Trai Thừ Gái Ế - Chương 66

Tác giả: Tưởng Cẩn

Đàm Hiểu Na huých Chu Tường Linh, chỉ sang Ngải Lựu Lựu, nói: “Trưởng phòng, nhìn cô ấy kìa, gần đây cứ như người mất hồn, giờ còn ngồi cười ngô nghê nữa chứ?”
Chu Tường Linh liếc Ngải Lựu Lựu: “Hài, hồng nhan bạc phận. Em đoán xem hôm trước ở Vương Phủ Tỉnh, chị nhìn thấy phó tổng Lâm với ai?”
Đàm Hiểu Na: “Ngải Lựu Lựu à?”
Chu Tưởng Linh lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải, là Ngũ Sảnh Sảnh, hai người nắm tay nhau đi dạo phố đấy!”
Đàm Hiểu Na trợn mắt ngạc nhiên: “Sao bọn họ lại đi với nhau chứ?”
“Ai mà biết được? Chị đoán chắc Lựu Lựu bị sốc lắm!”
“Chia tay với phó tổng giám đốc rồi mà, chắc không liên quan đến chuyện này đâu!”
“Thế thì em không hiểu rồi, bây giờ người ta yêu nhau cứ thích thực thực ảo ảo, thật thật giả giả, đâu có giống chúng ta, yêu hận rõ ràng, chung thủy sắt son...”
Trên đường về, Bành Thao ngồi yên lặng lái xe, hai cô gái ngồi ở ghế sau líu ríu nói chuyện. Đàm Hiểu Na hỏi Ngải Lựu Lựu: “Gần đây cậu còn liên lạc với phó tổng Lâm chứ?”
Ngải Lựu Lựu: “Ít lắm, có chuyện gì thế?”
Đàm Hiểu Na thở dài: “Trưởng phòng nói nhìn thấy anh ấy đi với Sảnh Sảnh, tôi cũng chẳng hiểu nổi, sao bọn họ lại...”
Ngải Lựu Lựu cười: “Thực ra họ nên ở bên nhau từ lâu rồi mới phải...”
Đàm Hiểu Na càng cảm thấy khó hiểu hơn: “Chẳng nhẽ cậu biết chuyện này từ trước à?”
Ngải Lựu Lựu: “Về sau tôi mới biết. Ngũ Sảnh Sảnh chuyển nhà và nghỉ việc đều là bởi vì cô ấy hiểu nhầm quan hệ giữa tôi và Lâm Cường. Cô ấy yêu Lâm Cường!”
Đàm Hiểu Na lắc đầu: “Không hiểu sao phó tổng Lâm lại thích cô ấy được nhỉ?”
Ngải Lựu Lựu nhìn Bành Thao đang ngồi lái xe ở phía trước rồi lại nhìn Đàm Hiểu Na, cười: “Không đi câu làm sao biết được cái thú của người đi câu?”
Đàm Hiểu Na ngơ ngác: “Thế là ý gì?”
“Ý là em không phải là anh ấy, làm sao mà biết được anh ấy yêu ghét cái gì?”, Bành Thao lạnh lùng xen vào.
Đàm Hiểu Na liền gắt lên: “Này anh kia, mau chuyên tâm lái xe đi, không được nghe lén chuyện của bọn em!”
Bành Thao ngoảnh đầu lại cười với Đàm Hiểu Na, sau đó tiếp tục lái xe. Đàm Hiểu Na và Ngải Lựu Lựu nhìn nhau cười. Màn đêm yên tĩnh và dịu dàng bao trùm thành phố. Ngải Lựu Lựu lặng lẽ ngắm nhìn thành phố ngập ánh đèn, nghĩ lại những chuyện xưa khẽ nhắm đôi mắt lại.
***
Mùa xuân đang đến, những người phải về quê ăn tết đang đua nhau đi đặt vé tàu xe. Lương Tranh là một trong số đó, anh phải đến Nghị Xương trước rồi từ Nghị Xương về quê mình, đó là một cái huyện nhỏ. Mà tàu hỏa đến Nghị Xương mỗi ngày chỉ có một chuyến, hơn nữa còn là tàu chậm. Mặc dù là tàu chậm nhưng muốn đặt vé cũng chẳng đơn giản. Lương Tranh không đủ kiên nhẫn, cũng chẳng có thời gian để đi xếp hàng mua vé, anh chuẩn bị mua vé chợ đen, thêm chút tiền cũng được, kiếm tiền chẳng phải là để tiêu hay sao? Muốn về nhà tận hưởng cái cảm giác thân thiết gia đình, có phải trả giá cũng xứng đáng. Lương Tranh liên hệ được với một phe vé ở trên mạng, đã thương lượng được là thêm 200 tệ rồi, thế mà đến hôm sau đối phương lại thay đổi ý kiến, đòi 250 tệ. Lương Tranh chẳng buồn chửi bới cãi cọ làm gì, thẳng thừng xóa ngay QQ của hắn luôn.
Lương Tranh đến phòng khách, thấy Ngô Hiểu Quân đang an nhàn ngồi xem tivi, trong lòng thấy rất bực bội. Trước tiên là chửi thằng phe vé chợ đen thất đức, sau đó phê phán sang chuyện dân số đông đúc... Ngô Hiểu Quân ban đầu còn ngồi im nghe, đến khi thấy Lương Tranh nói đến hiện tượng giao thông quá tải liền tiếp lời: “Hiện tượng giao thông quá tải là do nhiều yếu tố tổng hợp quyết định, bao gồm: văn hóa truyền thống, nguyên nhân lịch sử và vị trí địa lí... Hiện tượng này có tồn tại cũng không phải chuyện hiếm, cậu đừng ca cẩm làm gì. Muốn về thì phải chịu tốn kém, còn nếu không muốn tốn kém thì cứ ở lại Bắc Kinh, thế là chẳng ai chém được cậu hết!”
Lương Tranh thở dài: “Có khổ có khó đến mấy cũng phải về thăm nhà chứ. Cả năm bán mạng kiếm tiền chẳng phải chỉ vì những chuyện thế này hay sao?”
“Nếu cậu đã biết thì sao còn kêu ca làm gì?”
“Chẳng qua tôi bị thằng phe vé ấy chọc tức, dám đòi những 250 tệ. Thế thì chi bằng tôi thêm chút tiền mua vé máy bay cho nhanh !”
“Bọn họ cũng đâu dễ dàng gì, ai cũng vì miếng cơm manh áo mà thôi...”
“Sao giờ tôi mới phát hiện ra tấm lòng của cậu bao la thế, trước đây tôi thấy cậu hận đờil ắm mà..”
“Cuộc sống chính là tu hành, chẳng nhẽ tôi không thể giác ngộ, không thể tiến bộ ư?”
Lương Tranh đang định nói gì thì điện thoại đổ chuông, là một cái tin nhắn Ngải Lựu Lựu gửi đến: “Đến nhà tôi ngay, phát hiện ra đối tượng khả nghi!”. Nghi á, ai lại đi nói đùa thế này. Chẳng nhẽ Ngải Lựu Lựu viện cớ lừa mình qua bên đó ư? Hay là có kẻ giở trò lưu manh thật? Lương Tranh nghĩ đến đây liền quyết định sang đó xem sao.
Lương Tranh thở hồng hộc, chạy lên lầu, bước vào cầu thang. Lúc đi ra khỏi cầu thang, anh phát hiện hành lang chẳng có ai cả. Lương Tranh gõ cửa một hồi, mới có người ra mở. Chung Hiểu Huệ và Ngải Lựu Lựu đang đứng run rẩy ở trước cửa, trong tay lăm lăm cây chổi và chai rượu. Lương Tranh vừa bước vào cửa đã đóng sầm lại. Lương Tranh nhìn hai cô gái run như cầy sấy, cười bảo: “Sao thế, trong phòng xuất hiện chuột hay là gián?”
Ngải Lựu Lựu chỉ tay vào cửa, căng thẳng nói: “Trên đường về hình như có người theo dõi chúng tôi, chúng tôi vội chạy về nhà, ai dè lại có người gõ cửa, nhưng nhìn qua mắt thần chẳng thấy ai cả...”
Lương Tranh tròn mắt nhìn Ngải Lựu Lựu, sau đó nhìn sang Chung Hiểu Huệ: “Gặp ma chăng, em cũng nhìn thấy hả?”
Chung Hiểu Huệ gật gật đầu: “Thật một trăm phần trăm, tuyệt đối không phải ảo giác!”
Lương Tranh vào phòng khách, ngồi xuống ghế, với tay lấy một cái gối dựa: “Nói như thế chắc hai em gặp yêu râu xanh rồi. Hai người đẹp suốt ngày lượn qua lượn lại trong khu, bị kẻ khác để ý theo dõi để quấy nhiễu, cũng hợp tình hợp lí thôi mà.”
Ngải Lựu Lựu nhướn mày, chỉ vào mặt Lương Tranh mắng: “Anh làm sao thế hả? Ban nãy bọn tôi sợ ૮ɦếƭ khi*p, anh còn ở đấy mà bóng gió, mát mẻ?”
Lương Tranh cười bất lực: “Nhìn thấy hai người căng thẳng như vậy anh đùa cho vui ấy mà. Hai người đẹp có thể bỏ νũ кнí xuống, nghỉ tại chỗ được rồi đấy!”
Ngải Lựu Lựu đặt chai rượu phía sau cửa, chạy đi rót nước, vừa uống vừa vỗ иgự¢. Chung Hiểu Huệ thì đặt chổi xuống chạy vào nhà vệ sinh rửa tay. Cô nhìn khuôn mặt tiều tụy của mình trong gương, khẽ thở dài. Lẽ nào Trần Tường Đông đã nghi ngờ mình nên phái người theo dõi? Chung Hiểu Huệ lấy điện thoại ra gọi cho Khâu Cẩn, nhưng anh tắt mấy. Chung Hiểu Huệ không muốn xảy ra sự cố trước khi ra nước ngoài, càng không muốn làm hại đến bạn bè xung quanh. Nhưng cứ nhắc đến những hành vi của Trần Tường Đông là cô lại không nuốt được cục tức này.
Trong phòng khách, bề ngoài cả Ngải Lựu Lựu và Lương Tranh đều dán mắt vào tivi nhưng thực ra trong lòng ai cũng có tâm sự. Lương Tranh nhấp một ngụm nước trà do Ngải Lựu Lựu pha, đắng tới mức suýt nhổ ra: “Sao mà đắng thế, em định Gi*t người ςướק tiền à?”
Ngải Lựu Lựu đắc chí cười: “Cố ý pha cho anh đấy, để tối anh mất ngủ!”
Lương Tranh: “Thử hỏi chuyện này có lợi gì cho em?”
Ngải Lựu Lựu: “Thế thì anh sẽ ở trong phòng khách canh gác cho chúng tôi, đến khi trời sáng thì hết giờ làm việc!”
Lương Tranh ngồi sát lại gần Ngải Lựu Lựu, cười xảo trá: “Anh thấy ở ngay bên cạnh bảo vệ sẽ hiệu quả hơn, thực ra anh có thể ngủ cùng với em luôn, giá cả chúng ta có thể thương lượng mà!”
Ngải Lựu Lựu đứng bật dậy: “Anh đi hỏi Chung Hiểu Huệ đi, xem xem cô ấy có cần dịch vụ đặc biệt này không...”
Lương Tranh lấy điện thoại ra, đọc lại cái tin nhắn đó: “Em vẫn không nỡ bỏ anh phải không, vừa gặp nguy hiểm một cái, người đầu tiên em nghĩ đến chính là anh. Từ đó anh có thể suy ra là, năm 2012 tận thế mà đến, chắc chắn em sẽ chạy trốn với anh...”
Ngải Lựu Lựu hừ giọng, nói vẻ bất cần: “Tôi chỉ thấy anh dễ sai bảo, hơn nữa lần trước đối phó với Trình Triệu phú, thấy anh cũng hữu dũng hữu mưu nên mới gọi anh đến thôi. Còn lâu tôi mới để bạn trai tôi đến chịu nguy hiểm nhé, tôi đâu nỡ làm vậy!”
Lương Tranh nghẹn họng, còn Ngải Lựu Lựu thì giương giương tự đắc, quay phắt người đi thẳng vào trong phòng. Tối hôm ấy, Lương Tranh ngủ cả đêm trên sôpha. Bởi vì sôpha quá mềm nên nằm không mấy dễ chịu, Lương Tranh cứ trằn trọc mãi mà không ngủ được. Cuối cùng anh quyết định ngồi dậy xem ti vi, đúng lúc ti vi đang phát bộ phim hài của Châu Tinh Trì, xem buồn cười khiến Lương Tranh hết cả buồn ngủ. Lương Tranh vật vã mãi đến nửa đêm mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.
***
Ngày hôm sau, Lương Tranh tỉnh dậy trong trạng thái mệt mỏi. Vừa hoàn tất cuộc họp ban sáng với nhân viên trong bộ phận, anh lại nhận được thông báo của công ty, nói rằng sẽ cho họ chọn ra một nhân viên quản lí bộ phận marketing mới, toàn bộ nhân viên của cả khu vực sẽ được tham gia ứng tuyển. Tiêu chuẩn bình chọn bao gồm: điểm do nhân viên đánh giá, sát hạch thành tích làm việc, trả lời câu hỏi... sau đó tổng kết lại xem ai điểm cao hơn sẽ thắng. Buổi sáng làm công tác chuẩn bị, buổi chiều sẽ tiến hành cạnh tranh ở trong phòng họp, có bảy người đăng kí, một trong só đó là Lương Tranh.
Lương Tranh cũng không chắc chắn sẽ tham gia dự tuyển, bởi vì mấy người đăng kí đều rất giỏi, bọn họ người là lão làng trong nghề, người lại có thành tích nổi bật . Lương Tranh tuy có ưu thế là được nhân viên bộ phận ủng hộ, nhưng điều này không thể đảmbảo anh sẽ là người nổi bật. Tuy nhiên, Lương Tranh cảm thấy đây cũng là một cơ hội tốt để rèn luyện bản thân, tốt nhất nên ômhi vọng thử nghiệm xem sao.
Buổi trưa, Lương Tranh vô cùng ngạc nhiên khi nhận được điện thoại của Lưu Đức Tài, ông ta bảo Lương Tranh cố gắng thể hiện, cứ thoải mái xông ra trận, cố gắng giành lấy vị trí này, còn nói lần này không được còn có lần sau. Mặc dù chỉ là vài câu khách sáo nhưng Lương Tranh vẫn thấy rất cảm động. Đồng thời anh cũng hiểu ra một điều, là người quản lí, muốn quan tâm, trao đổi với nhân viên là một điều cần thiết. Quá trình giao tiếp giữa người với người cũng là quá trình xích lại gần nhau về tình cảm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc