Thứ hai, Lưu Đức Tài lại gọi Lương Tranh đến phòng làm việc. Ông ta chỉ vào cái sôpha bèn cạnh, bỉo Lương Tranh ngồi xuống rồi thở dài: “Cũng may chưa xảy ra chuyện lớn. Cái cô Hướng Lệ này thật là ghê gớm! Mà cậu nói cái ông Hoàng này cũng thật là, không biết quản lí nhân viên, để cho cô ta lộng hành như vậy!
“Giám đốc Lưu, con dấu của công ty chẳng nhẽ không được giao cho một người chuyên bảo quản hay sao?”
"Có chứ, chỉ có điều thỉnh thoảng các trưởng phòng lại lấy đi giải quyết công chuyện, thế nên mới không thể kiểm soát được, bị kẻ xấu lợi dụng...”
“Chẳng trách mà Hướng Lệ mới lợi dụng kẽ hở này để làm việc xấu, cô ta thông minh thật!”
Lưu Đức Tài gật đầu: “Hướng Lệ đã nghỉ việc rồi, chúng ta cũng chẳng có bằng chứng gì, nếu như là người khác mạo danh công ty ta để làm bậy thì sao? Hơn nữa nếu điều tra ra là người của công ty ta có hành vi hối lộ thì ta cũng khó mà tránh khỏi liên lụy, dù gì thì lúc xảy ra vụ này, Hướng Lệ vẫn là nhân viên của công ty ta mà! Vì vậy chuyện này chúng ta cần dè chừng, cái gì cần phối hợp thì mới phối hợp, cậu hiểu chứ? Thôi được rồi, cậu đi làm việc trước đi!”
"Vâng,thưa giám đốc!"
Ra khỏi văn phòng của Lưu Đức Tài, Lương Tranh lại gọi cho chú Hoàng, nhưng vẫn tắt máy. Lương Tranh cảm thấy bất an trong lòng nhưng chẳng làm thế nào liên hệ với chú Hoàng được. Anh gọi điện vào số máy cũ của Hướng Lệ, nhưng cũng không liên lạc được. Trên bàn có một công văn mới, xem kĩ hóa ra là bằng khen của tổng bộ công ty dành cho Lưu Đức Tài. Trong công văn có nói rõ, đặc biệt khen thưởng Lưu Đức Tài vì tích cực xây dựng kế hoạch cho công ty, coi công ty là nhà, đã đề ra chế độ phân công bảo mật thông tin và điều khoản hạn chế cạnh tranh doanh nghiệp, thưởng 5000 tệ, đồng thời nêu cao tấm gương cho toàn công ty học tập. Lương Tranh cười khẩy, trong lòng thầm than, đúng là gừng càng già càng cay!
***
Ngô Hiểu Quân từ bỏ cuốn Vì sao bạn ế? để sửa lại thành một cuốn tiểu thuyết có tên là Trai thừa gái ế, nội dung chính của tiểu thuyết nói về cuộc sống tình cảm của những trai thửa, gái ế đô thành, đương nhiên các nhân vật chính trong chuyện đều là hình bóng của những người xung quanh anh. Hay nói cách khác, Ngô Hiểu Quân đã pha trộn cả những chuyện tình cảm xung quanh mình vào tiểu thuyết, khiến cho cuốn tiểu thuyết như viết về anh, mà lại như không viết về anh. Anh muốn thể hiện nỗi đau của mình qua những câu chuyện của người khác, vừa là dốc bầu tâm sự, vừa là giao lưu và tìm sự cộng hưởng của mọi người.
Cuối cùng cũng hoàn thành bàn thảo đầu tiên của cuốn tiểu thuyết, Ngải Lựu Lựu nôn nóng đăng nhập QQ để gửi cho biên tập của một nhà xuất bản. Người biên tập này nói cô ấy sẽ đọc thật nhanh để xem có giá trị không, còn nói nếu có thể xuất bản được cũng cần phải chỉnh sửa nhiều. Bản thân Ngô Hiểu Quân cũng là người làm trong ngành xuất bản sách, do đó cũng chẳng lạ gì với các công đoạn này. Chẳng qua chỉ là chỉnh sửa thôi mà, chỉ cần có thể ra sách, cho dù có phải viết lại lần nữa cũng đáng lắm! Bởi vì cuốn tiểu thuyết này giờ đã trở thành hi vọng và gửi gắm duy nhất của anh. Hay nói cách khác, cuộc sống của anh hoàn toàn phụ thuộc vào cuốn tiểu thuyết này.
***
Kể từ khi Đàm Hiểu Na chuyển đi, Ngải Lựu Lựu bắt đầu sống một mình, căn phòng bỗng nhiên thiếu đi mất một người, cảm giác thật là lạ, nói chuyện cũng chỉ có thể nói một mình. Ngải Lựu Lựu lại quen với việc ở lì trong nhà, thế nên cuộc sống của cô càng thêm khép kín. Ngải Lựu Lựu quyết định cho thuê gian phòng còn lại, bởi vì cô thấy ở một mình thật sự quá tẻ nhạt, cô cần có một người để nói chuyện. Có như vậy căn hộ này mới giống như một cái nhà. Một buổi tối, Ngải Lựu Lựu đăng tin tìm người thuê nhà cùng: Tôi là nữ, độc thân, muốn tìm một bạn nữ cũng thuê nhà không có thói quen xấu, biết giữ gìn vệ sinh...
Kết quả là Ngải Lựu Lựu suốt ngày bị gọi điện làm phiền, đa phần là đàn ông, cũng có cả phụ nữ. Nhưng một điều cô có thể chắc chắn rằng chẳng có người nào có ý định thuê nhà chung với cô cả. Thậm chí có một cô gọi đến còn hỏi Ngải Lựu Lựu có nhìn nhận ra sao về tình yêu đồng tính. Tức mình, Ngải Lựu Lựu liền xóa hết thông tin tìm người thuê nhà chung. Mọi thứ ở trên mạng quá hư ảo, hiện thực vẫn là dáng tin cậy hơn. Ngải Lựu Lựu tìm một cửa hàng phô tô, in ra mấy trang tìm người thuê nhà cùng, dán ở bảng thông báo của khu đô thị. Ngải Lựu Lựu sợ không đủ thu hút sự chú ý nên còn định nhân lúc trời tối, đi dán thêm mấy tờ ở các bến xe buýt.
Thành phố đã lên đèn. Ngải Lựu Lựu ra đến bến xe, phát hiện có rất nhiều người đứng đợi xe thành ra ngại. Ngải Lựu Lựu đứng thần ra ở một góc, căng thẳng như đi ăn trộm. Mười phút sau, cô nắm lấy cơ hội, đang định dán giấy lên thì một ông lão không biết từ đâu chui ra, như thế đi mai phục từ lâu rồi , chỉ cô quát lớn: “Này cô kia, dám dán quàng cáo lung tung phải không?”, khiến cho Ngải Lựu Lựu giật nảy mình, sợ quá chạy thục mạng. Cô chạy vào khu đô thị Quốc Mỹ mới dám dừng lại. Ngải Lựu Lựu ngồi bệt xuống bậc thềm, nhớ lại cảnh tượng nực cười ban nãy, không nén được lại bật cười.
Có mấy người đến xem phòng nhưng Ngải Lựu Lựu đều thấy không phù hợp. Không phải chê người ta trang điểm quá đậm thì lại chê người ta có bạn trai rồi, trong lòng thấy rất bất an. Cô thầm nhủ không được đem họ ra so sánh với Đàm Hiểu Na, nhưng quả thực cô đã làm như vậy. Ngải Lựu Lựu nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết dịnh sẽ tìm một đối tượng ở công ty.
***
Trong phòng tài vụ, mọi người đang bận tối mắt tối mũi. Ngải Lựu Lựu nhìn khắp lượt mọi người rồi thở dài: “Đúng là số khổ! Trước đây còn có người mà nói chuyện, giờ thì cô độc một mình. Cả căn phòng trống rỗng, nhỡ mà có chuyện gì cũng chẳng có ai mà gọi xe cấp cứu cho..."
“Vậy thì thuê bớt đi, vừa tiết kiệm được ít tiền, lại có bạn ở chung!”, Trâu Huệ đưa ra đề xuất mang tính thực tiễn cho Ngải Lựu Lựu.
“Tìm rồi, nhưng chẳng có ai thuận mắt cả, cứ thấy không hợp!"
Đàm Hiểu Na cười: “Có phải là tìm bạn trai đâu mà còn chọn tới chọn lui. Nói đi cũng phải nói lại, muốn tìm một người vẹn toàn như tôi thật chẳng dễ dàng gì!”
Ngải Lựu Lựu bĩu môi nói: “Xí, còn dám mở miệng nói nữa à, nói đi là đi, đúng là đồ háo sắc quên bạn!”
Trâu Huệ cười: “Chị Ngải, em thấy chị tìm bạn trai về ở chung cho xong, phí công sức như thế làm gì?"
“Ý kiến này có tính khả thi đấy!”, Chu Tường Linh cười ha ha.
“Hay Trâu Huệ, em chuyển đến ở cùng đi!”, Ngải Lựu Lựu nói.
Trâu Huệ lập tức xua tay: “Không được, em đang ở chung với bạn học đại học rồi, bọn em không thể bỏ rơi nhau như thế. Đương nhiên em cũng không thể bắt cá hai tay được...”
Chu Tường Linh đứng dậy, có ý làm vẻ nghiêm nghị, sau đó đến trước bàn Ngải Lựu Lựu: “Tôi có một cách này vẹn cả đôi đường...”, thấy mọi người đều dang nhìn mình, Chu Tường Linh đắc chí nói: “Chuyển đến ở nhà giám đốc Lâm, thế là tiết kiệm được tất. Hơn nữa, không thả mồi thì làm sao bắt được cá, phụ nữ sớm muộn gì cũng phải có một ngày như vậy. Chỉ cần vì hạnh phúc, có chủ động một chút cũng đâu có gì quá đáng!"
Trâu Huệ nói: “Hài, sếp à, không được rồi, hai người họ đã sớm đôi người đôi ngả rồi!"
Chu Tường Linh trợn tròn mắt: “Chia tay rồi á?
Đàm Hiểu Na gặt đầu: "Chia tay rồi !”
Chu Tường Linh lắc đầu: "Thật không thể tin nổi! Cưng à, em sẽ hối hận đấy! Cứ nhìn chị đây này, thảm cảnh...”
Cả ba người đều im lặng không nói, chỉ biết vùi đầu vào công việc. Ai cũng biết Chu Tường Linh nổi tiếng giỏi kể khổ, đầu tiên là kể lể những ấm ức cô ta đang phải chịu đựng, sau đó dẫn dắt mọi người quay lại với thời thanh xuân tươi đẹp của mình. Nói đến chỗ nào xúc động, Chu Tường Linh còn rơi lệ, người khác lại phải chia khăn giấy ra an ủi cô. Cứ mỗi lần như thế là lại hơn tiếng đồng hô, người khác có muốn làm việc gì khác cũng không được. Đến giờ cơm, mọi người còn phải móc tiền túi mời cô ta ăn một bữa ngon lành, vừa ăn vừa an ủi cô ta. Bọn Ngải Lựu Lựu đều từng trài qua chuyện này rồi nên ai cũng sợ, vì vậy chẳng ai dám tiếp lời, ai cũng cúi đầu giả bộ như không nghe thấy.
***
Buổi trưa, Lương Tranh ăn xong, đang chuẩn bị nằm bò ra bàn mấy tính đánh một giấc thì điện thoại đổ chuông, là một số lạ, chuông đổ đến lần thứ hai thì Lương Tranh nhấc mấy: “Ai đấy?”
“Chú Hoàng đây!”
"Sao chú lại đổi số rồi ? Sếp à, chú suốt ngày xuất quỷ nhập thần như thế không phải là để trốn tránh trách nhiệm đấy chứ?”
“Công ty mình giở trò sau lưng, cho người điều tra tài khoản của tôi, công ty tôi không làm sao hoạt động được. Hướng Lệ tuần trước đã về quê rồi, giờ không liên lạc được với cô ta nữa. Hài, nhiều chuyện quá đi mất! Dạo này công ty có động tĩnh gì không?”
Lương Tranh thở dài: "Hướng Lệ làm việc riêng ở bên ngoài, mả khách hàng đó lại bị bắt, Cục Công an đã tìm đến công ty rồi. Cháu cảm thấy cô ta cũng to gan thật, chỉ biết ham hố cái lợi trước mắt, chú phải tỉnh táo một chút, đừng để cô ta dắt mũi đấy …”
"Có mấy khoản tiền chú nhờ cô ta đi lấy hộ, cô ta cứ nói là khách hàng đang kẹt tiền, nhưng hôm qua chú gọi điện hỏi khách hàng thì họ bảo họ đã chuyển khoản cho bọn chú từ lâu rồi...”
“Vậy chú định làm thế nào?"
"Được đến đâu hay đến đó, nếu lần này mà thất bại thì chú chính thức nghỉ hưu, đóng cửa viết sách, thế mới có cái để mà ăn nói với chính mình!”
“Đâu cần thiết phải bi quan như vậy, càng vấp váp nhiều thì càng thêm kinh nghiệm mà! Có việc gì cháu có thể giúp, chú cứ nói, cháu sẽ cố hết sức!"
“Ha ha, cảm ơn cậu, Lương Tranh! Thôi được rồi , tôi có việc phải đi, tôi sẽ liên lạc với cậu sau nhé!”
Cúp điện thoại, Lương Tranh nhớ lại cảnh ngộ Hướng Lệ từng gặp phải với những hành vi của cô ta hiện giờ, tâm trạng càng thêm phức tạp. Cuộc sống giống như một cái lò nung, có người thì tan chảy rồi chìm xuống, nhưng cũng có người sẽ trở thành phượng hoàng, tái sinh cùng với ngọn lửa. Đây chính là sự may mắn và bất hạnh của cuộc đời.