sư dừng một lát rồi nói:
- Ừm, còn một khả năng, nếu công ty mới sẵn sàng tiếp nhận thì có thể vẫn lấy được tiền, nhưng mà…
- Nhưng mà cái gì? – Tôi hơi sốt ruột, không còn vẻ ung dung như lúc trước nói chuyện với Triệu Hữu Tài. Luật sư nói:
- Có điều người nhận khoản nợ đó không biết đến ngày tháng năm nào mới trả tiền.
Tôi đập mạnh điện thoại xuống, hét vọng ra ngoài:
- Cảnh Phú Quý! Vương Diệu, Cảnh Phú Quý có ở đó không?
Tôi chủ động đến văn phòng của Lâm Thăng để nói về chuyện Khoa Đạt. Lẽ dĩ nhiên, tôi phải lên tinh thần cho hắn trước khi nói. Tôi nói với hắn về tiến triển gần đây với Lôi tổng, và bảo rằng có mối quan hệ này, khả năng vào được Khoa Mỹ từ bốn mươi phần trăm lúc trước giờ đã thành chín mươi phần trăm. Sau đó tôi nói về tin tức xấu của Khoa Đạt, tin tức của phòng Bán hàng không nhanh nhạy có một phần trách nhiệm của tôi, lúc trước tuy có để ý đến rủi ro tiền vốn của Khoa Đạt nhưng không quá sâu sát, đến nỗi giờ ra tay đã hơi muộn.
Lâm Thăng dựa người vào ghế không nói lời nào, nghe tôi báo tin tốt trước, tin xấu sau, hắn khẽ đổ người về trước, chống tay lên bàn, hai tay chống cằm:
- Anh không cảm thấy bọn họ là một bọn vô dụng chỉ biết ăn với uống thôi sao?
Tôi vội vàng nói cũng hơi giống, rồi lập tức cảm thấy cụm từ này vẫn chưa đủ mạnh, bèn nói:
- Không phải giống mà bọn họ chính xác là vô dụng! Lũ heo ngu ngốc! Một chuyện trọng đại như thế mà không có chút tin tức gì, không biết cả ngày bọn họ làm cái quái gì! Nhất định phải dạy cho một trận.
Lâm Thăng không nói thẳng về lỗi của tôi, nhưng lô-gíc của hắn rất rõ ràng, bọn họ là lũ vô dụng mà tôi cứ nói họ được việc, như thế tôi cũng chẳng ra gì.
- Dạy thế nào? Tổn thất đã gây ra rồi, không phải mấy nghìn, mấy chục nghìn mà là một triệu có khả năng không thu về được đấy, Lý tổng!
Tôi nghiến răng nói:
- Chắc chắn sẽ thu về được! Còn lỡ không thu được sẽ phải phạt! Bao gồm cả tôi.
Ngày trước Lâm Thăng thường không nói nhiều nếu như tôi đã chủ động nhận lỗi, nhưng lần này hắn vẫn không chịu buông tha, dù sao cũng là một con số không hề nhỏ, nếu nói hai triệu lần trước chỉ là tiền nợ, thu về muộn hơn có vài ngày thì một triệu lần này chính là tiền vốn, nếu mang ra mua gạo mua nước có dùng mấy đời cũng không hết. Tiền là của mình, được rút ra từ mồ hôi, xương máu của mình, ai mà không xót.
- Còn nữa, anh Phi này, chẳng lẽ Khoa Đạt đến một người trực tiếp báo tin cho anh cũng không có sao? – Lâm Thăng ngẩng mặt lên, nhìn xéo vào tôi, trong thần thái của hắn có vẻ như khinh bỉ, tôi bị điểm trúng vào á huyệt. Nếu không xảy ra sự kiện thuốc lắc chắc Hoàng Lực cũng không đến nỗi trở mặt với tôi, kiểu gì cũng báo tin cho tôi trước, thế nên cho dù chửi bọn người ở phòng Bán hàng là chó hay là lợn thì kẻ phạm tội hàng đầu vẫn là… tôi.
Tôi đang định lao ra ngoài tìm người của phòng Bán hàng tính sổ bất chợt câu nói của Lâm Thăng khiến tôi dừng lại:
- Anh với Lưu Hân không sao chứ?
Tôi quay người lại, hắn không hề nhìn tôi, chỉ chăm chăm nhìn vào màn hình máy tính, hai tay gõ lên bàn phím, như kiểu buột miệng hỏi, tôi dừng lại hai giây rồi hằn học nói:
- Không sao! Anh cứ yên tâm!
Cảnh Phú Quý gần đây có vẻ không bình thường, cả ngày mặt mày u ám, đã mấy lần tôi vào phòng Bán hàng đều thấy khói thuốc mù mịt, khiến tôi cũng phải ho sặc sụa. Tôi hỏi hắn có phải có tâm sự gì không? Hắn lắc đầu. Tôi không tin, nói chuyện lần trước tôi giải quyết giúp cậu ta rồi, có phải “Không lời” đã thực sự không lời với cậu? Cảnh Phú Quý thở dài một tiếng. Tôi đột nhiên nhớ ra chuyện con gái hắn bị máu trắng mà Dương Huệ nói. Nhưng đã chẳng thể lo được nhiều nữa rồi, tôi lao thẳng vào văn phòng của phòng Bán hàng, đập bàn quát:
- Dập hết thuốc cho tôi! Hút hút hút! Cả ngày chỉ biết ăn chơi đàn đúm. Không có lấy một người đi thu thập tin tức, tôi muốn mướn đám người các cậu làm gì? Nuôi mối quan hệ bên Khoa Đạt làm gì?
Cả đám người giật mình rúm ró, không khí im lặng và căng thẳng dị thường, một lát sau Cảnh Phú Quý mới chậm rãi mở miệng:
- Tin tức nhận được rồi, nhưng đâu dám ngang nhiên khởi tố? Huống hồ bọn chúng gần đây đang bàn chuyện hợp tác OEM với điều hòa Đại Kim, xuất khẩu sang thị trường u Mỹ, một năm một triệu máy, ngộ nhỡ thành công chẳng phải ai khởi tố người đó sẽ ૮ɦếƭ trước hay sao.
- Hợp tác với Đại Kim? Thế mà cậu cũng tin! Đó chỉ là đánh lạc hướng thôi! – Tôi đang giận nên đâu có thèm nghe giải thích, lý do có đầy đủ đến đâu tôi cũng phủ nhận.
- Chuyện này khi cậu ở Thanh Đảo tôi có hỏi qua cậu, cậu… cậu bảo không khởi tố mà. – Giọng nói của Cảnh Phú Quý rất nhẹ, lại còn nói lắp.
Tôi không trả lời hắn, quay phắt người đi rồi đóng rầm của lại.
TRỞ MẶT VỚI HOÀNG LỰC
Tôi giận điên gã Hoàng Lực, một chuyện lớn như thế mà không nói trước một tiếng:
- Như thế có còn là bạn bè không? – Trong điện thoại, tôi lớn tiếng chất vấn hắn.
- Đúng thế, chúng ta có còn được coi là bạn bè không? – Hắn hỏi ngược lại tôi.
- Vì một người đàn bà có đáng không? Hơn nữa cậu thích Tiểu Ngọc, chẳng phải tôi đã sắp xếp cho cậu rồi sao?
- Tiểu Ngọc so được với cô ta sao? Tiểu Ngọc là đĩ, còn Tiểu Mỹ là sinh viên, là con nhà lành!
Nếu tôi không hề quen biết Hoàng Lực có lẽ tôi đã đấm vỡ mồm hắn ngay lập tức, Tiểu Ngọc không phải là sinh viên sao? Huống hồ sinh viên giờ có hàng vạn người, sao cứ phải dính lấy Tiểu Mỹ, xé cái mác sinh viên ấy đi thì nói không chừng Tiểu Mỹ còn chẳng bằng Tiểu Ngọc. Tôi nuốt nước bọt, nói hôm đó thực sự chỉ đi sàn thôi, mọi người thực sự chỉ cùng nhau uống rượu. Tôi cố nén giận, dùng liên tục hai từ “sự thực” là vì muốn nhấn mạnh những điều tôi nói đều là sự thật.
Hoàng Lực phản ứng rất kịch liệt:
- Tin không? Lý tổng, nói câu này anh có tin không? Chẳng nhẽ tôi còn không biết anh với Dương Hùng Vĩ là loại người gì?
- Chúng tôi là loại người gì? Cậu nói tôi là loại người gì? – Lửa giận trong lòng tôi đã không kiềm chế được nữa.
- Còn phải hỏi sao? Bị các anh chuốc rượu cho say mềm ra rồi, các anh có tha cho chúng không?
Lúc này cho dù có cả nghìn cái miệng cũng không thể nào giải thích nổi, tôi cũng chẳng buồn dây dưa với hắn:
- Chẳng qua chỉ là một sinh viên thôi mà, mai tôi sắp xếp cho cậu cả tá! – Đương nhiên câu này chỉ là lời nói dỗi, tôi làm gì có tài năng đấy.
- Tôi nói cho anh biết, tôi không thèm!
Ngày trước, lúc tôi mang gái đến cho hắn, hắn chưa bao giờ từ chối. Khi đưa tiền cho hắn, lúc nào hắn cũng mở ra liếc một cái, sau đó nhanh chóng nhét vào trong túi, rồi lập tức chuyển chủ đề sang việc khác. Có lúc tôi nghĩ, tôi với Hoàng Lực và cả Dương Hùng Vĩ rốt cuộc là kiểu bạn như thế nào? Tôi mở miệng ra nói suốt đời làm bạn với họ, nếu không còn giao dịch nữa, chúng tôi có còn ngồi với nhau không? Tôi từng hỏi Cảnh Phú Quý câu này, hắn cười khổ nói:
- Phi ơi, đây vốn dĩ là một vụ giao dịch, khi có tiền chắc chắn mọi người còn ngồi với nhau, anh tốt, tôi tốt, mọi người đều tốt, không còn tiền để kiếm mạnh ai đi đường nấy, có giao tình thì ngày lễ ngày tết còn nhắn cái tin hay gọi cú điện thoại để hỏi thăm, hết giao tình là tiền trao cháo múc, còn tiền thì còn tình, hết tiền sẽ chẳng ai quen ai!
Tôi ồ dài một tiếng, tư lự gật đầu, Cảnh Phú Quý nhìn xéo tôi, hình như ý thức được ra điều gì đó.
- Thực ra cậu không cần hỏi tôi câu này, bản thân cậu cũng đã có đáp án. – Cảnh Phú Quý nhân cơ hội đó giễu cợt tôi một hồi, hắn thực sự hiểu tôi hơn Lâm Thăng, Lâm Thăng thường lo lắng tôi không buông được Lưu Hân, thực ra Lưu Hân là cái gì, nếu ai cản bước đường tiến lên trong sự nghiệp của tôi, chỉ ngoại trừ mẹ ruột, tôi chẳng nhận ai hết! Chỉ có điều, rất nhiều chuyện còn chưa tới lúc phải trở mặt với nhau.
Bây giờ bên Khoa Đạt đã đến mức này, tiền sắp thành bong bóng thì còn tình nghĩa khỉ gì nữa! Tôi nói thẳng với Hoàng Lực:
- Có cần sinh viên hay không là chuyện của cậu, thứ tôi cần là một triệu của tôi!
- Ông anh ơi, anh chỉ có một triệu thôi, có mười mấy nhà còn nợ hơn năm triệu kia kìa! – Thấy thái độ cứng rắn của tôi, giọng nói Hoàng Lực cũng mềm lại.
- Cậu nợ bao nhiêu nhà liên quan quái gì đến tôi, tóm lại tôi kiên quyết đòi một triệu của mình! – Hắn cứ mang người khác ra so sánh là tôi thấy bực mình. Theo như lô-gíc của hắn thì trả người nhiều trước, người ít sau, như thế tôi có chờ đến mù mắt cũng không tới lượt mình.
- Vậy anh cũng tố cáo đi, bây giờ ông Tổng kiểm soát từng xu một, tôi lực bất tòng tâm rồi. – Hoàng Lực bắt đầu giở trò.
- Trưởng phòng Hoàng! Cậu phải hiểu cho rõ, ông Tổng chẳng cầm của tôi một xu nào cả, tôi chỉ quen cậu chứ không quen ông ta!
Lời nói vừa dứt thì đầu dây bên kia vang lên tiếng động lớn và tiếng tút tút kéo dài, tôi đưa điện thoại ra trước miệng, chửi lớn một tiếng. Bình thường, cho dù chửi người khác tôi cũng rất uyển chuyển, về cơ bản không nói tục, chửi bậy, nhưng hôm nay đang giận, đến Gi*t người tôi còn dám nữa là.
Tôi đi đi lại lại trong phòng, tâm trí rối bời, nghiến răng nghiến lợi. Hoàng Lực, mày là chó, mày phải làm việc cho tao, giỏi thì đừng có nhận tiền của tao! Tôi lôi chai XO trong tủ, vặn mạnh nắp chai rồi tu ừng ực mấy ngụm, sau đó cổ họng và lỗ mũi tôi vang lên tiếng sòng sọc, mùi rượu bắt đầu tan ra khắp phòng, tôi đặt mạnh chai rượu lên bàn: Đã đến lúc tung đòn sát thủ.