Chung Hiểu Huệ cười: “Chuyện này mà anh cũng tin à?”
Lương Tranh: “Anh cảm thấy đây cũng không phải là chuyện không thể!”
Cả phòng khách lại chìm vào im lặng, ba người chẳng ai biết nói cái gì tiếp. Lương Tranh nghĩ bụng, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách, cứ ngồi lì đây chẳng biết nói gì, lại chẳng có gì làm, thật là ngốc nghếch! Anh đang chuẩn bị đứng dậy thì điện thoại của Chung Hiểu Huệ đổ chuông. Chung Hiểu Huệ nhìn vào điện thoại rồi đi thẳng vào trong phòng. Chung Hiểu Huệ vừa đi, Lương Tranh đã thấy bạo gan hơn hẳn, anh liền ngồi xích lại gần Ngải Lựu Lựu, thì thầm nói: “Chẳng phải anh mấy lần dặc biệt đến thăm em sao, hình như có lần còn mang theo cả hoa nữa, trí nhớ của em tồi quá!”
Ngải Lựu Lựu vẫn mải mê giở tạp chí, chẳng buồn đoái hoài đến Lương Tranh. Lương Tranh cũng không để bụng, tiếp tục nói: “Hôm nay thực ra anh đến là để thăm em, em có thể không tin nhưng cũng đâu cần phải đả kích anh thế? Lại còn ở trước mặt người yêu cũ của anh nữa chứ, có nhất thiết phải làm thế không?"
Ngải Lựu Lựu nheo mắt nhìn Lương Tranh: “Tôi không nghe thấy gì hết, phiền anh nói to lên một chút!”
Lương Tranh lại ngồi xích lại gần Ngải Lựu Lựu thêm chút nữa, cười nhăn nhở nói: “Điều chỉnh cự ly một chút là được ngay ấy mà!"
“Đừng có được đằng chân lân đằng đầu nhé, tôi nể mặt bạn gái cũ của anh nên mới không đuổi cổ anh ra khỏi đây đấy!”
“Chẳng sao hết, em thích đuổi thì cứ đuổi, cùng lắm anh chạy sang phòng bạn gái cũ của anh là được chứ gì?”
Ngải Lựu Lựu chỉ tay vào mặt Lương Tranh, đang định ngoác miệng mắng anh thì Chung Hiểu Huệ đi ra. Ngải Lựu Lựu vội vàng chỉnh lại tư thế ngồi đọc sách của mình. Lương Tranh cũng ngay lập tức trở về vị trí cũ, còn bê cốc cà phê lên uống như không có chuyện gì xảy ra. Chung Hiểu Huệ thấy hai người này cứ thậm thà thậm thụt liền cười bảo: “Em có việc phải ra ngoài một lúc, hai người ngồi nói chuyện tiếp đi nhé...”
Lương Tranh liền đứng dậy nói: “Đi đâu, có cần anh đưa đi không?”
Ngải Lựu Lựu cũng quan tâm hỏi: “Muộn thế này rồi còn ra ngoài sao?”
Chung Hiểu Huệ cười: “Tôi ra quán cà phê Thượng Đảo ngoài cổng thôi, có một người bạn hẹn tôi bàn chút chuyện!”
Lương Tranh: “Ừ, vậy em đi cẩn thận nhé!”
Ngải Lựu Lựu: "Bye !”
"Ừ, em đi trước nhé!”
Chung Hiểu Huệ vừa ra ngoài là Lương Tranh lại xán lại Ngải Lựu Lựu. Còn chưa kịp ngồi vững Lương Tranh đã bị Ngải Lựu Lựu đá ra. Lương Tranh suýt chút nữa thì ngã ra đất “Sao em dã man thế?"
“Anh còn ngồi lì ở đây làm gì hả?”
“Đợi em yêu anh...”
Ngải Lựu Lựu trợn mắt nhìn Lương Tranh, có vẻ hơi nổi cáu: “Anh... anh có thể đừng đến làm phiền tôi có được không, đã ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn còn trẻ con thế hả?"
“Em chỉ có thiện cảm với anh, không có tình yêu, em không thích bỡn cợt, em cảm thấy anh không thật lòng, em muốn anh chứng minh cho em xem rốt cuộc anh quan tâm em đến đâu? Ok, chẳng phải anh đến rồi sao, thực tiễn sẽ chứng minh tất cả !”
“Nhưng tôi mong anh hãy tôn trọng tôi, cũng tôn trọng cả Chung Hiểu Huệ, không cần biết giữa hai người từng có quan hệ gì, đã xảy ra những chuyện gì, nhưng anh thử nghĩ xem, trong hoàn cảnh này, hai ta làm vậy có thích hợp không”
Lương Tranh xịu mặt, gật gật đầu: "Đúng là có hơi không thích hợp. Đều tại anh, đáng lẽ ra anh không nên giới thiệu cô ấy tới đây, sao anh lại ngốc đến thế cơ chứ? Anh có thể tự mình ứng cử cơ mà, như thế vừa có thể làm vệ sĩ riêng cho em, vừa làm anh hàng xóm của em, lại vừa làm bạn trai của em!”
Ngải Lựu Lựu cười khẩy; “Giờ có hối hận cũng muộn rồi, sao không nghĩ ra từ sớm đi? Tôi ra lệnh cho anh về nhà ngay lập tức, không có sự đồng ý của tôi, anh không được đến đây! Biến đi !”.
Lương Tranh đứng dậy, đi ra ngoài, vừa ra đến cửa lại quay lại: ”Nếu như anh dến tìm Chung Hịểu Huệ thì có cần có sự phê chuẩn của em không?
“Tốt nhất là nên tranh thủ lúc tôi không có nhà, tôi không được tử tế như Chung Hiểu Huệ đâu đấy!”, Ngải Lựu Lựu khẽ nhếch môi, liếc Lương Tranh.
“Này Ngải Lựu Lựu, em phải lên mặt đấy hả?”
“Tôi cứ lên mặt đấy! Có sao không?”
“Em giỏi lắm! Hài, ai bảo anh ăn phải bùa mê thuốc lú của em chứ? Nhưng mà em cũng ăn phải thuốc độc của anh rồi!”
“Thế sao, vậy chẳng phải chúng ta đều trúng độc hết sao?”
“Rõ ràng là thích anh, thế mà không chịu thừa nhận..."
Ngải Lựu Lựu cười nhạt, sau đó không buồn đoái hoài đến Lương Tranh mà tiếp tục đọc báo. Lương Tranh không cam tâm, lại gần Ngải Lựu Lựu, nói: “Em cũng đừng giả bộ thanh cao nữa, có giỏi thì cả đời này đừng có lấy chồng nữa!"
Ngải Lựu Lựu chẳng hề e dè, trợn mắt nhìn Lương Tranh: “Anh đang uy Hi*p tôi đấy à? Cũng may là đàn ông trên đời này không phải chỉ có mình anh. Hơn nữa tôi có lấy chồng hay không liên quan quái gì đến anh?"
“Được lắm, anh rất thích những cô gái bướng bỉnh và mạnh mẽ như thế. Không giành được em anh quyết không mang họ Lương nữa!"
“Đừng nóng, anh muốn đổi họ cũng được, nhưng tuyệt đối đừng đổi sang họ Ngải nhé, người họ Ngải không chấp nhận dân lưu manh đâu!”
“Cách tư duy và giọng điệu nói chuyện giống hệt anh, vậy mà còn nói không thích anh, ha ha...”
“Anh...”
Lương Tranh cười hả hê bỏ ra ngoài, không để cho Ngải Lựu Lựa có cơ hội được phản bác. Ra đến cầu thang, mặt Lương Tranh chợt sa sầm, toàn thân mềm nhũn mệt mỏi. Tại sao anh với cô bây giờ lại phát triển thành mối quan hệ này chứ? Chẳng nóng chẳng lạnh, chẳng ngọt cũng chẳng nhạt. Rốt cuộc mình thích cô ấy ở điểm nào chứ, lại còn càng ngày càng thích hơn? Có phải cô ta chính là cái cọc cuối cùng cứu vớt cuộc đời mình, vì thế mình mới bám chặt lấy không chịu buông ra? Không phải, mình đâu thê thảm đến mức ấy ? Lương Tranh nghĩ mãi không ra, càng lúc anh càng cảm thấy tương lai của mình và Ngải Lựu Lựu thật mơ hồ.
"Đúng là đồ lợn, muốn theo đuổi người ta mà còn tỏ thái độ đấy, cứ mơ đi!”, Ngải Lựu Lựu lầm bầm chửi.
***
Trong một góc quán cà phê Thượng Đảo, Chung Hiểu Huệ đang trầm ngâm ngồi bên cạnh một người đàn ông trung niên. Người đàn ông trung niên tên là Khâu Cẩn, là một thám tử tư của công ty thám tử tư nhân. Người này trước làm nhi*p ảnh gia, sau chuyển nghề sang làm thám tử tư. Chung Hiểu Huệ và Khâu Cẩn ngồi nói chuyện rất lâu, nhân viên phục vụ đã hai lần thêm nước vào ấm trà cho họ.
Khâu Cẩn: “Xin lỗi cô Chung, chúng tôi không thể điều tra giám đốc Tạ của ngân hàng cho cô được. Thứ nhất là vì quá khó, thứ hai là mạo hiểm, những người như thế có các mối quan hệ xã hội rất phức tạp, chỉ có những trinh sát đặc nhiệm hoặc những nhân viên được nhà nước đặc biệt chỉ định mới có thể điều tra họ...”
Chung Hiểu Huệ: “Cần bao nhiêu tiền? Anh đưa ra giá đi!”
Khâu Cẩn nhún vai, vẻ bất lực: “Đây không phải là vấn đề tiền bạc, làm nghề nào cũng có nguyên tắc riêng, có một số người và một số thứ chúng tôi không được động đến...”
Chung Hiểu Huệ thở dài: "Ừ, tôi có thể thông cảm!
Khâu Cẩn lấy một phong thư ra đưa cho Chung Hiểu Huệ: “Gần đây ông ta có quan hệ mật thiết với Trần Tường Đông, tôi đã chụp được mấy bức ảnh, có thể sẽ có ích cho cô. Còn những thứ khác tôi không thể giúp cô được!”
“Cảm ơn!“, Chung Hiểu Huệ đón lấy phong thư, mở những bức ảnh bên trong ra xem.
“Ngoài ra, chúng tôi đã sắp xếp người vào công ty của Trần Tường Đông, một tuần sau là có thể nghe lén điện thoại và quan sát văn phòng của ông ta rồi !”
Chung Hiểu Huệ lấy một phong bì từ trong túi xách ra, nói: "Đây là tiền ứng trước, sau khi việc hoàn tất, tôi sẽ thanh toán cả thể!”
Khâu Cẩn đón lấy cái phong bì, không giở ra xem mà nhét vào trong túi luôn: “Cô Chung, có chuyện gì cứ gọi cho tôi, sau này nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng gặp nhau. Nếu như có tiến triển mới, tôi sẽ đến tìm cô. Tôi đi trước đây, tạm biệt!”
“Cảm ơn anh! Tạm biệt!”
Tiễn Khâu Cẩn đi rồi , Chung Hiểu Huệ liền mở những tấm ảnh ra xem lại, sau đó ngồi ngây ra mất hơn mười phút, Chung Hiểu Huệ lấy bao thuốc trong túi ra, mới hút được vài hơi đã thấy nước mắt trào ra, lăn dài trên má, nhỏ tí tách xuống cốc trà trước mặt.
***
Lương Tranh vừa vào phòng, thay dép ra liền nhận được điện thoại của Trình Triệu phú. Lương Tranh nghe không rõ lắm vì đầu dây bên kia rất ồn ào, anh liền ra ban công hỏi: “Cậu đang ở đâu thế? Sao mà ồn quá vậy?"
“Tôi đang ở quán bar, tiền trong thẻ hết rồi , cậu gửi cho tôi ít tiền nhé...”
“Ok, cậu chuyển điện thoại sang chế độ rung đi, khi nào đến tôi sẽ gọi cho cậu!”
Lương Tranh thay giày, đang chuẩn bị ra cửa thì Ngô Hiểu Quân hỏi: “Vừa về đã lại đi đâu thế? Cứ xuất hiện thoắt ẩn thoắt hiện như ma ý!"
“Trình Triệu phú tìm tôi có chút việc, chẳng phải suốt ngày cậu nhốt mình trong phòng viết văn sao, sao ra ngoài sớm thế?”
Ngô Hiểu Quân lắc đầu: “Không được, viết liền tù tì mấy ngày tôi chịu không nổi, đầu óc cứ nặng như chì ấy.. Có phải các cậu lại ra ngoài uống rượu không, tôi đi với cậu, nhân tiện xin lỗi Trình Triệu phú luôn. Đúng là tôi không nên mang bố cậu ta ra để đùa, nếu đổi lại là tôi thì tôi cũng sốt ruột ấy chứ!”
“Thẻ của cậu ta hét sạch tiền, tôi mang cho cậu ta ít tiền thôi. Nếu cậu thấy chán thì cùng đi với tôi, có bạn đi cùng cũng đỡ buồn!”
Ngô Hiểu Quân nghe thấy Lương Tranh nói đi đưa tiền liền vội vàng xua tay: “Thôi tôi không đi đâu, tôi tưởng là đi uống rượu chứ! Thôi để lần sau đi uống vậy, tôi đột nhiên nghĩ ra một tình tiết rất hay, phải viết ngay mới được...”