Trai Thừ Gái Ế - Chương 64

Tác giả: Tưởng Cẩn

Lưu Du Hà tiễn mọi người xuống tận dưới lầu, mấy cô gái lại líu ríu nói thêm dăm ba câu rồi mới chia tay nhau trong lưu luyến. Trâu Huệ sống ở Hải Điện, không cùng đường với nhóm Lương Tranh nên một mình đi trước. Mấy người còn lại đều xuống bến tàu điện ngầm, bắt tàu điện số hai. Đàm Hiểu Na phải về Thiên Thông Uyển, còn bọn Lương Tranh về khu đô thị Quốc Mỹ. Ngồi cùng xe được mấy bến thì Đàm Hiểu Na phải chuyển xe. Ngô Hiểu Quân nhìn theo cái bóng gầy guộc của Đàm Hiểu Na khuất dần trong sân ga, tâm trạng vô cùng hụt hẫng, phức tạp, giống hệt như lần chia tay đó. Hóa ra có những người mãi mãi không thể lãng quên, thời gian chỉ có thể làm nhạt nhòa đau thương chứ không thể xóa nhòa kí ức.
***
Về đến khu đô thị Quốc Mỹ, Lương Tranh mời mọi người đi ăn. Nào ngờ một người thích được ăn không có người khác như Ngô Hiểu Quân lại từ chối, nói phải về viết nốt tiểu thuyết. Anh chào hai người rồi đi về. Lương Tranh nhìn Ngải Lựu Lựu, đợi cô trả lời. Ngải Lựu Lựu cười nói: “Muốn ăn gì, hôm nay tôi mời!”
“Đột nhiên đối xử với anh tốt thế, anh thấy hơi không quen. Có thể duy trì được mấy hôm? Nói cho anh biết đề anh còn hạnh phúc!”
“Hơ, còn thích làm mình làm mẩy phải không? Anh có ăn không, ăn thì mau theo tôi!”, Ngải Lựu Lựu nói rồi thoăn thoắt bước đi, chẳng buồn ngoảnh đầu lại. Lương Tranh vội vã đuổi theo.
***
Bởi vì chuẩn bị nghỉ tết nên thời gian này ai cũng bận rộn. Lương Tranh là bận rộn nhất, vừa xử lí đơn đặt hàng của khách vừa xử lí các công việc quản lí bộ phận, đã thế công ty còn suốt ngày họp bàn này nọ. Xử lí đơn hàng đối với Lương Tranh mà nói là chuyện dễ như ăn cháo, vì anh làm đã quen rồi, nhưng những việc quản lí bộ phận vừa nhiều lại vừa phức tạp, cộng thêm với việc Lương Tranh mới bắt đầu làm quản lí, cái gì cũng muốn làm, cái gì cũng muốn làm cho tốt, khiến cho anh cảm thấy có làm cả ngày cũng chẳng hết việc, mà việc gì cũng như chưa làm, việc gì cũng như chưa làm tốt... Đây là một vấn đề mà những quản lí sơ cấp rất dễ gặp phải, nguyên nhân chủ yếu là do chưa có kinh nghiệm, còn thiếu kiến thức quản lí.
Bọn Ngải Lựu Lựu cũng bận thở không ra hơi, không khí phòng tài vụ vô cùng ngột ngạt, điện thoại đổ chuông liên tục, người ra người vào tấp nập. Bởi vì là cuối năm, phòng tài vụ với tư cách là bộ phận tài vụ của công ty, phải chỉnh sửa rất nhiều bảng biểu tài vụ các loại, phải kết toán các khoản đối nội đối ngoại, hơn nữa còn phải làm báo cáo khen thưởng cuối năm để trình lên công ty. Trâu Huệ làm gì có kinh nghiệm với những việc này, ngày nào cũng mệt ê ẩm toàn thân, than vãn suốt ngày. Đàm Hiểu Na là sướng nhất, ngày nào cũng có Bành Thao đưa đón. Chỉ có Chu Tường Linh là khổ nhất, chuyện lớn chuyện nhỏ gì của phòng tài vụ cũng do cô quyết định, áp lực cuộc sống với công việc dồn hết cả lên vai khiến Chu Tường Linh cảm thấy kiệt sức. Trông cô tiều tụy đi nhiều.
Ngải Lựu Lựu hiện giờ là cánh tay phải của Chu Tường Linh, cô nghiểm nhiên trở thành “sếp thứ hai” trong phòng, đương nhiên là cũng bận tối mắt tối mũi rồi. Nhưng điều khiến cho cô cảm thấy vui vẻ đó là, tối đến, sau khi hết giờ làm, luôn có một người chờ đợi cô, cái cảm giác này khiến cho cô cảm thấy bình yên, thư thái. Người ấy chính là Lương Tranh, anh thường mua hoa quả hay cái gì đó cho Ngải Lựu Lựu, hai người cũng thường xuyên ra ngoài ăn cơm, cho dù không cùng ăn thì cũng ngồi nói chuyện. Mặc dù hai người vẫn đấu khẩu nhưng tình hình đã khác hẳn trước đây. Trước đây là châm chọc, mỉa mai nhau, còn hiện giờ là tán tỉnh, đùa cợt.
Chung Hiểu Huệ về nhà một tuần, ngày thứ hai sau khi trở lại Bắc Kinh, cô nhận được hộ chiếu xuất ngoại. Tối hôm ấy Khâu Cẩn cũng hẹn gặp cô tại quán cà phê Thượng Đảo. Anh ta đưa cho Chung Hiểu Huệ một cái túi nhỏ màu đen, Chung Hiểu Huệ đưa cho anh ta một bì thư. Khâu Cẩn đặt cái phong bì vào túi xách của mình, uống một ngụm cà phê, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Sau này chúng ta đừng liên hệ với nhau nữa, tránh phát sinh những chuyện ngoài ý muốn!”
Chung Hiểu Huệ gật đầu: “Tôi biết rồi, các anh muốn tránh nguy hiểm mà!”
“Cũng không phải, người chúng tôi cử đi có thể làm không được gọn gàng nên gây nghi ngờ rồi. Trưởng phòng nhân sự còn gọi anh ta đến để hỏi han kinh nghiệm làm việc, đây đều là những điều chúng tôi đã dự đoán và có chuẩn bị trước. Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng đối phương đã phát hiện ra điều gì đó... Thôi, tôi phải đi đây. Cô Chung, hi vọng hợp tác vui vẻ!”
Chung Hiểu Huệ đứng dậy bắt tay Khâu Cẩn: “Cảm ơn các anh!”
Chung Hiểu Huệ về đến nhà, thấy Ngải Lựu Lựu không có ở nhà. Cô lấy ra một xấp ảnh ở trong cái túi đen, còn có một chiếc USB nữa. Cô xem xong ảnh liền nhét ảnh và USB vào túi. Chung Hiểu Huệ đi qua đi lại trong phòng, nhất thời không biết đặt cái túi vào đâu. Chung Hiểu Huệ đi đi lại lại mấy vòng, nhìn thấy mấy cái gối trên sôpha, chợt nảy ra một ý.
***
Lúc này, Ngải Lựu Lựu và Lương Tranh đang ngồi trong góc của một nhà hàng. Lương Tranh đón lấy tờ menu trên tay nhân viên phục vụ, gọi vài món và một chai rượu vang. Trên bàn có cắm một bông hoa hồng đỏ tươi thắm, Lương Tranh lấy tay chạm vào, ngạc nhiên nói: “Ơ, cứ tưởng là giả cơ đấy!”
“Hôm nay là ngày gì mà có nhã hứng gớm, còn gọi cả rượu vang nữa chứ? Có chuyện vui gì hả?“, Ngải Lựu Lựu hỏi.
“Ngày nào ở bên em cũng đều là ngày vui hết. Đương nhiên, tiền thưởng tết năm nay tăng lên cũng là một trong những nguyên nhân!”
“Chẳng trách mà mời mình uống rượu vang đắt thế!”
“Hình như lần đầu gặp nhau anh hơi hào phóng quá, khiến cho ai đấy còn uống say bí tỉ cơ mà!”
Ngải Lựu Lựu trợn mắt nạt: “Im ngay! Không được nhắc đến chuyện hôm ấy nữa, nếu không tối đi về liền cho anh biết mặt!”
Lương Tranh cười giả lả: “Khi nào bọn em nghỉ?”
“Sắp rồi. Cứ nghĩ đến về nhà là thấy đau đầu...”
“Vì về nhà phải tiêu nhiều tiền hay là bởi vì về nhà phải đi xem mặt?”
“Cả hai. Đợt trước tôi có nói với bố mẹ là tết sẽ dẫn bạn trai về nhà ăn tết...”
Lương Tranh ngồi thẳng dậy: “Là cái tên họ Lâm kia chứ gì?”
Ngải Lựu Lựu: “Liên quan gì đến anh?”
Lương Tranh nhìn thẳng vào mắt Ngải Lựu Lựu, nghiêm túc nói: “Nếu anh ta đã out rồi, anh nghĩ đã đến lúc em cân nhắc đến anh rồi đấy, anh nguyện theo em về nhà!”
Ngải Lựu Lựu nhìn Lương Tranh, lắc đầu: “Không, chúng ta còn chưa phát triển đến mức ấy! Thực sự không được, để tôi thuê một anh chàng nào đó cũng được!”
“Đây cũng là một cách, tuy có hơi ngu xuẩn!”
“Thế vẫn còn hơn là dẫn anh về!”
“Cũng có thể...”
Nhân viên phục vụ bê đồ ăn lên, hai người tạm thời ngừng cuộc nói chuyện. Sau đó Lương Tranh chỉ ăn mà không nói năng gì. Rõ ràng câu nói ban nãy của Ngải Lựu Lựu đã động chạm vào dây thần kinh “mềm yếu” nhất của Lương Tranh, khiến cho tâm trạng anh trở nên u uất. Hai người ăn cơm xong liền đi về khu đô thị.
Đến trước chung cư của Ngải Lựu Lựu, Lương Tranh liền dừng lại nói: “Nghỉ sớm đi, anh cũng về đây!”
Ngải Lựu Lựu biết Lương Tranh đang giận liền cố ý hỏi: “Chung Hiểu Huệ đã quay lại Bắc Kinh rồi, anh có muốn lên thăm cô ấy không, nhân tiện tiễn tôi luôn!”
“Để hôm khác đi, anh hơi đau đầu, chắc là do uống nhiều rượu...”, Lương Tranh nói xong liền quay người bỏ đi.
Ngải Lựu Lựu liền đuổi theo: “Anh giận đấy à?”
“Đâu có, anh đâu có nhỏ nhen thế?”
“Thực ra tôi không dẫn anh về nhà là có lí do đấy!”
“Nói ra anh nghe xem nào!”
“Tôi cảm thấy anh không thực lòng thích tôi, chỉ là vì chuyện kết hôn thôi. Ban đầu anh đã có người để chọn nên đối xử với tôi chẳng ngọt chẳng nhạt, hay nói cách khác là thường xuyên châm chọc, mỉa mai tôi. Giờ một thân một mình, anh mới nghĩ đến tôi. Vì lẽ đó bây giờ anh tìm mọi cách lấy lòng tôi, nhẫn nhịn tôi, chỉ là để tìm một đối tượng kết hôn. Thái độ của anh với chuyện hôn nhân khiến tôi không thể chấp nhận được, tôi cũng không thíchcái thái độ của anh đối với tôi hiện nay. Tôi cảm thấy chúng ta cứ duy trì một khoảng cách nhất định là tốt nhất, cứ như trước đây, cãi nhau ỏm tỏi, chẳng ai coi ai ra gì, thế lại hay. Chúng ta cứ làm bạn bè bình thường đi, có được không?”
Lương Tranh xoay người lại, cười nhạt: “Xem ra em cũng coi trọng tình bạn gớm!”
Ngải Lựu Lựu phản bác: “Có gì không đúng ư?”
“Anh thừa nhận hiện giờ anh không thể cho em cảm giác mà em muốn, chúng ta chỉ lạnh nhạt ở bên nhau, chẳng có cái cảm giác thuần khiết và rung động, cũng chẳng có sự nồng nhiệt và điên cuồng của tình yêu, nhưng nó rất thực, rất ấm áp, rất ngọt ngào, không lơ lửng, anh cảm thấy tình cảm thế này mới thực sự có sức sống, cũng càng có thể đảm bảo cho chúng ta bước vào lễ đường và sống lâu dài với nhau. Anh biết, ở cái thành phố phồn hoa này, mỗi ngày chúng ta đều phải đối mặt với vô vàn những cám dỗ và áp lực, mỗi ngày chúng ta đều phải quyết định. Mà mỗi lần quyết định đều sẽ ảnh hưởng đến cuộc đời của chúng ta, nhưng lựa chọn của anh tuyệt đối không phải là sai lầm. Bởi vì anh đủ tỉnh táo để nhận thức được rằng em chính là người mà anh cần tìm. Em tao nhã, em hiền lành, em chân thật, em cô độc... tất cả những gì thuộc về em đều khiến anh say đắm. Anh không thể bỏ lỡ em, cũng có thể mục đích đến thành phố này của anh là tìm kiếm em, ở bên em. Thật đấy, anh muốn chúng ta sống bên nhau...”
“Xin lỗi, tôi không biết anh lại quan tâm đến tôi như vậy. Cảm ơn anh đã đối xử tốt với tôi như vậy. Hãy để tôi suy nghĩ, có được không?”
“Ok! Anh cũng cần bình tĩnh suy nghĩ một thời gian, cứ bám riết lấy em thế này cũng không thích hợp cho lắm!” Lương Tranh xoay người, vẫy tay tạm biệt rồi bước đi dứt khoát.
Ngải Lựu Lựu đứng ngây ra đó, cô chăm chú nhìn theo bóng dáng của anh, cho đến khi cái bóng ấy tan vào trong màn đêm. Ngải Lựu Lựu khẽ thở dài, bỗng nhiên có cảm giác rối bời và hụt hẫng. “Anh muốn chúng ta sống bên nhau...”, cô lẩm bẩm hai lần rồi đi lên nhà.
***
Thứ bảy, Ngô Hiểu Quân và Lương Tranh đi đến bệnh viện Tích Thủy Đàm. Trình Triệu phú hình như đã béo ra, da hồng hào, căng mịn, nhưng vẻ mặt hình như càng thêm ủ rũ. Anh ta đang cầm mấy chơi điện tử. Lưu Du Hà ở bên cạnh, mệt mỏi như đang thiếu ngủ. Trình Triệu phú thấy bọn Lương Tranh đến liền đặt mấy điện tử xuống: “Mấy người bận cái gì mà không thấy đến thăm tôi thế?”
Ngô Hiểu Quân chỉ Lương Tranh: “Cậu ta bận thôi, mấy hôm nay bận thân mật với Ngải Lựu Lựu. Lần nào gọi cậu ta đi cậu ta cũng kêu bận!”
Lương Tranh: “Tôi với Ngải Lựu Lựu chỉ là gặp dịp thì mua vui, chán chán tìm đến nhau nói chuyện cho có bạn thôi. Mỗi lần tôi gọi cậu đến cậu đều nói gì, cậu bảo cậu phải đóng cửa viết tiểu thuyết mà. Đấy, giờ còn lớn tiếng trách móc tôi chứ!”
Trình Triệu phú nhìn Lưu Du Hà: “Cái gì mà gặp dịp thì mua vui? Thấy thích hợp thì cưới đi, đừng có dây dưa mãi thế. Dạo này ngày nào cũng phải nằm trong này, tôi đã nghĩ rất nhiều, trước đây tôi chơi bời nhiều quá, cứ sống bình yên qua ngày là quan trọng nhất, đúng không bà xã ngoan của anh?”
Lưu Du Hà trợn mắt lườm Trình Triệu phú rồi đi ra khỏi phòng bệnh. Mấy người đàn ông nhìn nhau cười. Ngô Hiểu Quân cầm cái mấy điện tử lên nhìn: “Đây có phải là PSP GO mới ra không? Cậu mua khi nào thế?”
“Mấy hôm trước Lưu Du Hà đến thôn Trung Quan mua cho tôi đấy, bảo là tôi suốt ngày nằm trên giường sẽ chán, có cái này có thể xem phim, nghe nhạc, chơi điện tử, coi như Gi*t thời gian...”
Lương Tranh bùi ngùi: “Tôi vô cùng ngưỡng mộ cậu đấy, có được một cô vợ như thế còn gì bằng? Muốn tìm con gái bây giờ rất đơn giản, nhưng để tìm một người con gái tốt thì khó hơn lên trời!”
Trình Triệu phú cười: “Đấy là bởi vì cái số vợ con của cậu không tốt, trước đây vớ được một cô bình thường, yêu lâu rồi thành ra chẳng còn cảm giác, hai người chia tay trong vui vẻ. Giờ khó khăn lắm mới tìm được hai cô gái tốt, thế mà chẳng tán được cô nào. Tôi chẳng hiểu cậu làm kinh doanh kiểu gì mà chẳng biết PR bản thân thế?”
Ngô Hiểu Quân tiếp lời: “Không phải cậu ta không biết PR bản thân, mà là PR quá đà. Suốt ngày ra vẻ ta đây rất cool, rất hài hước, rất thông minh... đùa bỡn nhiều quá đâm ra người ta chán rồi. Phụ nữ đều mong lấy được một người đàn ông có chí hướng, có trách nhiệm chứ không phải là một chú hề chỉ biết đùa bỡn với đời.”
Lương Tranh liền phản bác: “Chú hề á? Dù sao vẫn hơn cậu, cơm đã dọn đến tận miệng rồi còn để thằng khác ςướק mất!”
Ngô Hiểu Quân mặt biến sắc: “Lương Tranh, cậu cố tình moi móc gây chuyện phải không?”
Lương Tranh: “Cậu chỉ biết bới móc người khác mà không cho người khác bới móc mình à?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc