“Rõ ạ ! Em sợ bố mẹ anh không vừa ý em, không cho em bước chân qua cửa nhà anh nên em mới dẫn anh về nhà em trước để gạo nấu thành cơm chứ gì?”
"Đáng ghét, anh đừng có mơ!”
“Ha ha ha...”
Ăn cơm xong, Lương Tranh mời Ngải Lựu Lựu về nhà anh ngồi, Ngải Lựu Lựu chợt nhớ ra nhiệm vụ Đàm Hiểu Na giao cho mình. Hóa ra Đàm Hiểu Na nghe nói Ngô Hiểu Quân đã viết một cuốn tiểu thuyết, miêu tả đời sống tình cảm của nam nữ đô thành, cô rất muốn đọc xem hình ảnh nhân vật trong tiểu thuyết có phảng phất hình bóng của mình không. Cô cũng rất muốn biết Ngô Hiểu Quân định nghĩa ra sao về tình cảm giữa hai người, rốt cuộc Ngô Hiểu Quân có hận cô hay không? Đàm Hiểu Na không đợi được đến khi ra sách, cô nôn nóng muốn biết cuốn tiểu thuyết ấy viết những cái gì, nhưng cô lại ngại trực tiếp đến hỏi Ngô Hiểu Quân, nghĩ đi nghĩ lại, Đàm Hiểu Na đành phải nhờ Ngải Lựu Lựu.
Ngải Lựu Lựu vừa ngồi xuống ghế, Lương Tranh đã bê trà lên còn dặn cô uống từ từ thôi kẻo nóng, chu đáo cứ như đang phục vụ một nữ hoàng. Lương Tranh ngồi xuống bên cạnh Ngải Lựu Lựu, định quàng tay qua vai cô nhưng lại không dám, thế là cứ đứng ngồi không yên. Ngải Lựu Lựu liếc thấy Lương Tranh ngồi sát mình liền xích ra xa: “Duy trì cự li, hôm nay là nể mặt anh lắm rồi đấy. Đừng có thấy bở cứ đào mãi...”
Lương Tranh cười: “Có ngồi xa nhau một chút cũng được, miễn là hai trái tim ta ở gần nhau...”
“Cái miệng anh không thể ngậm lại một lúc à?”
"Tuân lệnh!”
Ngải Lựu Lựu nhìn về phía phòng Ngô Hiểu Quân, thấy cửa phòng khóa liền hỏi: “Ngô Hiểu Quân đâu, sao chẳng thấy người đâu thế? QQ cũng không thấy lên, không phải là đang bận tìm bạn gái mới chứ?”
Lương Tranh ngây người nhìn Ngải Lựu Lựu, không nói năng gì. Ngải Lựu Lựu hỏi lại lần nữa, Lương Tranh vẫn không nói gì. Ngải Lựu Lựu tức quá đẩy Lương Tranh một cái: “Anh câm hả, tôi đang hỏi anh dấy!”
“Chẳng phải em bảo anh ngậm miệng lại sao?”
“Anh...”
“Anh sao?”
“Anh mà còn như thế là tôi đi đấy!”
Ngải Lựu Lựu làm bộ định đi nhưng Lương Tranh ngăn lại ngay: "Anh chỉ đùa em thôi mà, em không cảm thấy ở bên cạnh anh rất vui, rất thoái mái sao ?”
Ngải Lựu Lựu lắc đầu nguầy nguậy, ngồi lại ghế rồi thở dài: “Sớm muộn gì cũng bị anh chọc cho tức ૮ɦếƭ! Ngô Hiểu Quân đâu, tôi tìm anh ta có chút chuyện..."
Lương Tranh đến trước phòng Ngô Hiểu Quân, gõ mạnh vào cửa: “Ngô Hiểu Quân, người đẹp Ngải dến tìm cậu này!”
Khoảng hai phút sau, cửa phòng Ngô Hiểu Quân mở ra. Ngô Hiểu Quân mặt mày mệt mòi đi ra, thấy Lương Tranh và Ngải Lựu Lựu đang ngồi trên ghế liền tỏ vẻ không tin vào mắt mình.
Ngô Hiểu Quân đẩy gọng kính trên sống mũi, nói vẻ rất khoa trương: “Oa, hôm nay rồng đến nhà tôm cơ đấy, không nghênh tiếp được từ xa, thật thất lễ quá!”
"Nhà văn lớn à, anh đừng giả bộ nữa. Chẳng phải anh đã viết xong một cuốn tiểu thuyết sao, tôi muốn mượn đọc trước...”
“Đang chỉnh sửa lại, đợi sau này ra sách đi, anh sẽ tặng em một cuốn. Hơn nữa anh sẽ bảo Lương Tranh kí tên cho em nữa!”
“Ai thèm chữ kí của anh ta! Em không đợi nổi nữa, giờ rất muốn xem, anh mau gửi cho em đi!”
"Thôi được rồi , nếu em không chê anh sẽ gửi vào hòm thư cho em. nhất định phải tích cực góp ý đấy, anh đọc blog em viết rồi, trình độ viết văn của em cũng không tồi đâu!”
Ngải Lựu Lựu cười, khiêm tốn đáp: “Em chỉ viết lăng nhăng thôi, đâu có gì đáng nói!”
Lương Tranh thì thầm: “Viết thì cũng được đấy, mặc dù có hơi lan man."
“Anh tránh sang một bên đi!", Ngải Lựu Lựu trừng mắt nạt nộ.
Tác phẩm của mình được người khác công nhận đã vui lắm rồi, huống hồ lại còn là cô gái mà mình thầm thích. Ngô Hiểu Quân lườm Lương Tranh một cái rồi vênh mặt đi vào phòng..
Lương Tranh một mực đòi tiễn Ngải Lựu Lựu về, vừa đi vào thang máy, Lương Tranh liền hỏi: “Không phải em muốn đọc cuốn tiểu thuyết này đấy chứ?”
Trong mắt Ngải Lựu Lựu thoáng lén chút kinh ngạc: “Không phải tôi thì là ai? Dở hơi!”
"Là Đàm Hiểu Na, nếu như anh đoán không nhầm!”
“Anh tưởng mình thông minh lắm đấy hả?”
“Hài…Con gái bây giờ không chỉ khó chiều mà còn khó nắm bắt!“
Lương Tranh tiễn đến cửa liền bị Ngải Lựu Lựu đuổi về. Ngải Lựu Lựu không muốn Lương Tranh vào nhà, cô không muốn Chung Hiểu Huệ khó xử. Ngải Lựu Lựu bước vào phòng khách, phát hiện có hai cốc cà phê, biết có khách đến chơi, theo như lời Lương Tranh nói thì người ấy chắc là Lâm Cường. Đúng lúc ấy, Chung Hiểu Huệ từ trong bếp đi ra, hỏi Ngải Lựu Lựu: " Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi , cô còn chưa ăn à?”
“Ừ, tôi đang nấu canh gà ở trong bếp, đợi lát nữa tôi múc cho cô một bát nhé!”
“Ok, cảm ơn nhé!”
"Ban nãy Lâm Cường qua đây, anh ấy nhờ tôi chuyển lời hỏi thăm đến cô!”
“Ừ, hai người quen nhau à?”
“Gắn đây mới quen thôi, tôi nhờ anh ấy tư vấn cho mấy vấn đề về chuyện ra nước ngoài”
“Cô tìm đúng người rồi đấy, trước đây anh ấy từng ở nước ngoài một thời gian. Hơn nữa con người anh ấy cũng không tồi!”
“Ha ha... anh ấy cũng nói hệt như vậy, bảo cô là người tốt!” Ngải Lựu Lựu mím môi cười, không nói thêm gì nữa.
***
Sang ngày hôm sau, Lương Tranh vừa đến văn phòng thì nhận được thông báo của tổng bộ, yêu cầu nhân viên mở cuộc họp trực tuyến. Chủ đề của cuộc họp là:Bể dâu là đạo ở nhân gian. Đây chẳng phải là tên một bộ phim truyền hình đang hot trên vô tuyến sao ? Lương Tranh có hơi băn khoăn, chẳng nhẽ công ty hô hào mọi người cùng xem bộ phim này? Chuyện này thật khó mà tưởng tượng được. Lương Tranh đã đoán đúng một nửa, công ty đúng là yêu cầu mọi người xem bộ phim truyền hình này, học tập tinh thần cách mạng không ngại gian khó, không sợ hi sinh, nâng cao tư tưởng giác ngộ. Nhưng điều quan trọng hơn là nhắc nhở mọi người nên học cách làm người, đừng mờ mắt vì cái lợi trước mắt mà nghĩ cách đi đường tắt, một tấc lên trời. Bất kì ai muốn thành công đều phải dựa vào sự nỗ lực của bản thân, hành động theo trình tự, không ngừng đấu tranh gian khổ mới có thể thực hiện được nguyện vọng.
Tiếp sau đó, một chuyện không ngờ đã xảy ra, trên màn hình hiện ra một dòng chữ: Nhân viên marketing cũ của công ty là Hướng Lệ đã câu kết với một công ty xuất bản sách, lợi dụng danh tiếng của công ty để tiêu thụ sách, có hành vi hối lộ đối với Cục trưởng Cục Giáo dục của một tỉnh, số tiền lên đến tám mươi vạn tệ, hiện giờ đã bị công an bắt giữ, hi vọng toàn bộ nhân viên công ty sẽ lấy đó làm gương.
Sau cuộc họp, Lương Tranh liền gọi cho chú Hoàng. Chú Hoàng nói tối qua chú đã biết chuyện này rồi, mấy khoản tiền mà Hướng Lệ đi đòi giúp chắc chắn không thế lấy lại được. Bởi vì thiếu vốn lưu động, công ty mới thành lập không thể hoạt động bình thường, đành phải đóng cửa. Hơn nữa vì chuyện của Hướng Lệ, chú Hoàng quyết định sẽ về quê ăn tết sởm, một là để tránh sóng gió, hai là muốn cân nhắc xem nên làm gì tiếp theo.
Lương Tranh an ủi chú Hoàng vài câu rồi hỏi chú có cần giúp đỡ gì không. Chú Hoàng cười bảo, làm việc ngần ấy năm, cũng còn chút tiền tiết kiệm, chuyện này không phải vấn đề to tát lắm. Cuối cùng, chú Hoàng khuyên Lương Tranh cố gắng làm việc ở công ty cho tốt, nhất định phải nghiêm túc, thành thực làm việc, năm sau nếu dựng lại công ty, chú Hoàng hi vọng Lương Tranh có thể đến giúp mình một tay.
***
Trong phòng tài vụ, Đàm Hiểu Na đang lén đọc tiểu thuyết của Ngô Hiểu Quân.
“Sếp ơi, khi nào chúng ta được nghỉ thế?”, Trâu Huệ hỏi.
Chu Tường Linh nhìn Trâu Huệ: “Cái cô này, đi làm mà suốt ngày nghĩ đến chuyện nghỉ. Mới là tháng một thôi, kiểu gì cũng phải đến mùng bảy, mùng tám tháng hai mới được nghỉ!”
Ngải Lựu Lựu ca cẩm: "Mọi người là còn tốt đấy, quê cũng gần đây, tôi mới là rắc rối đây này...”
Chu Tường Linh cười: “Sau này lấy ai ở Bắc Kinh là được rồi , ngày nào cũng có thể về nhà. Em xem, Đàm Hiểu Na bây giờ hạnh phúc biết mấy!"
Ngải Lựu Lựu thở dài, chua xót nói: “Em đâu có tốt số như cô ấy, cùng lúc gặp được cả hai chàng yêu mình thật lòng, trong đó một người còn vì thất tình mà chuyển qua viết tiểu thuyết đấy!”
Chu Tường Linh: “Thật không, ai thế?”
Trâu Huệ: “Không phải là cải anh Ngô Hiểu Quân gì gì đó chứ?”
Ngải Lựu Lựu: “Ừ, chính anh ta đấy, còn chuẩn bị xuất bản nữa đấy!"
Chu Tường Linh nói vẻ rất ngưỡng mộ: “Ôi lãng mạn quá, xúc động quá! Cái anh chàng đó đứng là ngốc nghếch. Ngốc đến mức đáng thương... Hiểu Na, nói xem tâm trạng của em lúc này thế nào?”
Đàm Hiểu Na đang mải mê đọc tiểu thuyết, chẳng hề biết mọi người đang nói chuyện gì. Giờ đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, cô lập tức “có” một tiếng khiến cho mọi người cười bò. Đàm Hiểu Na ngơ ngác không hiểu mọi người cười cái gì.
Chu Tường Linh: "Lạc mất hồn rồi hả?”
Đàm Hiểu Na: “Em làm sao?"
Trâu Huệ: “Cái anh Ngô Hiểu Quân kia có phải đã viết tiểu thuyết cho chị không?”
Đàm Hiểu Na phản bác: “Đâu có, hoàn toàn không có viết về tôi...”
Trâu Huệ chất vấn: “Chị đã đọc đâu mà biết được anh ấy không viết về chị?”
Đàm Hiểu Na cứng họng, mặt đỏ bừng không nói được lời nào.