Trình Triệu phú một mực đòi đưa Lương Tranh về. Lương Tranh khuyên Trình Triệu phú uống rượu xong thì đừng lái xe. Hai cô gái đều nói Lương Tranh quá cẩn thận, còn nói nửa đêm nửa hôm thế này lấy đâu ra xe. Trên đường về khu đô thị Quốc Mỹ, Trình Triệu phú lái xe lao như điên trên đường làm, Lương Tranh cứ giật mình thon thót: “Chậm thôi, đi chậm thôi... thường ngày bị tắc đường quen rồi, nên giờ thấy đường thống thoáng là sướng phát điên à...”
Trình Triệu phú bật cười: “Tôi thích lái xe thật nhanh, nhưng đường xá Bắc kinh lúc nào cũng tắc, bị đè nén đến sắp nhói máu cơ tim rồi !”
Từ Tịnh ngồi phía sau ca cẩm: “Nhìn xem người ta đã biến Bắc Kinh thành ra thế nào này. Trước đây Bắc Kinh của chúng ta tuyệt vời là bao, bầu trời xanh ngăn ngắt, chỗ nào cũng sáng sủa, sạch sẽ. Giờ thì sao, chỗ nào cũng bụi bặm, ngay cả dưới lòng đất cũng chật cứng người!”
Tống Kì: “Cậu có ý trách người ngoại tỉnh chúng tôi chứ gì?
“Các cậu chẳng phải nhờ thủ đô mà thơm lây hay sao, đây mà không phải thủ đô thì ai thèm đến..."
"Cũng đâu có ai mời các cậu đến đâu, tốt nhất là mai chuyển đi luôn đi, người Bắc Kinh chúng tôi chẳng thèm...”
“Nếu đây chẳng phải thủ đô thì người Bắc Kinh các cậu có cái thá gì mà lên mặt chứ? Xét về cần cù, về thông minh, về văn hóa, các cậu chẳng có lợi thế gì hết. Mà nhà không có người thuê thì chẳng có tiền mà tiêu, lại chẳng có khoản trợ cấp nào, đói có mà không đứng thẳng người lên được...”
“Cậu nói như thể người Bắc Kinh chúng tôi chăm ăn lười làm, chỉ biết sống nhờ trợ cấp, nhờ lợi tức của quốc dân không bằng?”
“Là nhân dân toàn quốc sống nhờ các cậu, các cậu bị ở thủ dô, các cậu là vô tội, được chưa hả?”
“…”
Hai cô gái ngồi sau tranh cãi mãi không thôi, Lương Tranh không nói nửa lời, cảm thấy hai đứa con gái này thật vở vẩn.
Trình Triệu phú cũng giữ im lặng, thỉnh thoảng lại nhoẻn miệng cười. Xe dừng lại ở khu đô thị, Lương Tranh vốn định gọi Trình Triệu phú xuống xe nói chuyện, nhân tiện khuyên cậu ta về nhà đoàn tụ với Lưu Du Hà. Trình Triệu phú biết Lương Tranh định nói gì với mình nên lấy cớ là muộn rồi để từ chối. Trình Triệu phú đạp chân ga, phóng vèo đi, để lại phía sau một lớp khói mỏng.
***
Công ty chuẩn bị triệu tập cuộc họp cuối năm. Lương Tranh với tư cách là quản lí đại lí, bắt buộc phải làm báo cáo thành tích tiêu thụ cả năm của bộ phận, đồng thời viết kế hoạch marketing năm tới. Hai nhiệm vụ này ngốn mất hai ngày trời của anh. Mà mỗi đơn hàng của các nhân viên trong bộ phận anh đều phải thẩm tra lại một lượt để gửi cho phòng tài vụ làm khen thưởng cuối năm, việc này lại làm tốn mất của anh cả một buổi sáng. Kể từ khi nhận chức vụ này, Lương Tranh luôn cảm thấy không đủ thời gian, nhiều khi những người khác đều về nhà rồi mà mình vẫn phải ngồi lại công ty làm việc.
Đáng nhẽ thành tích kinh doanh của bộ phận marketing đứng đầu khu vực Hoa Đông, xếp thứ hai trong công ty, nhưng vì việc chú Hoàng và Hướng Lệ đột nhiên nghỉ việc, lại ςướק mất một lượng lớn khách hàng của công ty khiến cho thành tích của họ suy giảm hẳn, thứ hạng cũng bị rớt xuống. Điều này đồng nghĩa với việc mọi nhân viên trong bộ phận marketing sẽ được thưởng ít đi vài nghìn tệ, Lương Tranh cảm thấy chuyện này thật bất công, liền viết đề nghị gửi Lưu Đức Tài, cố gắng đấu tranh cho lợi ích của nhân viên trong bộ phận mình.
Đề nghị của Lương Tranh được thông qua, nhưng thành tích của chú Hoàng và Hướng Lệ chỉ tính một nửa. Biết tin này, toàn bộ nhân viên trong phòng ai nấy đều vui mừng. Mấy nhân viên lớn tuổi ban đầu không phục Lương Tranh, vì chuyện này cũng có cái nhìn khác. Dù gì thì một quản lí biết đấu tranh cho quyền lợi của nhân viên trong bộ phận, khả năng có kém một chút nhưng dù sao cũng vẫn là một quản lí tốt.
Vấn đề này vừa được giải quyết thì vấn đề khác lại đến. Một nhân viên nữ trong phòng tố giác một nhân viên khác chơi game, chat chít trong giờ, khiến cho tốc độ internet chậm đi, ảnh hưởng đến công việc của cô ta. Đây chỉ là một chuyện rất nhỏ nhưng bắt buộc phải giải quyết. Marketing là một công việc tương đối đặc biệt, có lúc thì bận tối tăm mặt mũi, có lúc thì nhàn rỗi vô cùng. Những lúc không có việc hay được nghỉ ngơi, mọi người thường có thói quen ngồi máy vi tính, đọc tin tức, lên mạng chát chít, cũng có người thích chơi game. Những chuyện này đều có thể chấp nhận được. Lương Tranh tìm hiểu và biết được lưu lượng của mỗi bộ phận trong công ty chỉ có 1M, đúng là hơi nhỏ. Mỗi bộ phận bây giờ có tám nhân viên biên chế, trước đây chỉ có năm người, giờ số mấy thường xuyên sử dụng khoảng sáu cái trở lên, trong khi trước đây chỉ có ba. Nói cách khác, điểm mấu chốt ở đây không phải là do mọi người lên mạng chơi điện tử hay chát chít làm ảnh hưởng đến hiệu suất công việc mà là do số lượng nhân viên tăng lên, tốc độ internet quá chậm gây ảnh hưởng đến công việc của mọi người.
Lương Tranh đã đề cập đến vấn đề này trong diễn đàn nội bộ công ty, ai cũng cảm thấy tốc độ internet quá chậm gây ảnh hưởng đến hiệu suất công việc. Ý kiến này nhanh chóng được gửi cho chú Trương của phòng internet, chú Trương liền báo cáo lên tổng bộ công ty. Công ty hay tin này liền tiến hành xem xét ở từng khu vực, kết quả là lưu lượng internet được tăng lên 2M.
Lương Tranh biết tin này vui lắm, mặc dù chỉ là một chuyện nhỏ không đáng nhắc đến nhưng anh đã phát hiện ra một số bí quyết quản lí trên phương diện này, đồng thời cảm thấy càng hứng thú hơn với việc học hỏi kiến thức quản lí. Hết giờ làm ngày hôm ấy, Lương Tranh bắt xe đến nhà sách Tây Đơn, anh muốn mua vài cuốn sách về quản lí.
***
Lúc về đến khu đô thị Quốc Mỹ, Lương Tranh phát hiện ra một cái bóng quen thuộc. Đi lại gần anh mới phát hiện ra là Lâm Cường. Thằng cha này làm gì ở đây nhỉ? Lương Tranh thấy Lâm Cường đi về phía tòa chung cư nơi Ngải Lựu Lựu ở, bởi vì tò mò nên Lương Tranh cũng đi theo. Lúc đi gần đến thang máy Lương Tranh mới bắt đầu do dự. Anh nghĩ không nên đi vào thì hơn, người ta đi tìm Ngải Lựu Lựu, mình đi theo làm gì cho mất mặt?
Lương Tranh đi ra, đang định đi ra ngoài thì phát hiện Ngải Lựu Lựu đang hớn hở xách hai túi đồ đi vào. Lương Tranh vô cùng hụt hẫng, giả bộ như không nhìn thấy cô, cúi đầu vội vã đi ra.
“Này anh kia!", Ngải Lựu Lựu thấy Lương Tranh cố ý tránh mình liền lớn tiếng gọi: “Lương Tranh!”
Lương Tranh dừng bước, quay người lại, giả bộ kinh ngạc: “Ơ, em mới về à, sao anh không nhìn thấy nhỉ?”
“Mắt anh mọc ở ௱ôЛƓ à, giả bộ cái gì chứ? Anh đến chung cư của tôi làm gì, sao cứ lén lén lút lút thế?”
“Anh nhìn thấy có một người rất quen đi vào, lại không nhớ ra là ai nên đi vào để xác nhận thôi!”
"Ai cơ?"
"Em đoán xem!"
Ngải Lựu Lựu cười khẩy: “Anh đi tìm Chung Hiểu Huệ chứ gì, không sao đâu, tôi đâu có ghen, anh đâu cần phải bịa chuyện như con nít thế!”
Ngải Lựu Lựu nói xong liền mặc kệ Lương Tranh, đi thẳng vào bên trong. Lương Tranh vốn đã thấy không vui, lần này không nhịn được nữa liền lên tiếng: “Em vội lên gặp phó tổng Lâm chứ gì, không cần phải giấu giếm, anh có thể hiểu được tâm trạng sốt sắng của em lúc này. Lúc còn trẻ anh cũng như vậy!”
“Lâm Cường!”
“Anh ấy ở trên lầu à?”
“Hình như là vậy...”
Ngải Lựu Lựu xách túi đó đi ra ngoài, Lương Tranh ngây ra chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, liền đuổi theo Ngải Lựu Lựu:
“Không sao, anh hiểu mà, người ta đang đợi em đấy!"
“Tôi không muốn gặp anh ta!”
“Tại sao?”
“Chẳng tại sao cả, không muốn gặp thì không gặp thôi. Anh ăn cơm chưa?”
“Anh vừa về, còn chưa ăn!”
“Vậy tìm nơi nào đi, tôi mời anh ăn cơm”.
Lương Tranh mừng ra mặt, vội vàng đón lấy túi đó trên tay Ngải Lựu Lựu, nói: “Không thành vấn đề! Cô em đanh đá à, anh mời em ăn món Hồ Nam nhé...”
Lương Tranh dẫn Ngải Lựu Lựu đến một nhà hàng Hồ Nam, bên trong rất đông người, vừa hay có một bàn trống trong góc.
Cái bàn rất nhỏ, chỉ đủ hai người ngồi. Lương Tranh quay sang Ngải Lựu Lựu, thì thầm: “Đây có được coi là lần hẹn hò đầu tiên của chúng ta không nhỉ?”
Ngải Lựu Lựu bĩu môi trông rất đáng yêu. Lương Tranh thấy thế, trong lòng vui lắm: “Em chia tay với tên họ Lâm kia rồi à?
Vẻ mặt Ngải Lựu Lựu bỗng chốc như đông cứng lại: “Đừng nhắc đến anh ta nữa có được không, tôi với anh ta chỉ là bạn bè bình thường thôi, ok?"
Lương Tranh cười: “Chắc là giống tình trạng của anh với Chung Hiểu Huệ hiện nay, trước đây còn có chút rung rinh, giờ bình thường lại rồi !"
Ngải Lựu Lựu lườm Lương Tranh một cái sắc lẻm: “Anh ta là một người đàn ông xuất sắc, chúng tôi ở bên nhau không được hợp cho làm mà thôi. Còn anh thì bị người ta đá, hoàn toàn không giống nhau nhé!"
“Ai bảo anh bị người ta đá nào, anh với cô ấy cũng không thích hợp... nhất thời anh không biết nói thế nào cả...”
“Đúng thế, những chuyện mất mặt thế này làm sao nói ra miệng được.”
“Em...”
“Tôi sao?”
Lương Tranh đang cuống thì điện thoại đổ chuông, là bố mẹ ở quê gọi lên, Lương Tranh biết lại là bài ca không quên, vì vậy đã nghĩ ra cách đối phó từ lâu. Điều khiến Lương Tranh kinh ngạc là bố anh bảo anh về sớm ăn tết, nghe nói chị họ anh sẽ giới thiệu cho anh một cô gái, bảo anh về xem mặt. Chuyện Lương Tranh sợ cuối cũng đã xảy ra, vội vàng nói với bố là mình có bạn gái rồi. Bố anh không tin, Lương Tranh nhìn thấy Ngải Lựu Lựu đang bụm miệng cười, cái khó ló cái khôn, liền nhét điện thoại vào tay Ngải Lựu Lựu, khẽ nói: “Là bố anh, em nói đại vài câu với ông ấy là được..."
Ngải Lựu Lựu ngẩn ra, nói cũng dở mà không nói cũng dở. Thấy trong điện thoại không có ai nói gì, cô đành phải lên tiếng: “A lô, cháu chào bác ạ! Bác có khỏe không ạ? Dạ, vậy thì tốt quá! Nhá cháu ở Hồ Nam, trong nhà còn có một cô em gái nữa ạ. Về ăn tết ấy ạ? Đến lúc ấy để xem thế nào đã ạ, nếu có thời gian nhất định cháu sẽ đến ạ...”
Lương Tranh nghe Ngải Lựu Lựu nói chuyện cũng đoán được bố mình nói cái gì. Thấy mặt Ngải Lựu Lựu đỏ bừng, ngượng nghịu, anh vừa buồn cười vừa hạnh phúc. Nếu như cô có thể đến nhà anh ăn tết thì tốt biết mấy. Lương Tranh tưởng tượng ra cảnh mình và Ngải Lựu Lựu ở chung, càng nghĩ càng thấy vui.
“Anh cười gì thế hả? , Ngải Lựu Lựu ném điện thoại lên bàn:
"Anh cố tình gây khó dễ cho tôi đấy hả?”
Lương Tranh lúc này mới định thần lại: “Đây gọi là cha con đồng tâm, bố anh lâu lắm rồi mới gọi điện nói chuyện với anh. Thế mà lại đúng vào lần đầu tiên chúng mình hẹn hò, đúng là kì diệu..."
"Thôi đừng ngây ngất nữa, ai hẹn hò với anh chứ?”
“Em thành thật chút đi, em đã nói chuyện điện thoại với bố anh rồi, còn định nuốt lời à?”
“Không được, tôi bị mắc lừa anh đấy chứ?”
"Ai mắc lừa ai còn chưa biết được... hay là tết này về quê cùng anh nhé!”
"Thế thì phải xem biểu hiện của anh đã. Hơn nữa cho dù có về anh cũng phải về nhà tôi ở Hồ Nam trước!”