Tôi nói không thể nào:
- Sau đó tôi hỏi lại cô ấy, cô ấy bảo là một người đàn ông gọi điện tới.
- Thật không? Chẳng lẽ chị ấy không biết lừa anh? Anh tin là do một người đàn ông gọi đến thật sao?
Tôi sững lại nhìn Lưu Hân, cảm giác tâm lý cô ta có điều gì đó không bình thường, mặc dù cô ta từng nói sẽ không làm ảnh hưởng tới tôi, nhưng con người dù sao cũng rất ích kỷ, nhất là trong chuyện tình cảm.
Lưu Hân hình như cũng ý thức được sự bất thường của mình, vội vàng nói:
- Thực ra con người chị Thanh Thanh rất tốt, em cũng không có ý gì khác.
Tôi nói không có gì, suy nghĩ đó của cô ta cũng là bình thường.
- Ngoài ra… - Lưu Hân định nói gì đó lại thôi.
- Ngoài ra cái gì? Cô cảm thấy còn ai đáng nghi nữa?
- Hôm đó trưởng phòng Cảnh tới quầy lễ tân lấy thẻ phòng, anh ấy biết anh ở phòng nào, huống hồ anh ấy luôn có thành kiến với em, hay là… - Nói tới đây Lưu Hân lại dừng lại, thăm dò phản ứng của tôi, tôi cau mày, Lưu Hân lập tức ngừng lại. – Ôi, xem cái miệng của em, toàn nói linh tinh! – Rồi cô ta vội vàng dùng tay che miệng lại.
Tôi chưa bao giờ nghi ngờ Cảnh Phú Quý, Lưu Hân nói thế, trực giác đầu tiên của tôi là không thể, Cảnh Phú Quý tuyệt đối không thể hại tôi, nhưng thẻ phòng là hắn lấy, hắn lại hận Lưu Hân tận xương cốt, chẳng nhẽ vì một phút báo thù mà hắn gọi cú điện thoại đó? Huống hồ gần đây tôi thường chửi hắn, hắn uống rượu say rất có thể cũng bất chấp cảm nhận của tôi. Nghĩ tới đây trong lòng tôi bắt đầu lung lay, thậm chí còn có một ý nghĩ đáng sợ nảy sinh, ngoài lý thuyết cơ bản trong tội phạm học, còn có một lời cảnh sát hay nói: Người không có khả năng nhất lại thường là người có khả năng nhất.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy quả thật không thể nào, hắn có thành kiến với tôi, nhưng không đến mức phải báo thù Lưu Hân và kéo cả tôi vào, ở điểm này chắc chắn hắn có thể giữ được bình tĩnh.
Câu chuyện không thể tiếp tục được nữa, khi tình huống trở nên gượng gạo bất chợt điện thoại di động để trên bàn đổ chuông, tôi vồ lấy nó như vớ được phao cứu tinh, chưa đầy năm giây sau, mặt tôi đã biến sắc.
HỐI PHIẾU MẤT RỒI
Suy nghĩ của tôi không được thấu đáo, làm việc có lúc vô tâm, chuyện lấy hối phiếu lần này cũng vậy. Chúng tôi từng gửi công hàm cho Khoa Đạt, việc nhận tiền chỉ giao cho Cảnh Phú Quý, từ trước tới nay vẫn làm việc như thế, chưa bao giờ xảy ra vấn đề gì, nhưng lần này Cảnh Phú Quý đi Thuận Đức, mà Tiểu Đổng của phòng tài vụ bên Khoa Đạt mấy lần thấy Cảnh Phú Quý đến lấy tiền đều đưa Vương Diệu đi cùng, đôi bên cũng quen nhau, thế là giao hối phiếu cho Vương Diệu, Vương Diệu cũng ký nhận.
Nhưng chuyện này đều không có vấn đề gì, vấn đề là Cảnh Phú Quý gọi điện tới bảo Vương Diệu làm mất hối phiếu rồi!
Tôi giận điên người, quát lớn:
- Cậu gọi điện thoại cho Vương Diệu, tôi thông báo cho Lâm tổng và Lưu Hân, mọi người lập tức tới công ty gặp nhau!
Lưu Hân ngồi cạnh lập tức hiểu ra chuyện gì, nói là hối phiếu này ai nhặt được cũng có thể mang đi đổi thành tiền mặt, chẳng khác gì so với nhặt được tiền mặt, điều đó càng làm tôi nổi trận lôi đình.
Vương Diệu so vai ngồi co mình trên sô-pha thuật lại sự việc: Chiều nay theo lời dặn của Trưởng phòng Cảnh đi lấy hối phiếu, lúc ở phòng Tài vụ đi ra đã là giờ tan sở, nên đã gọi Tiểu Đổng cùng tới nhà hàng Hạ Loan dùng cơm, ở đó rất đông người, hai người ngồi ở giữa phòng ăn, túi xách để ở ghế ngồi bên cạnh, cả hai đều uống rượu, lúc đi quên cầm túi, về tới nhà tìm chìa khóa để mở cửa mới phát hiện không thấy túi đâu, vội vàng quay lại nhà hàng để hỏi, hỏi hết, tìm hết nhưng không thấy tung tích cái túi. Cuối cùng bất đắt dĩ đành gọi điện thoại cho Cảnh Phú quý, sợ bị tôi chửi nên không dám gọi cho tôi.
Ba năm trước Vương Diệu và một số người khác tới công ty thi tuyển, tôi thích cái tính kín miệng và trung thực, thật thà của hắn, nói theo kiểu hiện đại là “khả năng chấp hành cao”, cho nên tôi giao khách hàng quan trọng nhất – Khoa Đạt – cho hắn, để hắn làm trợ thủ của Cảnh Phú Quý, và cũng luôn tin tưởng hắn. Làm nghề này sợ nhất cái cảnh “ăn cây táo, rào cây sung”, trong tay tôi có mấy khách hàng, nếu kiểm soát không tốt, hắn âm thầm giới thiệu nhà cung ứng khác cho họ, sau đó lấy phí môi giới, chuyện này không phải ai cũng làm, nhưng đề phòng sẽ giúp tôi ở vào thế chủ động, chắc chắn còn hơn mất bò mới lo làm chuồng. Vương Diệu thực sự không phụ lại sự tin tưởng của tôi, mấy năm nay làm việc không có một sai sót gì.
Nhưng phiền phức vẫn cứ tới.
Tôi ngồi trên ghế nghe Vương Diệu kể chuyện, hắn vừa nói xong tôi đã nhảy dựng lên, chỉ vào mặt hắn mà chửi, đồ phế nhân, đồ xúi quẩy… tất cả những từ khó nghe nhất tôi đều đã dùng, sau đó chốt lại một câu:
- Công ty bây giờ đang cần gấp khoản tiền này, nếu không tìm về được, mọi người đều sẽ ૮ɦếƭ trong tay cậu.
Từ đầu đến cuối Lâm Thăng không nói một lời nào, chỉ nhìn Vương Diệu trân trối, dáng vẻ vô cùng khủng bố.
Cảnh Phú Quý nói sẽ báo cảnh sát, tôi đồng ý, nửa tiếng sau tôi và cảnh sát tới nơi xảy ra sự việc, Vương Diệu thuật lại một lần nữa diễn biến sự việc, sau đó hai viên cảnh sát lấy ra một quyển sổ, gặp ông chủ và nhân viên nhà hàng tìm hiểu tình hình trong vụ án này có một nhân chứng rất quan trọng là Tiểu Đổng thì lại tắt máy, cảnh sát hỏi nơi làm việc của hắn, tỏ ý ngày mai sẽ tới công ty tìm hắn hỏi thăm, tôi nói hôm nay đã muộn mà còn phiền các anh đi làm việc thế này thật là ngại quá, ngày mai không dám phiền hai anh nữa, tôi sẽ bảo cậu ấy tới đồn tìm các anh. Cảnh sát nhìn tôi một cái, nói được, trước chín giờ ngày mai bảo anh ta tới. Vương Diệu lập tức bị đưa đi lấy khẩu cung, tâm trạng tôi buồn bã tới cực điểm, thất thiểu đi ra, tôi đá mạnh chân ở gốc cây vào trước cửa, các ngón chân lập tức đau buốt. Cảnh Phú Quý ném một điếu thuốc cho tôi, định nói gì đó lại thôi, nhân lúc hắn châm thuốc cho tôi, tôi nói:
- Nói đi, làm thế nào?
Cảnh Phú Quý rụt tay cầm bật lửa về:
- Ngộ nhỡ không tìm được thì làm thế này, chúng ta từng gửi công hàm cho Khoa Đạt, nhưng họ lại giao tiền cho Vương Diệu, chúng ta không nhận được không?
Tôi khựng lại:
- Như thế được không? Đúng là có lý nhưng rõ ràng Vương Diệu là người của công ty chúng ta, nếu không nhận hình như hơi khốn nạn quá! – Tôi quay đầu nhìn Lâm Thăng, Lâm Thăng cau mày suy nghĩ:
- Cách làm này về lý là được, nhưng Khoa Đạt là khách hàng của chúng ta, nếu làm căng lên sau này làm ăn thế nào?
Tôi gật đầu, nhất thời cũng chưa đưa được ra kết luận.
- Chuyện này phải suy nghĩ cho thật kỹ, phải thận trọng.
Lâm Thăng lại gần nói:
- Thực ra hối phiếu có thể báo mất, bên Khoa Đạt vẫn còn giữ lại số liệu, sáng sớm mai tra được tôi sẽ lập tức tới ngân hàng báo mất, cho dù người khác nhặt được cũng không thể đổi được thành tiền.
Tôi như bừng tỉnh, gật đầu, trong lòng thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Ngày kia là ngày hẹn Lôi tổng, trong vòng ba ngày mà không nộp được tiền bảo đảm là coi như tự động từ bỏ tư cách đấu thầu. Trên xe, Lâm Thăng lại lên tiếng, gần đây hắn không nói thì thôi, nhưng đã nói là toàn trúng yếu huyệt, không biết có phải học MBA là học được những điều này không, nếu mà học được thật, chắc tôi cũng đi học một cái.
- Tôi cảm thấy việc này hơi kỳ lạ, biểu cảm của Vương Diệu không bình thường, bên ngoài hắn có vẻ lo lắng, nhưng trong lòng lại hoảng hốt, hình như có chuyện gì giấu chúng ta, mấy người không có cảm giác này sao?
Từ lúc Cảnh Phú Quý gọi điện thoại cho tôi, tôi luôn ở trong trạng thái căng thẳng, nóng nảy, không quan sát để ý được điểm này, câu này đã nhắc nhở tôi, tôi dừng xe bên vệ đường, nghiêng đầu nhìn hắn, nói:
- Đúng là có một chút, nói suy nghĩ của anh xem.
Sau một hồi phân tích, tôi nhận ra một vài nghi vấn, về tới nhà tôi bèn gọi điện thoại cho Vương Diệu, sau đó không thể nào ngủ được, tới năm giờ sáng, tôi ngồi bật dậy, thay quần áo rồi đi bộ từ đường Thạch Hoa tới đường Tình nhân ở bên bờ biển.
Trời đã vào cuối tháng Mười một, ở quê tôi mấy ngày trước đã có tuyết, mẹ gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi Tết có về nhà không, bà đang chuẩn bị quà Tết. Tôi nói vẫn chưa biết, nếu về cũng có xe, đi lúc nào cũng được. Mẹ không đồng ý, nói là đường núi tuyết trơn lắm, lái xe không an toàn, hoặc là đi máy bay, hoặc là đi tàu hỏa. Tôi cười nói, không phải lo, con trai mẹ lái xe giỏi lắm. Mẹ thở dài một tiếng trong điện thoại:
- Phi này, nghe mẹ đi, thời gian này lòng mẹ lúc nào cũng hoảng hốt, mí mắt phải cứ giật liên tục, mơ thấy con gặp tai nạn!
Tôi cười:
- Mẹ yên tâm đi, con trai mẹ số thọ lắm, không sao đâu. Mấy cái tai nạn mẹ nói con trải qua hết rồi, máy bay suýt bị rơi, bây giờ chẳng phải an lành đó sao?
Mẹ tôi vẫn không yên tâm:
- Hình như mẹ mơ không phải chuyện đó, con với Thanh Thanh vẫn ổn chứ?
Tôi thầm thấy may mắn vì tôi vẫn còn tỉnh táo, lúc ở Thanh Đảo có bảo Đô Đô gọi điện thoại về cho bà nội, nhưng chỉ nói vài câu là cúp máy để nó không nói lộ chuyện gì, mẹ tôi vẫn tưởng cả nhà đang ở Châu Hải, đương nhiên cũng không biết tôi và Thanh Thanh đang cãi nhau to. Tôi nói bọn con vẫn bình thường, còn tốt hơn cả ngày trước! Mẹ tôi thở dài:
- Con đang lừa mẹ, có phải mẹ không hiểu con đâu, con đó, đối tốt với Thanh Thanh một chút, ở ngoài cũng phải cẩn thận, mẹ thường nói với con, gặp chuyện gì nếu nhịn được thì nhịn, nếu không con sẽ chịu thiệt đấy.
Tôi nói vâng ạ, đảm bảo là con sẽ thực hiện đúng chỉ thị của mẹ. Trước khi cúp máy, mẹ tôi còn noi:
- Tóm lại cho dù thế nào, Tết các con cũng phải về, mẹ nhớ Đô Đô rồi.
Nếu không tìm được hối phiếu có nghĩa là không lấy được gói thầu bên Khoa Mỹ, vậy chắc chắn lần này sẽ phải về quê – không giữ được công ty, ở lại Châu Hải có ý nghĩa gì?
Trời tờ mờ sáng, cảnh biển sáng sớm của Châu Hải mang lại cho người ta cảm giác sảng khoái, gió biển thổi tới mang theo mùi tanh của biển, bộ quần áo ướt mồ hôi của tôi đã được hong khô. Trên ghềnh đá giáp biển, một ông lão gầy gò với khuôn mặt nhăn nheo đang ngậm điếu thuốc lá và ung dung bắt cá, trước mặt ông một tấm lưới dần dần được trải rộng ra, cho tới khi nó chìm vào mặt nước biển, chỉ nhô lên bốn góc, hút hết một điếu thuốc, ông lại nhấc lưới lên, chiếc lưới chầm chậm nhô lên khỏi mặt nước, nhưng chỉ lưa thưa vài con cá, dẫu vậy nhưng ông lão không có vẻ gì buồn bã, vẫn tiếp tục thả lưới, vài phút sau lại chầm chậm nhấc lên, cứ như thế lặp đi lặp lại.
- Cuộc sống này thật tuyệt. – Giây phút đó, tôi thật sự ngưỡng mộ ông, quay người lại, đối diện là thành phố Macao đang bị che phủ bởi màn sương sớm trên mặt biển, đừng nói tới những con đường vành đai chạy quanh thành phố, ngay cả cây cầu Hữu Nghị và khu giải trí Kim Sa cũng trở nên mờ ảo trong màn sương dày đặc, nếu là một buổi trưa hè rực rỡ, chắc chắn chúng sẽ lặng lẽ nằm ở nơi đó, cảm giác đứng ở đây cũng có thể chạm tay vào chúng, bây giờ sương mù dày đặc, mọi thứ đều trở nên mờ ảo, mơ hồ, giống như tâm trạng của tôi lúc này.
VƯƠNG DIỆU TỰ THÚ
Tối qua tôi hỏi Vương Diệu tình hình tới sở cảnh sát lấy khẩu cung, trước khi cúp điện thoại, tôi còn dặn hắn nghỉ ngơi cho tốt, tám giờ sáng mai tới công ty, tôi muốn nói chuyện riêng với hắn. Trước đó tôi còn làm một việc, tôi nghĩ ra khả năng Vương Diệu chạy trốn, thế là Cảnh Phú Quý chủ động nói sẽ tới nhà hắn để canh chừng một đêm, tôi biểu dương tinh thần làm việc của hắn, sau đó nói:
- Bây giờ là thời đại nào rồi, Gi*t người còn phải tự mình ra tay sao? Năm ngoài ở quê tôi có một cô gái đi làm thuê ở xa về nhà ăn Tết, trên xe bị gã đàn ông ngồi cạnh quấy rối, cậu đoán xem cô gái làm gì? Không phản kháng, không khóc lóc, cũng không gọi 110, móc mấy đồng tiền ra nói:
- Ai tát hắn một cái giúp tôi, tôi cho một trăm tệ!
Lập tức có người lao lên tát gã kia tới mức nằm bất động, lúc thanh toán, người đàn ông kia nói:
- Em gái, thực ra tát một cái chỉ năm mươi tệ là đủ rồi, em bỏ ra một trăm tệ nên anh phải khiến hắn dở sống dở ૮ɦếƭ mới xứng với số tiền này, anh làm việc gì cũng có nguyên tắc!
Tôi với Cảnh Phú Quý tìm bảo vệ khu nhà của Vương Diệu, đưa cho anh ta xem ảnh của Vương Diệu, rồi trả cho anh ta một trăm tệ, nói với anh ta là nếu gã này nửa đêm xách hàng lý bỏ đi hãy lập tức gọi điện thoại thông báo cho chúng tôi, sáng sớm mai chúng tôi sẽ trả thêm một trăm tệ nữa. Vì vụ hối phiếu bị mất mà tôi không thể để xảy ra bất cứ sai sót nào nữa, tôi đã nghĩ rồi, làm như thế hoàn toàn có thể đảm bảo việc anh ta sẽ thông báo thông tin cho chúng tôi, thứ nhất vì hai trăm tệ cao hơn giá thị trường rất nhiều, thuê một dân công đứng xếp hàng lấy số cả đêm chỉ có năm mươi tệ, tôi đưa ra mức giá cao gấp bốn lần bình thường, mà đây lại đúng là ca trực của anh ta. Thứ hai, kinh doanh nhiều năm, tôi ghét nhất là hàng chưa vào tay mà đã thanh toán toàn bộ, không phải không trả nổi khoản tiền này, mà là nếu giao tiền toàn bộ ắt sẽ gặp nguy hiểm, tôi có thể mất ngủ cả đêm, bởi vậy tôi cho rằng một cái giá cao cộng với việc thanh toán nhiều lần sẽ giúp tôi mua chuộc được bất cứ ai. Gần đây tôi ngày càng thích phá vỡ quy luật ngầm, cái niềm vui này không phải người nào cũng hiểu được, tôi thích nhìn bộ dạng cảm kích của người khác, cho dù tất cả những thứ đó đều được mua bằng tiền, với lại, anh không cho nhiều một chút đến cuối cùng sẽ vì tiếc số tiền nhỏ mà làm hỏng việc lớn.
Bảy rưỡi sáng tôi tới công ty, nằm trên sô-pha nghỉ ngơi, không nhận được điện thoại có nghĩa là bình an vô sự. Một lát sau Vương Diệu xuất hiện, thần thái hoảng hốt, chắc là hắn cũng không ngủ được, cả đêm thấp thỏm suy đoán không biết tôi định làm gì. Tôi gọi hắn tới cái ghế bên cạnh ngồi xuống, sau đó nhìn chằm chằm không nói. Một lát sau, Vương Diệu không chịu nổi nữa, bất an hỏi:
- Lý tổng, anh… sáng sớm anh gọi em tới có việc gì?
- Vương Diệu, cậu tới công ty làm việc từ tháng Ba năm 2003 phải không? – Tôi không trả lời thẳng vào câu hỏi của hắn, mà quyết định đi hướng vòng để nhử mồi. Vương Diệu cúi đầu suy nghĩ một lát:
- Dạ, vâng ạ.
- Như vậy sắp được bốn năm rồi, cậu nói xem tôi đối với cậu thế nào?
- Chắc chắn là không còn gì để nói rồi, Lý tổng rất coi trọng em, còn cho em phụ trách khách hàng quan trọng nhất là Khoa Đạt, tiền lương và cả đãi ngộ với em đều tốt.
Đây là điều mà tôi muốn nghe thấy:
- Vậy là tốt, nhưng cậu cảm thấy cậu đối với công ty thì sao?
Vương Diệu hắng giọng, ưỡn thẳng lưng:
- Dạ, em luôn trung thành một lòng một dạ với công ty, làm việc cố hết khả năng của mình.
- Vương Diệu, nếu cậu đã cảm thấy công ty đối với cậu không tệ, cậu cũng đã nỗ lực thì tốt, tôi cũng cho là vậy. Tôi nói thật lòng, luôn đối xử với cậu như với anh em trong nhà, cậu nói đúng không? – Tôi dừng lại nhìn Vương Diệu, Vương Diệu gật đầu, - Sở dĩ là tôi gọi cậu tới sớm là nhân lúc công ty không có người, ta nên giải quyết xong sự việc. Người làm anh như tôi muốn cứu cậu một lần, cậu vẫn còn trẻ, con đường còn dài, tôi không muốn cậu gánh một cái tội không thể ngẩng đầu lên được.
- Lý… Lý tổng, em không hiểu ý của anh lắm.
Tôi dừng lại, móc ra một điếu thuốc đưa cho hắn:
- Không cần căng thẳng. – Lúc châm lửa, tôi nhìn xéo hắn, tôi nói thế khiến hắn càng tỏ ra căng thẳng hơn, tôi cảm nhận được điều đó.
- Tình hình ngày hôm qua tôi đã tìm hiểu rõ, cậu ra khỏi đồn cảnh sát lúc hai hai giờ ba lăm phút, hai hai giờ năm lăm phút về tới nhà, đồn trưởng Vương gọi điện thoại cho tôi, đó là anh em của một người bạn của tôi. Chắc cậu biết sự lợi hại của cảnh sát, nếu thực sự bị để ý rồi, họ có thủ đoạn để sử dụng, chứ không văn minh như tôi đâu, nhưng tôi hy vọng chính miệng cậu nói cho tôi biết, tôi đảm bảo sẽ coi như không có việc gì xảy ra.
- Lý tổng, có phải anh nghi ngờ em nói dối, nghi ngờ em nuốt trọn hai triệu đó không? Nói thật lòng, Vương Diệu em có dã tâm ấy cũng chẳng có gan.
Tôi đứng lên đi hai bước bên cạnh cái bàn, nói rõ từng tiếng:
- Xem ra cậu vẫn không tin tôi, có mấy điểm tôi buộc phải nhắc nhở cậu. Thứ nhất, từ hôm qua sau khi hối phiếu bị mất, ngân hàng vẫn chưa hề mở cửa, thế nên chắc chắn tiền vẫn chưa lấy được đi, chín giờ ngân hàng làm việc, Lưu Hân sẽ lập tức tới đó báo mất hối phiếu, như thế cho dù ai có lấy được tấm hối phiếu này cũng chỉ coi như một tờ giấy vụn. Thứ hai, cảnh sát đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, ai tới ngân hàng lấy tiền thì chỉ mười phút sau họ sẽ tới bắt. Thứ ba, hai triệu không phải là hai mươi nghìn, phía cảnh sát rất có hứng thú với con số này, bởi vì tôi đã hứa nếu họ phá được vụ án này tôi sẽ cho họ năm phần trăm, tức là một trăm nghìn tệ để cải thiện điều kiện làm việc của họ. Đồn trưởng Vương tối qua gọi điện thoại cho tôi đã nói, chuyện này đơn giản như con kiến, giờ chỉ chờ thái độ của tôi, cho dù có cứng miệng đến đâu họ bắt cũng phải mở. Thứ tư, tối qua ông chủ và nhân viên nhà hàng đã nhớ ra, những người ngồi xung quanh bàn cậu đều là khách quen, thế nên muốn tìm họ cùng lắm chỉ mất một ngày. Thứ năm, tôi biết mẹ cậu bị nhiễm độc nước tiểu, cần có sáu trăm nghìn để làm phẫu thuật, cậu đang lo lắng vì việc này.
Tôi vừa nói vừa dùng ánh mắt quan sát phản ứng của Vương Diệu, khi nói đến điểm thứ ba, hắn đã bắt đầu đưa tay ra cầm ly nước, bàn tay hơi run rẩy, suýt nữa làm trào nước ra ngoài, trong lòng tôi đã nắm chắc được bảy, tám phần.
- Cuối cùng tôi còn muốn nói một điều, thực ra tôi cũng có trách nhiệm, chưa quan tâm chu đáo tới cậu, cậu hiếu thuận như thế là việc tốt, nói thật lòng tôi rất thích những người hiếu thuận, nhưng cậu có khó khăn gì tại sao không mở miệng nói với tôi? Không nhất định phải áp dụng cách làm cực đoan như thế. Cậu xem thế này được không, chỉ cần cậu đưa hối phiếu ra, tôi có thể dùng danh nghĩa cá nhân cho cậu vay năm mươi nghìn tệ, hơn nữa tôi đảm bảo chuyện này không nói cho người thứ ba biết, lập tức báo cho công an hủy vụ án, coi như chưa có gì xảy ra.
Tôi vỗ vai Vương Diệu, ngồi xuống cạnh hắn, gương mặt mệt mỏi tiều tụy của hắn không hề kém tôi hôm chơi ở Macao ba ngày liền. Ôi đồng tiền, mày đúng là vừa đáng yêu vừa đáng hận, mày có thể giúp người ta giải quyết khó khăn, cứu người ta khỏi nguy hiểm, nhưng lại có bao nhiêu con người vì mày mà ngày đêm nghĩ ngợi, vì mày mà gần như phát điên.
Vuông Diệu đặt chiếc cốc xuống bàn, bỗng dưng quỳ thụp trước mặt tôi.
Trong con đường lập nghiệp hơn mười năm của tôi, nếu tính về những sóng gió trong đời có lẽ lần làm điều khiển bị lừa hết cả vốn lẫn lãi là một lần, sự kiện hối phiếu lần này cũng được tính là một lần. Sau chuyện đó tôi nghĩ nếu khi đó tôi không thuyết phục được Vương Diệu, hắn đánh ૮ɦếƭ cũng không chịu thừa nhận, cho dù cuối cùng hắn không lấy được khoản tiền đó, có thể tôi cũng không thể nào kiếm được khoản tiền bảo đảm một triệu tệ trước khi đấu thầu. Cuộc sống có những lúc thực sự biết trêu ngươi người ta, có ý hái hoa, hoa không nở, vô tình trồng liễu, liễu lại xanh. Những chuyện như thế đã xảy ra với tôi rất nhiều lần.
Mấy ngày sau tôi hỏi Lâm Thăng và Cảnh Phú Quý:
- Làm người sao có thể như thế? Công ty đối với hắn không bạc, vậy mà hắn lại gây ra chuyện này! Hắn vốn là người rất trung thành, thành thực.
Lâm Thăng đưa tay 乃úng hạt bụi trên cổ tay áo comple:
- Thế giới này không có ai là người tốt vĩnh viễn, cũng không có ai là người xấu vĩnh viễn, tất cả đầu do thời thế quyết định. Sở dĩ Vương Diệu làm như thế là vì khi đó hắn có đầy đủ điều kiện, mà hắn lại đang cần tiền gấp, hắn ý thức được rằng chỉ cần hoàn thành một động tác đơn giản là có thể dễ dàng lấy được khoản tiền này, giá thành thấp mà lợi nhuận siêu cao, rất đáng để hắn mạo hiểm.
Khi Vương Diệu giao nộp hối phiếu, tôi buông một câu: “Người anh em, cậu là người hiểu chuyện, chuyện này coi như chưa từng xảy ra”. Vương Diệu đồng thời cũng nộp đơn từ chức, tôi đọc rồi xé đi:
- Cậu nhóc, đừng buồn bã, hãy dốc hết sức mình ra, cậu mà đi như thế chẳng phải chưa đánh đã khai sao? Tôi không đuổi cậu vậy cậu còn sợ gì!
Nước cờ này của tôi là học ông chủ Vạn, sự thực đã chứng minh là tôi đúng, mặc dù vì việc này mà tôi và Lâm Thăng cãi nhau to một trận.