Chu Tường Linh: “Cái anh chàng Ngô Hiểu Quân với em hình như từng có một thời gian yêu đương nhỉ, hai người còn chuấn bị mua nhà nữa mà, sao về sau lại chia tay thế ?”
Trâu Huệ tiếp lời: “Hay là kế cho bọn em nghe chuyện yêu đương của hai người đi, để mọi người cùng chia sẻ, chị cũng được hoài niệm một chút!”
Chu Tường Linh nhắc nhở Đàm Hiểu Na: “Nhớ nhung thì được, nhưng không được nghĩ ngợi vẩn vơ. Giờ em đã là người có chồng, không thể có những hành vi đi quá giới hạn được!”
Trâu Huệ cười: “Không được ngoại tình về thể xác, nhưng tâm hồn thì có thể...”
Chu Tường Linh và Trảu Huệ người tung kẻ hứng, trong đầu Đàm Hiểu Na lúc này toàn là hình ảnh của Ngô Hiểu Quân. Nhớ những dòng chữ phảng phất chút ai oán trong tiểu thuyết của anh, cô lại không nén được bật khóc. Đàm Hiểu Na đứng dậy, chạy ra khỏi văn phòng. Hành động bột phát của cô khiến cho cả ba người trong phòng tài vụ không biết phải làm sao.
Chu Tường Linh: “Sao thế? Chúng ta nói gì sai à?"
Trâu Huệ đứng dậy, làm điệu bộ hết sức khoa trương: "Chắc chắn là đau lòng quá đấy mà! Hài... Hỏi thí gian tình ái là chi, mà đôi lứa thề nguyền sống ૮ɦếƭ... .Chị Hiểu Na đúng là hồng nhan bạc mệnh mà! “
Chu Tường Linh hừ giọng: “Cô đang đóng phim hay đang ngâm thơ thế hả? Trẻ con thì biết cái quái gì, còn không mau đi ra xem Hiểu Na thế nào rồi?”
Ngải Lựu Lựu liền đứng dậy: “Thôi, để tôi đi cho, chắc là cô ấy không sao đâu !”
Ngải Lựu Lựu ra ngoài văn phòng, tìm một vòng mà chẳng thấy Đàm Hiểu Na đâu, mãi sau mới phát hiện cô đang ở một mình trong phòng nghỉ. Đàm Hiểu Na đang đứng ngẩn ngơ trước cửa sổ, mắt ngân ngấn nước nhìn thành phố phồn hoa.
Ngải Lựu Lựu bước vào, ôm lấy vai cô: “Không sao chứ?”
Đàm Hiểu Na lấy tay lau nước mắt: “Không sao, chỉ thấy hơi đau lòng thôi.”
Ngải Lựu Lựu đưa cho cô một tờ khăn giấy: “Tất cả đều đã là quá khứ rồi !”
Đàm Hiểu Na quay người lại: “Nhưng tôi không thể nào quên được anh ấy. thỉnh thoảng còn nằm mơ thấy gặp anh ấy, nửa đêm tỉnh lại, phát hiện mình đã rơi lệ. Lựu Lựu, tôi thật sự rất sợ, tôi sợ mình sẽ phát điên mất!”
Ngải Lựu Lựu ôm lấy Đàm Hiểu Na: “Cô ngốc, sao có thể như vậy chứ? Thỉnh thoảng cậu nhớ anh ta cũng là chuyện hết sức bình thường, dù gì hai người cũng từng yêu nhau. Nhưng giờ cậu đã kết hôn rồi , có chồng rồi, có một gia đình ấm áp, sau này còn có cả những em bé thông minh và đáng yêu nữa... cậu phải điều chỉnh tâm trạng của mình đi, hãy dốc hết tâm sức vào chồng con và công việc!"
Đàm Hiểu Na nấc lên: “Có phải tôi rất xấu xa, rất ích kỉ không? Vì cuộc sống sung túc mà phản bội anh ấy, phản bội tình cảm của chúng tôi!"
Ngải Lựu Lựu an ủi: “Cậu có quyền được lựa chọn hạnh phúc, đây không phải là phản bội. Bành Thao đổi xử với cậu rất tốt, có thể nhận ra rằng anh ta cũng rất yêu cậu. Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, ngoan!”
Đàm Hiểu Na ngẩng đầu lên: “Tôi muốn gặp riêng Ngô Hiểu Quân!”
“Hả... chuyện này không thích hợp cho lắm!”
“Tôi muốn cởi cái nút thắt này, nếu không tôi không thể nào thoải mái được!”
“Vậy cậu để tôi nghĩ cách đã, tôi sợ nhỡ cậu sa chân lỡ bước để sau này phải ân hận cả đời, còn tôi lại trở thành đồng phạm, e rằng Bành Thao sẽ Gi*t tôi mất!”
Lương Tranh cho rằng mối quan hệ giữa mình với Ngải Lựu Lựu đã có một bước tiến mới, nhưng thời điểm quan trọng này vẫn cần phải cố gắng thêm nữa để củng cố tình hình. Hết giờ làm về nhà, Lương Tranh qua siêu thị mua hai túi hoa quả, sau đó gọi cho Ngải Lựu Lựu, bảo cô xuống dưới nhà. Ngải Lựu Lựu sợ Lương Tranh không chờ được sẽ chạy lên nhà mình nên cúp điện thoại xong là cô chạy như bay xuống dưới.
Lương Tranh toét miệng cười: “Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi !”, Ngải Lựu Lựu thấy Lương Tranh xách hai túi hoa quả liền cười: “Mua nhiều thế để làm gì?”
“Để ăn dần, ăn nhiều hoa quả rất tốt cho da!”
Ngải Lựu Lựu sờ lên da mặt mình: “Da mặt tôi xấu đến thế sao?"
“Không xấu, nhưng phải giữ gìn, đúng không nào?
“Có phải anh ngại nói là mua cho Chung Hiểu Huệ nên mới nói là mua cho tôi không hả?”
"Anh không chơi kiểu đi đường vòng như thế. Nói chung là mua cho em, hai em có ăn chung với nhau anh cũng chẳng có ý kiến gì, anh với cô ấy vẫn là bạn bè, cho dù anh có mua hoa quả cho cô ấy cũng là chuyện bình thường. Em thoáng như vậy, chắc chắn sẽ không ghen đâu nhỉ?”
Ngải Lựu Lựu nhíu mày đi ra ngoài, Lương Tranh hấp tấp đi theo. Đang đi Ngải Lựu Lựu bỗng quay phắt lại khiến Lương Tranh giật nảy mình: “Hỏi anh một chuyện này, nhưng anh hứa phải giữ bí mật đấy!"
“Chuyện gì? Em cứ nói đi, anh đảm bảo sẽ kín miệng!”
“Đàm Hiểu Na dạo này suốt ngày nhớ Ngô Hiểu Quân, cô ấy muốn gặp mặt anh ta, bảo tôi giúp hẹn Ngô Hiểu Quân ra ngoài!”
“Hẹn đi, chuyện này có gì to tát đâu... ?”
“Anh nói dễ nghe nhỉ, ngộ nhỡ hai người ấy tình cũ không rủ cũng tới thì chẳng phải tự nhiên tôi thành kẻ gì gì đó à?”
“Vương bà ?” (*)
“Anh muốn ૮ɦếƭ à?”, Ngải Lựu Lựu giơ tay lên định đánh Lương Tranh.
Lương Tranh vội vàng né đi: “Ha ha... em mà không giúp cô ấy thì cô ấy cũng sẽ nghĩ ra cách khác thôi. Vậy thì cứ thuận theo lẽ tự nhiên đi. Hai người nếu phải chia tay thì sớm muộn gì cũng phải chia tay, cho dù một trong hai người có cố níu kéo cũng chẳng vô ích. Chỉ có điều..."
“Sao thế?”
“Đàm Hiểu Na có hơi quá quắt, đã kết hôn với người khác rồi còn giở chiêu này ra nữa. Hài, Ngô Hiểu Quân xem ra lại sẽ dằn vặt rồi !”
“Đúng là nghiệp chướng!”
[*] Vương bà bà một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Thủy Hử của Thi Nại Am, là người đã móc nối cho Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên để kiếm lợi từ chuyện mèo mỡ trái thiên lý. Sau khi sự việc đổ vỡ, bị Võ Đại Lang phát hiện, chính bà ta là người xúi giục Kim Liên bỏ thuốc độc mưu hại Võ Đại Lang.
Lương Tranh xách hai cái túi, vốn dĩ tay đã lạnh cóng rồi, giờ đến hai chân cũng lạnh theo. Anh dậm chân vài cái, rồi đặt hai cái túi xuống bậc thang: Thực ra Đàm Hiểu Na đang có tâm bệnh, cô ấy cảm thấy áy náy, muốn Ngô Hiểu Quân tha thứ cho mình. Em đừng nghĩ cô ấy sẽ sà vào lòng Ngô Hiểu Quân, muốn thế cô ấy đã làm lâu rồi . Đàm Hiểu Na rất thực dụng... chỉ có em là ngốc, tay họ Lâm kia vừa đẹp trai, vừa giàu có, lại có địa vị, thế mà em chẳng thèm, lại đi thích một thằng không nhà không cửa như anh."
Ngải Lựu Lựu bĩu môi, lườm Lương Tranh: “Tôi thích anh bao giờ? Thế tại sao anh lại bỏ qua Chung Hiểu Huệ? Cô ấy vừa gợi cảm, vừa xinh đẹp, lại có khí chất, có năng lực, chẳng phải anh càng ngốc hơn hay sao?”
Lương Tranh cười nhăn nhở: “Nghĩ cũng phải, chúng ta đều hơi ngốc, nếu không đã chẳng ở đây với nhau thế này!”
“Đúng là đồ mặt dày!”
“Mặt dày hay không không quan trọng, anh chỉ cần em thôi!"
Ngải Lựu Lựu đỏ bừng mặt, vội vàng đi thẳng vào đại sảnh chung cư, Lương Tranh vội vàng đuổi theo, chặn ngay trước mặt: "Đừng đi, em phải cầm hoa quả theo chứ!", Ngải Lựu Lựu đón lấy túi hoa quả, đi được mấy bước lại quay lại, thấy Lương Tranh ngây ra nhìn liền nói: “Đàm Hiểu Na đang ngồi trên phòng khách, anh đi nói với Ngô Hiểu Quân, bảo cô ấy muốn gặp mặt anh ta!”
***
Nửa tiếng sau, tại quán cà phê Thượng Đảo. Đàm Hiểu Na và Ngô Hiểu Quân ngồi đối mặt với nhau, vẫn ở cái góc nhỏ mà hai người thường ngồi trước đây, chẳng ai nói câu gì Đàm Hiểu Na thấy Ngô Hiểu Quân chỉ cúi đầu hút thuốc, trái tim như thắt lại, lên tiếng trước: “Dạo này anh vẫn ổn chứ?"
Ngô Hiểu Quân ngẩng đầu mỉm cười: “Anh ổn, rất ổn!”
“Tiểu thuyết anh viết rất hay, em rất thích nhân vật nam chính!”
Ngô Hiểu Quân hơi bất ngờ: “Ổ, thế à, em đọc ở đâu thế?"
“Em nhờ Ngải Lựu Lựu xin bản thảo của anh. Gần đây em rất muốn biết anh viết cái gì, có phải rất hận em không, ngay cả tối qua em cũng mơ thấy anh... anh có hận em không?”
Ngô Hiểu Quân đẩy gọng kính trên sống mũi, mặt cười như mếu: "Có một thời gian anh rất hận em, về sau cũng nghĩ thông suốt rồi . Bởi vì chúng ta chỉ thích hợp yêu đương, không thích hợp kết hôn. Anh với em đã từng yêu nhau rồi, còn có gì để mà hối tiếc nữa? Còn về chuyện kết hôn, anh phải đi tìm người con gái của đời mình...”
Đàm Hiểu Na: “Anh thật sự nghĩ thế ư?”
Ngô Hiểu Quân gật đầu: “Đúng thế, anh thật lòng chúc phúc cho em!”
“Cuối năm anh có về nhà không?”
“Không về nữa, chuẩn bị sửa cho xong cuốn tiểu thuyết, sau đó đón bố đến Đắc Kinh”.
“Ừ, như thế cũng tốt!”
Tâm trạng Đàm Hiểu Na vô cùng phức tạp, lúc bước ra khỏi quán cà phê, cô cảm thấy mình đã mất Ngô Hiểu Quân hoàn toàn. Cảnh tượng gặp mặt lúc nãy hoàn toàn khác biệt so với tưởng tượng của cô. Cô cứ tưởng Ngô Hiểu Quân sẽ nhìn mình bằng ánh mắt ảm đạm, đau thương, hoặc chộp lấy tay cô, khẩn cầu cô quay trở lại với anh. Nhưng Ngô Hiểu Quân quá bình tĩnh, điều này khiến cô thấy khó chấp nhận. Là anh cố tình kiềm chế tình cảm của mình hay anh thật sự đã không còn yêu cô nữa? Hoặc cũng đúng như anh đã nói, anh đã nghĩ thông suốt rồi . Đàm Hiểu Na vừa ra khỏi thang máy thì nhận được điện thoại của Bành Thao Bành Thao nói giờ anh đang ở trước cổng khu đô thị Quốc Mỹ, anh đến đón cô về.