Trai Thừ Gái Ế - Chương 55

Tác giả: Tưởng Cẩn

Một chiếc taxi lướt qua, Lương Tranh vội vàng vẫy tay, chiếc xe tấp vào bên lề. Lương Tranh vội vàng tiến lên trước, mở cửa xe, thấy Chung Hiểu Huệ lại gần liền nói: “Hay là để anh đưa em về nhé!”
Chung Hiểu Huệ thấy Lương Tranh chẳng có ý đưa mình về liền nói: “Thôi khòi, đi một tí là đến nơi ấy mà, xong anh lại phải bắt xe về, mắt công lắm!”
“Vậy em đi cẩn thận nhé!”
“Anh nên nói với lái xe mới phải!”, Ngải Lựu Lựu nói chen vào.
Lương Tranh liếc nhìn Ngải Lựu Lựu rồi quay sang nói với anh lái xế thật: "Anh lái xe, phiền anh đi cẩn thận nhé!”
Anh lái xe ngoảnh đầu lại cười: “Ok!”
Ba người đi vào trong khu đô thị, trên đường đi chẳng ai nói với ai lời nào. Ngô Hiểu Quân đang đi thì đổi ý muốn vào một cửa nhò ven đường mua ít đồ, thế là Lương Tranh và Ngải Lựu Lựu về trước. Cả hai đều căng thẳng, đến nỗi không khí như đông cứng lại. Hai người đi cách nhau không xa, Lương Tranh chỉ cần đưa tay ra là nắm được tay Ngải Lựu Lựu. Lương Tranh âm thầm đưa tay ra nhưng lại không dám nắm lấy tay cô. Ngải Lựu Lựu dường như cũng cảm nhận được thứ không khí bức bối này, cô càng đi càng nhanh, như đang cố tình bỏ xa Lương Tranh.
“Đi chậm thôi, chúng ta nói chuyện một chút!”, Lương Tranh lên tiếng trước.
“Sao anh không đưa người ta về, trước đây anh nhiệt tình lắm mà!"
“Cũng đâu có nhiệt tình lắm, còn chưa từng nắm tay nhau...”
Ngải Lựu Lựu cười nhạt: “Vậy có phải anh thất bại nặng nề không, có phải đang nghĩ cách làm những việc khác không hả?"
“Thật sự là không. Anh cảm thấy rất ổn, hai người không thể bên nhau thì tốt nhất không nên phá hỏng cái khoảng cách cần có. Cho dù đã chia tay vẫn có thể làm bạn bè mà, em thấy có đúng không?"
“Khoảng cách làm nảy sinh cái đẹp..."
Ngải Lựu Lựu càng đi càng nhanh, Lương Tranh vội vàng sải bước theo: “Khoảng cách của chúng ta có phải hơi quá xa, ảnh hưởng đến việc giao lưu giữa đôi bên? Thực ra chuyện này không thể trách anh được, anh chuẩn bị nói cho em biết Chung Hiểu Huệ muốn đến đây ở thì em đã cúp máy mất rồi. Chắc chắn anh phải trưng cầu ý kiến của em trước đúng không? Cũng may là em đại lượng, không tính toán với anh!"
“Trách anh làm cái gì? Cũng tốt mà, tự nhiên có thêm một người chị em. Tôi với cô ấy còn thân thiết như bạn bè cũ đấy!”
“Em nghĩ được vậy là anh mừng rồi. Chúng ta thì sao? Thân thiết như một đôi nhé!”
Ngải Lựu Lựu dừng bước, trợn mắt nhìn Lương Tranh, vẻ nghi hoặc như không quen biết: “Đến thế sao? Anh đừng có giả bộ trước mặt tôi nữa, cần phản bác thì cứ phản bác, cần mỉa mai thì cứ mỉa mai, tôi chịu đựng được. Chúng ta cứ như trước đây đi, đừng giả bộ tử tế trước mặt tôi nữa, tôi thấy không quen đâu! Hơn nữa, ngoài việc mang tôi ra làm trò đùa, anh còn biết làm gì nữa chứ?"
“Anh biết thương em...”
“Nhưng tôi không cần!”
“Kiểu gì em chẳng phải lấy chồng? Trước khi anh đến Bắc Kinh đã có linh tính sẽ tìm được một nửa của mình ở đây. Hôm nay trực giác này ứng nghiệm rồi, hóa ra em chính là người đó... Em đừng cười, chúng ta ngó đứt tơ vẫn vương, đó chính là duyên phận, chúng ta không thể làm trái, đúng không nào?”
“Tôi cũng nói thật lòng với anh nhé! Trước tiên, tôi chỉ có thiện cảm với anh, không có tình yêu. Thứ hai, anh vừa chia tay với người con gái khác mà đã sà vào vòng tay tôi, như vậy anh quá tùy tiện trong chuyện tình cảm, mà tôi đặc biệt ghét loại đàn ông như vậy. Cuối cùng, anh đùa giỡn lăng nhăng, tôi thật không biết lúc nào anh nói thật, lúc nào anh nói dối, điều này khiến tôi không có cảm giác an toàn. Tôi không thích chơi trò cút bắt trong tình yêu, như vậy mệt mỏi lắm. Tôi cần một người đàn ông yêu tôi và tôi yêu người ấy, anh hiểu không? Rõ ràng anh không phải là người đó! Tôi đã đợi được ngần ấy năm rồi, thế nên có đợi dăm ba năm nữa cũng chẳng sao. Tôi sẽ không thỏa hiệp với hôn nhân, cho dù có phải một mình cả đời, tôi cũng sẽ không hối hận. Lần này thì anh bỏ cuộc rồi chứ?”
"Si tình! Anh chính là mr Right mà em cần tìm!”, Lương Tranh lấy lại tinh thần, vỗ иgự¢ tự hào.
“Vậy anh chứng mình cho tôi thấy đi!”
Lương Tranh vòng tay ôm lấy Ngải Lựu Lựu, vừa chu môi định hôn thì bị Ngải Lựu Lựu dùng sức đẩy ra. Lương Tranh tường sẽ bị Ngải Lựu Lựu vung tay cho một cái tát nên vội vàng che mặt, nào ngờ Ngải Lựu Lựu giơ chân đá vào đầu gối Lương Tranh một cái. Lương Tranh đau quá gập người xuống, gào lên: “Em chơi đểu!"
“Ai bảo anh giở trò!”, Ngải Lựu Lựu mím môi cười rồi đi thẳng vào trong chung cư.
Lương Tranh gọi với theo: “Này, thiện cảm là thế nào?”
“Là trực giác của phụ nữ...”
"... Con tranh con, càng ngày cảng xảo quyệt!”, Lương Tranh vừa lầm bầm vừa lững thững đi về. Mặc dù gặp phải trắc trở về mặt tình cảm, đầu gối cũng đau nhói nhưng tâm trạng cũng không tồi. Chủ động thừa nhận có thiện cảm với mình, xem ra mình vẫn còn hi vọng. Lương Tranh vừa đi vừa nghĩ, chợt nhoẻn miệng cười.
“Đến tận lúc này mà vẫn chỉ có thiện cảm thôi à, nguy hiểm quá!", Lương Tranh ngoảnh phắt đầu lại, phát hiện Ngô Hiểu Quân đang cười đểu mình, giật nảy người hỏi: “Cậu chui ra từ lúc nào thế hả, lén nghe bọn tôi nói chuyện hả?”
Ngô Hiểu Quân thản nhiên nói: “Hai người nói to như thế, tôi đâu cần nghe trộm"
Lương Tranh nghiến răng trèo trẹo, chỉ mặt Ngô Hiểu Quân: "Cậu không chỉ phiền phức mà còn gian xảo, trước đây tôi đúng là có mắt như mù!”
“Tôi còn tưởng hai người các cậu phát triển đến mức nào rồi cơ đấy, hóa ra vẫn dậm chân tại chỗ. Ha ha ha...”
“Ngô Hiểu Quân, để xem tôi xử cậu ra sao!”, Ngô Hiểu Quân chạy bán mạng lên lầu, Lương Tranh hùng hổ đuổi theo sau.
***
Trưa ngày hôm sau, Lương Tranh đến khách sạn đón Chung Hiểu Huệ, giúp cô xách hành lí. Con gái đi đến đâu cũng túi lớn túi nhỏ, cho dù rất nhiều thứ không cần thiết cũng vẫn cứ mang theo, nghe nói có như vậy mới thấy an toàn. Đến trước tòa chung cư nơi Ngải Lựu Lựu ở, Lương Tranh liền sải bước đến trước thang máy, sau đó kéo hành lí vào, ấn mạnh chuông cửa. Lương Tranh có hơi căng thẳng, tự mình dẫn Chung Hiểu Huệ đến đây liệu có khiến cho Ngải Lựu Lựu tức giận không nhỉ? Sức tưởng tượng của Lương Tranh càng lúc càng phong phú, thậm chí trở nên tính toán, so đo rồi .
Ngải Lựu Lựu hình như mới ngủ dậy, mái tóc buông xõa tự nhiên, trông có vẻ rất quyến rũ, Lương Tranh đứng ngây ra nhìn. Ngải Lựu Lựu nhiệt tình mời Chung Hiểu Huệ vào nhà, giúp cô xách đồ đạc. Nhìn thấy Lương Tranh vẫn còn đứng ngây ra đó, cô bèn lườm Lương Tranh một cái sắc lẻm rồi quay lưng đi vào phòng. Lương Tranh đặt hết đồ vào trong phòng của Chung Hiểu Huệ rồi mở hết cửa sổ ra cho thoáng. Chung Hiểu Huệ đeo khẩu trang vào, “vũ trang” kĩ càng, bắt tay vào dọn vệ sinh căn phòng.
Ngải Lựu Lựu chỉ ở trong phòng vài phút, không nén được tò mò liền ra ngoài. Cô đứng dựa lưng vào cửa, nhìn đôi nam nữ đang lau dọn trong phòng, cảm giác ௱ôЛƓ lung khó tả. Ngải Lựu Lựu không hiểu mối quan hệ giữa Chung Hiểu Huệ và Lương Tranh lúc này rốt cuộc là quan hệ gì, hai người trông có vẻ rất thân thiết nhưng nếu quan sát kĩ sẽ phát hiện giữa hai người vẫn có khoảng cách gì đó. Xem ra sau này Lương Tranh sẽ thường xuyên lui tới, vậy thì mình và bọn họ sẽ có quan hệ ra sao đây?
Bản thân Ngải Lựu Lựu cũng không rõ, trước đây cô ít nhiều cảm thấy ghen tị với mối quan hệ giữa hai người này, thế mà bây giờ lại quan sát bằng con mắt lạnh lùng, có thể là bởi vì thiên hướng tình cảm của Lương Tranh đã bắt đầu nghiêng về phía mình, cũng có thể là bản thân cô đang đồng cảm với cảnh ngộ của Chung Hiểu Huệ. Mình mà có chia tay với ai nhất quyết không dính dáng tới bạn trai cũ nữa, như vậy thật kì quái ! Ngải Lựu Lựu lại liếc vào trong phòng, thấy Lương Tranh đang làm toát mồ hôi vẻ mặt rất vui vẻ. Cái gã này mặc dù ăn nói khó nghe nhưng làm việc cũng nghiêm túc gớm, lại có vẻ rất đáng yêu. Ngải Lựu Lựu vò vò đầu theo thói quen, lững thững bỏ về phòng.
Cứ như vậy, dưới sự nhầm lẫn của Lương Tranh, ChungHiểu Huệ và Ngải Lựu Lựu đã ở chung dưới một mái nhà.
***
Chung Hiểu Huệ liên lạc với Lâm Cường qua số điện thoại mà Lương Tranh cho, hai người còn hẹn gặp mặt. Lần này họ hẹn gặp nhau ở quán cà phê Thượng Đảo. Bởi vì hai người từng sống trong một thế giới tương đồng, lại đều làm công việc quản lí, giờ lại có cùng đề tài: sinh sống ở nước ngoài, vì vậy hai người nghiễm nhiên trở thành một đôi bạn tâm giao.
Lâm Cường lấy một xấp tài liệu trong cặp đưa cho Chung Hiểu Huệ: “Đây là những tài liệu cần thiết để làm thủ tục ra nước ngoài!”
Chung Hiểu Huệ đón lấy xấp tài liệu: “Cảm ơn anh!”
“Có phải em ở chung với Ngải Lựu Lựu không?”
“Vâng, vừa hay nhà cô ấy còn một phòng trống. Hơn nữa bọn em đều độc thân, ở chung cũng tiện!”
“Ừ, cô ấy rất tốt... em định ra nước ngoài bao lâu?”
Chung Hiểu Huệ quấy đều cốc cà phê: “Em cũng chưa biết, cứ đi rồi tính tiếp. Em muốn thay đổi môi trường, cứ ở mãi trong cái cũi chật hẹp này, lâu ngày thành ra chẳng nắm được xu hướng thế giới, em cũng không biết mình nên đi tiếp thế nào...”
“Đúng thế, không thử thì chẳng bao giờ biết được. Anh rất thắm thía điều này. Có thể vượt ra khỏi vị trí của mình, nhìn nhận vấn đề từ nhiều hướng sẽ thấy mọi chuyện rõ ràng hơn, có như vậy mới có những phán đoán chính xác!"
Chung Hiểu Huệ gật đầu, bùi ngùi nói: “Mấy năm nay em phải đi rất nhiều đường vòng... nhiều lúc nghĩ lại, thấy thật lãng phí, cuộc sống ngắn ngủi, thế mà loanh quanh mất bao nhiêu thời gian!”
Lâm Cường lấy tấm danh thi*p màu đen từ trong túi, đưa cho Chung Hiểu Huệ: “Đây là danh thi*p của bạn anh, cậu ta là thám tử tư đã nhiều năm, cũng đáng tin cậy đấy!”
Chung Hiểu Huệ đón lấy tấm danh thi*p: “Vâng, em sẽ liên hệ thật sớm với anh ấy!”
***
Một buổi tối, có một vị khách không mời mà đến xuất hiện trước mặt Lương Tranh và Ngô Hiểu Quân. Hai người mặt mày ngây thơ vô tội, ngồi sát vào nhau, dựa lưng vào ghế, thấp thỏm như phạm nhân chờ phán quyết của tòa án. Người ngồi trước mặt họ không ai khác chính là Lưu Du Hà, cô ta đang nhìn thẳng vào Ngô Hiểu Quân, yếu ớt hơi: “Anh ấy không ở chỗ các anh thật á?”
\'"Thật sự không, không tin em cứ lục soát xem!”, Ngô Hiểu Quân chỉ vào phòng ngủ của mình và nói.
Lưu Du Hà đánh mắt về phía Lương Tranh: “Không hề đến đây sao?”
Lương Tranh không đáp mà hỏi ngược lại: “Cô tìm cậu ta có việc gì?”
Lưu Du Hà cười nhạt: “Lần trước bọn em đánh nhau, em tức giận bỏ về nhà mấy hôm, ai ngờ em về chẳng thấy anh ấy đâu.Thích chơi trò mất tích, lại còn tắt mấy nữa! Anh ấy luôn mong li hôn với em nhưng em không đồng ý. Bình thường anh ấy hay giở trò chiến tranh lạnh, lần này lại giở trò bỏ nhà ra đi... nếu anh ta thật sự muốn li hôn, em cũng đồng ý! Bố mẹ em cũng nghĩ loại đàn ông không bằng chó lợn như vây nên đá từ lâu rồi . Lần này em qua đây là để nói chuyện này, em biết chắc chắn các anh có liên lạc với anh ta... Lưu Du Hà này tuyệt đối không bám lấy Trinh Chí Huy không chịu buông tha đâu, em đâu đến mức ấy? Các anh nhớ chuyển lời của em đến anh ta, chia tay êm đẹp, bảo anh ta có còn là đàn ông thì mau về nhà, giải quyết cho xong chuyện hôn nhân này đi...”. Lưu Du Hà từ nãy vẫn cố gắng kìm nén bản thân giờ bỗng bật khóc.
Ngô Hiểu Quân nghe Lưu Du Hà nói như vậy đã thấy tức anh ách, về sau lại nhìn thấy Lưu Du Hà khóc lóc thương tâm như vậy, máu nóng trong người liền trào lên: “Cái thằng này sao cứ khiến người khác phải lo nghĩ thế nhỉ ? Không nên như vậy chút nào, đã hai mấy tuổi đầu rồi còn gì? Lần sau mà còn gặp, để xem anh xử lí cậu ta ra sao. Cho dù có cắt đứt quan hệ anh em bạn bè cũng không thể để cậu ta làm bừa như thế được. Có ham chơi đến đâu cũng phải biết về nhà chứ? Thật chẳng ra làm sao! Lần trước cậu ta qua đây, anh với Lương Tranh đã mắng cho cậu ta một trận rồi, tìm được một người vợ hiền lành, xinh đẹp như thế này đúng là phúc phận tu từ kiếp trước, thế mà còn không biết trân trọng. Chỉ suốt ngày ăn chơi, đàn đúm, thật hết chịu nổi!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc