Sau đó tình hình có tiến triển tốt, tôi vừa tới văn phòng đã thấy nhiệt độ nước trà vừa phải, không nóng không lạnh, hơn nữa nước cũng chỉ khoảng ba phần tư cốc trà, đúng mức tôi thích. Tôi gọi Lạc Lạc tới văn phòng, hỏi cô ta có phải vì mới có bạn trai, tâm trạng vui vẻ nên trình độ pha trà cũng lên tay không, Lạc Lạc nghe thế tỏ vẻ xấu hổ, cúi đầu nói:
- Lý tổng, là… là Lưu Hân pha ạ, mấy hôm trước chị ấy nói, từ nay trà của anh để chị ấy pha.
Tôi nghe thấy thế thì khựng lại, chỉ ồ một tiếng, lúc cô nàng ra cửa, tôi gọi lại:
- Thế sao lần nào nhiệt độ nước trà cũng vừa phải?
Lạc Lạc nhìn ra ngoài một cái, lại gần tôi hai bước rồi thì thầm vẻ bí mật:
- Sáng nào chị Lưu Hân cũng đứng ở cửa sổ, thấy xe của anh đi vào là chị ấy bắt đầu pha, thế nên lúc anh đỗ xe rồi đi thang máy lên là vừa đẹp.
Miệng tôi lại buột thành tiếng ồ thật dài. Trong lòng bất giác so sánh Lưu Hân với Thanh Thanh.
Thanh Thanh không chỉ một lần chất vấn tôi:
- Tại sao anh uống rượu say vừa khóc vừa quậy vừa khó chịu mà vẫn uống tiếp?
Tôi trả lời:
- Vì em không hiểu đàn ông, thuốc lá với rượu là hai liều thuốc an thần và giải tỏa áp lực tốt nhất cho đàn ông.
Cô ấy lắc đầu:
- Bố em cả đời không hút thuốc, không uống rượu, chẳng phải vẫn sống tốt đó sao?
Đối với vấn đề này, tôi vẫn chưa tìm được câu trả lời xác đáng, sau đó tôi bèn tự hạ thấp bản thân, nói:
- Bố em là người đàn ông tốt hiếm có, còn anh không phải.
Thanh Thanh vẫn không buông tha, bảo:
- Thế anh không thể học theo cái tốt được sao?
Tôi nói:
- Anh cũng từng thử rồi, nhưng phát hiện ra mình không làm được, một ngày không hút thuốc thì tay không biết phải để vào đâu, ba ngày không uống rượu trong người cảm thấy bực bội muốn chửi người, cả đời này của anh chắc sẽ như vậy thôi!
Trong khi Châu Thanh Thanh một mực phản đối tôi hút thuốc và uống rượu thì Lưu Hân lại như một người chị rất bao dung cho tôi:
- Nếu thực sự muốn hút chỉ nên hút một, hai điếu, muốn uống thì uống một chút, đừng ђàภђ ђạ bản thân quá, chỉ cần kiểm soát tốt bản thân là được.
Những lời của Lưu Hân đúng là lấy nhu khắc cương, khiến lòng tôi dấy lên một con sóng êm đềm. Đúng là phương thức khác nhau nên hiệu quả cũng khác nhau, nếu thiếu đi kỹ năng, tình cảm sâu sắc giữa hai vợ chồng rồi sẽ bị cuộc sống nhạt nhẽo chôn vùi. Cảm tình của tôi dành cho Lưu Hân được xây dựng từ những việc rất nhỏ nhặt như thế. Việc gì cô ấy cũng đứng trên lợi ích của công ty, việc gì cũng suy nghĩ cho tôi, mà tôi không phải là người vô tình vô nghĩa, không những trong vòng nửa năm tăng lương cho cô ấy ba lần, mà họp lớn họp nhỏ đều đưa cô ấy ra làm tấm gương, đi ra ngoài làm việc cũng thường đưa cô ấy đi, yêu cầu của tôi ngày càng phụ thuộc nhiều vào cô ấy trong việc truyền đạt và đôn đốc chấp hành. Những điều này không thoát khỏi con mắt của Lâm Thăng, hắn nhắc nhở tôi:
- Phỉ này, thỏ không ăn cỏ ngoài hang, ăn rồi là không chạy được nữa đâu.
Tôi nói:
- Anh cứ yên tâm, loại đàn bà nào mà tôi chưa từng gặp, cô ấy chỉ là một người đàn bà bình thường, dung nhan, thân hình đều không bằng Châu Thanh Thanh, làm sao có thể khiến tôi vượt rào được? Tôi làm thế hoàn toàn là vì công việc!
Lâm Thăng nhướn mày, lắc đầu đưa ra cái “thuyết mới” của hắn:
- Cái đó chưa chắc đâu, đừng có nói là Thanh Thanh, bắt Băng Băng, Tinh Tinh đi theo anh một năm, đến thẩm mĩ cũng sẽ mệt mỏi, anh chưa thấy bây giờ mấy bà vợ hai, vợ ba dung mạo còn không bằng bà cả, bà cả nghĩ không thông, thực ra nguyên nhân là vì bà ta đã hết mới mẻ trong mắt ông chồng.
Tôi nói:
- Thế anh với Vương Tiểu Lệ cũng hơn một năm rồi, xử lý cô ấy cho tôi đi!
Vương Tiểu Lệ với Lâm Thăng là đồng hương, mười mấy năm trước từ Thượng Hải tới Đài Loan lấy chồng, chồng vốn làm công nhân ở Đài Nam, sau cải cách mở cửa, ông ta chạy tới Thâm Quyến mở công xưởng và trở nên phát đạt vô cùng. Vương Tiểu Lệ có hai người chị em thân thiết, một người tên Mary, một người tên Thụy, đều là người Hàng Châu, cùng sang Đài Loan lấy chồng, chồng của hai người này lúc đó làm quản lý cấp cao trong một công xưởng sản xuất kem đánh răng của Đài Loan rất nổi tiếng ở thị trấn Sa Lăng, khu Tây Trung Sơn. Các ông chồng có tiền nhưng bận rộn, bọn họ đều là những bà vợ cô đơn, mấy năm trước kết bạn với nhau rồi tới Châu Hải du lịch, phút chốc, họ đã bị vẻ xinh đẹp, yên bình của thành phố này thu hút, thế là họ góp tiền mua một căn nhà ở hoa viên Hải Loan, không có việc gì lại tới Hồng Kông mua sắm, mệt rồi thì đến Châu Hải chơi mạt chược, nghỉ ngơi. Lâm Thăng và Vương Tiểu Lệ quen nhau trên một con tàu đi từ Hồng Kông đến Châu Hải.
Lâm Thăng không biết chơi mạt chược, một lần họ thiếu người, Lâm Thăng bèn gọi tôi tới thay, thế là tôi trở nên thân thiết với họ. Sau đó họ toàn trực tiếp gọi điện cho tôi, về cơ bản tôi lập tức đáp ứng, mặc dù mười ván có tới chín ván thua, nhưng tôi vẫn không phiền lòng, nói với Lâm Thăng là hết lòng vì bạn bè, song thực tế là trong lòng tôi rất muốn tới.
Có hai điều khiến tôi thấy muốn. Thứ nhất, họ đều là mẫu đàn bà mà tôi thích, nhất là Vương Tiểu Lệ, mặc dù lớn hơn tôi một tuổi, hơn nữa đã là mẹ của hai đứa con, nhưng ngoại hình trông chỉ như vừa ba mươi, là mẫu con gái tư sản điển hình của Thượng Hải, da trắng như tuyết, phong tình, lả lơi, nói chuyện ngọt ngào, nữ tính đến mức khiến người ta có thể ngất đi vì cô, đôi tay ngọc ngà lướt qua lướt lại trên bàn mạt chược, thi thoảng lại kéo cao cái cổ áo trễ sâu khiến tôi thường nảy sinh nhiều ham muốn được chạm vào bầu иgự¢ ấy. Thứ hai là mấy cô này sinh con đẻ cái xong thì cứ như thể mất hết thần kinh xấu hổ, nói chuyện bậy bạ khủng khi*p, chẳng kiêng nể gì ai, ngay cả mấy người ở vào trình độ như tôi cũng phải tự thẹn là không bằng.
Trên bàn tôi đặt một tờ Danh mục mua đồ văn phòng phẩm, trong đó đã có chữ ký kiểm tra của Lưu Hân, còn có một mục là lá trà, tôi gạch nó đi rồi gọi Lạc Lạc vào, đặc biệt dặn dò:
- Trà không cần mua nữa, gần đây tôi không muốn uống, có khách tới thì mời họ uống cà phê.
Lạc Lạc do dự một lát, định nói gì đó lại thôi, tôi xua tay:
- Còn đứng đó làm gì, không hiểu tiếng Trung hả?
Từ sau khi “sự kiện ngủ chung” diễn ra, tôi cố tình tránh mặt Lưu Hân, không để cô ta vào văn phòng tôi một mình, có việc gì thường dặn dò trước mặt nhiều người khác để tránh người trong công ty, nhất là Lâm Thăng và Cảnh Phú Quý, đoán già đoán non. Hôm đó, sau khi tắm xong, tôi đã suy nghĩ kỹ càng và đưa ra quyết định, mặc dù tôi có thiện cảm với Lưu Hân, nhưng dù sao tôi cũng là ông chủ một công ty, bởi vậy phải đặt đại cục lên trên hết, nếu thực sụ ăn no dửng mỡ thì đàn ông con trai, tìm đâu mà không được gái? Có tiền sẽ có quyền, đàn bà đẹp không mời sẽ tự đến, nhiều tới mức không từ chối nổi. hơn nữa, tôi không muốn xung quanh trở nên ầm ĩ tới mức này. Đâu có gì thú vị! Cho dù Thanh Thanh muốn ly hôn cũng chưa chắc tôi đã cặp với Lưu Hân.
Thực ra đối xử với Lưu Hân thế nào, trong lòng tôi hiểu rất rõ, nhưng tôi không chịu được khẩu khí của Cảnh Phú Quý:
- Cô nàng có mục đích với cậu!
Tôi nói thời nay có mục đích là bình thường, không mục đích mới là bất bình thường, huống hồ một tinh anh cốt cán như tôi, một ông chủ nhiều tiền cởi mở như tôi, ai gặp mà không thích! Tôi đưa tay lên vuốt tóc, môi khẽ mỉm cười, có vẻ hơi đắc ý và tự sướng, sau đó nói với Cảnh Phú Quý bằng giọng như thể muốn lấy lòng:
- Là tôi đang lợi dụng cô ta!
Ai ngờ Cảnh Phú Quý không chịu tin, tiếp tục “đánh tới cùng”:
- Lợi dụng cô ả? Tôi thấy cô ta lợi dụng cậu thì có!
Câu nói của Cảnh Phú Quý khiến cảm giác tốt đẹp vừa mới xuất hiện trước mắt tôi bỗng dưng tiêu tán ở chín tầng mây, những lời hắn nói cứ như lời của lão tăng Bạch Mi trên núi Phổ Đà vậy, nhưng ý tứ còn kém nhiều, hình như tôi là một kẻ to đầu bị một kẻ đầu nhỏ không chế, còn ngu hơn lợn mấy phần, đến nỗi trong lòng tôi dấy lên một nỗi tức giận, tôi phải để cho Cảnh Phú Quý thấy, rốt cuộc là tôi rơi vào tay cô ta hay là cô ta bị tôi chơi trong lòng bàn tay!
Lần này vẫn thế, hắn lao thẳng vào văn phòng của tôi:
- Hừ, lại nổi cáu với ông, rõ ràng là muốn bới bèo ra bọ, bọn đàn bà này không tốt đẹp gì đâu, cậu phải cẩn thận!
- Tôi nghĩ cậu nên khoan dung với cô ấy một chút, đừng cứ moi khuyết điểm của người ta ra, hãy nhìn vào sở trường của cô ấy, xem khả năng làm việc của cô ấy, xem sự trung thành của cô ấy với công ty, bảo bọn đàn em ở bộ phận Tiêu thụ của cậu học theo người ta, được không?
Tôi tuôn ra một tràng những lời khen ngợi, vẫn như mọi khi, khí thế ngút trời, Cảnh Phú Quý khựng lại, cơn giận dữ của hắn bị tôi dội một gáo nước lạnh.
- Trung thành? Không mua giấy hộp mà mua giấy cuộn gọi là trung thành? Hạn chế chúng ta hút thuốc, uống rượu gọi là trung thành?
Có một lần Lưu Hân mang hóa đơn thanh toán cho tôi xem, nói là nhân viên của phòng Bán hàng mỗi khi có tiệc đãi khách đều giữ lại rượu và thuốc lá để dùng:
- Như thế là công tư không phân minh, rõ ràng là đang chiếm dụng tiền của công ty.
Về điều này tôi vẫn bình tĩnh được, không tán đồng với cô ta:
- Chuyện này không cần phải phân biệt rạch ròi như thế, huống hồ cũng chẳng phân rõ được. Họ đều phải đi tiếp khách hàng, hút nhiều uống nhiều cũng không sao.
Sau đó không biết Cảnh Phú Quý vì sao biết được việc này, cằn nhằn với tôi:
- Bọn tôi chỉ là hút nhiều, uống nhiều một chút, có chiếm dụng của công ty cũng không đáng là bao, cô ta ngoài mặt thì tiết kiệm cho công ty từng hào từng cắc, nếu cô ta tham thật có lẽ công ty sẽ chỉ còn là cái vỏ!
Bây giờ Cảnh Phú Quý vẫn giữ thái độ đó:
- Cậu đừng chỉ khen cô ta tốt, phải nhớ để mắt một chút, được không?
Tôi đưa cho hắn một điếu thuốc:
- Thì lúc họp cô ấy cũng chỉ nói có vài câu? Cậu giận gì chứ? Rộng lượng một chút, huống hồ những điều cô ấy nói cũng không phải là không có lý. - Tôi muốn kích thích Cảnh Phú Quý, không chửi được thì phải để cho hắn khó chịu.
- Hây a, tối độc phụ nhân tâm. - Cảnh Phú Quý chẳng còn nơi nào để tố cáo, biết điều rút lui, thở dài đi ra.
Tôi biết Cảnh Phú Quý hận Lưu Hân là vì có nguyên nhân, người của phòng Bán hàng đi làm không đúng giờ đều bị Lưu Hân quản, xe công dùng việc tư bị Lưu Hân hỏi, chi phí ăn uống, tiếp đãi khách ở ngoài bị Lưu Hân kiểm tra, nhất là hóa đơn trắng, Lưu Hân kiên quyết không thu, trừ phi có tôi và Lâm Thăng cùng ký tên mới miễn cưỡng thu lại, đến nỗi nhân viên trong công ty đã lén nói xấu Lưu Hân không biết bao nhiêu lần.
BỨC THƯ CỦA MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG XA LẠ
Mấy ngày nay tôi thường tự hỏi, vì sao Thanh Thanh xuất hiện không đúng lúc, không đúng chỗ? Đây vẫn là một câu đố đối với tôi. Cô ấy không chịu nói cho tôi biết nên tôi đành tự điều tra.
Sau hôm sự việc xảy ra, tôi lén xem trộm điện thoại của Thanh Thanh, tối hôm trước chỉ có một cú điện thoại gọi đến, là số cố định, tôi gọi lại ở bên kia là một ông già nghe máy, nói là điện thoại công cộng, ở ngay gần hộp đêm Kim Bích, đặt điện thoại xuống, tôi lao như bay tới đó. Đó là một tiệm tạp hóa, ngày nào cũng người qua người lại, ông già làm sao nhớ nổi là ai, nhưng sau khi tôi mua một cây thuốc Phù Dung giúp ông thì ông ta cố gắng nhớ lại một manh mối, “chắc chắn là một người đàn ông, bởi vì sau mười giờ tối hôm trước, không có người phụ nữ nào dùng điện thoại”.
Tôi nhớ lại toàn bộ những người đàn ông xung quanh tôi, có hai người đáng nghi ngờ nhất.
Một người là bạn trai của Lưu Hân, nói một cách chính xác là bạn trai cũ, Tống Trị Quốc, Lưu Hân nói cô ta với hắn đã chia tay, nhưng cái gã này vẫn chưa chịu buông tha cô, thường gọi điện thoại tới công ty làm phiền, rất có thể hắn đã gọi cú điện thoại đó để trả thù, nhưng ở đây lại có một dấu hỏi: Sao hắn biết hôm đó tôi ngủ cùng với Lưu Hân?
Như thế nghi phạm còn lại chỉ có thể là Lâm Thăng? Cái gã này gần đây thường tự nhốt mình trong văn phòng, lúc thì ngẩn ngơ, mơ mộng, lúc lại thì thào nói chuyện điện thoại. Có một lần tôi có việc gấp cần tìm hắn, lao thẳng vào văn phòng hắn, hắn đang áp tay vào điện thoại nói chuyện, thật tôi đột ngột xuất hiện thì giật nảy mình, ấp a ấp úng:
- Có… có chuyện gì?
Tôi nghĩ người đầu dây bên kia chắn chắn không phải là Vương Tiểu Lệ, vì chuyện hắn dây dưa với Vương Tiểu Lệ tôi biết rất rõ, hắn không cần phải cố tỏ ra bí mật. Lâm Thằng ghét tôi với Lưu Hân thân thiết với nhau, về mặt công, dấu tài vụ nằm trong tay Lưu Hân, con dấu riêng ở chỗ tôi, nếu hai người chúng tôi kết hợp với nhau là có thể ôm hết tiền của công ty đi, mặc dù đây chỉ là về lý thuyết, có đánh ૮ɦếƭ tôi cũng không làm cái việc xấu xa đó. Còn về tư, Lưu Hân là do Lâm Thăng tuyển. Lâm Thăng rất thích cô nàng, nhưng Lưu Hân lại có mối quan hệ nhập nhằng với tôi, vậy thể diện của Lâm Thăng biết để vào đâu? Thế nên rất có thể Lâm Thăng vì ghen tị nên định túm đúng chuyện xấu của tôi, hủy hoại thanh danh của tôi, sau đó danh chính ngôn thuận gạt tôi sang một bên để làm với người khác, đầy đủ lý do. Những điều này không phải là do tôi tưởng tượng, có mấy lần tôi bàn chuyện kinh doanh ở ngoài về, phát hiện có người lạ ngồi trong văn phòng của Lâm Thăng, sau đó Lâm Thăng thở dài với tôi:
- Công ty bây giờ làm ăn không tốt, anh nói xem nên làm thế nào?
Hơn nữa, tối hôm đó người đàn ông duy nhất không uống say chỉ có hắn.
Rất nhiều dấu vết cho thấy, có đến một nghìn phần trăm là Lâm Thăng dính vào vụ này. Trong các thuyết kinh điển của ngành Phạm tội học, kẻ được lợi lớn nhất chính là nghi phạm hàng đầu. Cảnh Phú Quý theo lô-gic đó, nói:
- Nếu không phải hắn làm thì tôi không là họ Cảnh.
Buổi tối tôi lên Google và gõ vào ba từ “Lôi Anh Minh”, muốn tìm hiểu một chút về lai lịch và hồ sơ của chị ta, nhưng chỉ có tài liệu của một bác sĩ nha khoa và một thanh niên nông thôn biết làm giàu là có cái tên này, hai người này chắc chắn không phải chị ta, ngoài ra có một Phó Tổng Giám đốc một công ty trách nhiệm hữu hạn Điện tử Phổ Huệ (Thượng Hải), không biết có đúng người không. Thế là tôi gọi điện thoại cho Cảnh Phú Quý, những tiếng ồn ào, lạch cạch trong điện thoại giúp tôi biết chắc chắn hắn lại đang chiến đấu trên bàn mạt chược:
- Có hồ sơ về Lôi tổng chưa?
Cảnh Phú Quý như thể sực tỉnh:
- Ồ… Có rồi, quên không nói với cậu, tôi bảo bọn nó gửi vào e-mail của cậu rồi, xem đi. Ê, chờ chút, đến lượt tôi!
Tôi đăng nhập vào trang chủ của hòm thư 163, ID là của Thanh Thanh, mật mã bên dưới đã được ghi nhớ tự động, tôi hơi tò mò, bèn ấn vào nút “Đăng nhập”, trong đó có một bức thư mới gửi chưa đọc, tiêu đề là “Thực ra em sống không tốt”, người gửi là “zhang-wf”, tôi suy nghĩ một chút, khôn biết là ai, nhưng cũng không giống như rác, lập tức nhấp chuột vào đó để đọc.