Trai Thừ Gái Ế - Chương 51

Tác giả: Tưởng Cẩn

Cuối cùng thì cũng chuyển xong, căn phòng vốn đầy ắp đồ đạc nay bỗng trống trơn. Người đi nhà càng thêm trống, phảng phất chút thê lương. Ngải Lựu Lựu và Đàm Hiểu Na ôm chặt lấy nhau, không nỡ chia ly, nhưng trên đời có bữa tiệc nào không tàn đâu. Trong cuộc sống của mỗi người chỉ có một nhân vật chính, đó chính là bản thân mình, tất cả những người khác chỉ là diễn viên thứ chính, nhiều hơn nữa là những diễn viên phụ.
Ngải Lựu Lựu tiễn hai người xuống tận dưới lầu, nhìn theo cho đến khi chiếc xe chở hai vợ chồng Đàm Hiểu Na khuất hẳn mới từ từ đi về nhà. Đi mãi, đi mãi, chợt cô muốn đến quán cà phê Thượng Đảo ngồi uống cà phê. Qụán cà phê không đông người lắm, Ngải Lựu Lựu ngồi ngẩn ngơ một mình trong góc. Một cảm giác cô độc chưa từng có đang bao trùm lấy cô, khiến cô thấy mình thật yếu đuối và mong manh. Nhân viên phục vụ bê cà phê ra, mỉm cười nói “Chúc mừng năm mới!” với cô.
Đúng thế, lại một năm nữa qua đi, vậy mà mọi chuyện vẫn chẳng đâu vào đâu. Ngải Lựu Lựu nhấp một ngụm cà phê, nhớ lại tất cả những người xuất hiện trong cuộc đời mình. Cô thấy nhớ bố mç đang ở Hồ Nam, lại sắp phải về nhà ăn tết rồi, cô dì chú bác lại sẽ xúm vào hỏi chuyện riêng của mình, rồi sẽ lại có ai đó nhiệt tình sắp đặt vài cuộc xem mặt... ối cái gánh nặng ngọt ngào này...
Ngải Lựu Lựu đang uống cà phê thì điện thoại đổ chuông, là Lương Tranh gọi đến. Ngải Lựu Lựu tự nhủ với mình không nghe ngay, đợi đến lần thứ ba mới nghe. Điện thoại đổ chuông một hồi rồi tắt. Mấy giây sau lại đổ chuông, rồi lại tắt. Lúc này, Ngải Lựu Lựu bắt đầu cảm thấy nội tâm mâu thuẫn, cô vừa không muốn điện thoại đổ chuông lần thứ ba, nhưng cũng lại hi vọng anh gọi lại lần nữa. Không muốn là bởi vì cô không muốn nghe điện thoại của ai, không muốn nói chuyện với bất cứ ai trong lúc này, cô muốn cảm nhận sự cô độc, tĩnh lặng này. Hi vọng là vì sao? Là vì cô mong rằng Lương Tranh sẽ có đủ chân thành và nhẫn nại để bày tỏ tình yêu của mình chứ không phải như trước đây, lúc nóng lúc lạnh, khiến cho người ta thấy ngứa mẳt. Những người đàn ông khiến thấy khó nắm bắt sẽ khiến phụ nữ cảm thấy không đáng tin, không an toàn, nhưng lại dễ khiến người khác say mê. Ngải Lựu Lựu đã dặn lòng mình rằng phải kiềm chế, tuyệt đối không thể yêu một thứ hàng cấm.
Hai phút sau, điện thoại lại đổ chuông. Tim Ngải Lựu Lựu như thắt lại, điện thoại kêu đến hồi chuông thứ ba, Ngải Lựu Lựu liền chộp lấy, cứ như thể sợ nó không bao giờ đổ chuông nữa: “Có chuyện gì?”
Đầu dây bên kia vọng lại giọng nói trầm ấm của Lương Tranh: “Không có việc gì cả, chỉ gọi điện để chúc mừng năm mới với em thôi!”
“Ban nãy có người nói rồi !”, Ngải Lựu Lựu không nói dỗi, cô phục vụ ban nãy đã nói với cô rồi
“Ai thế? Bạn trai mớí à?”
Ngải Lựu Lựu bịt miệng cười: “Có nói anh cũng không biết. Hơn nữa anh có muốn quản cũng không được!”
"Anh không có ý quản em, nói thế nào nhỉ, em là người thiếu hiểu biết, anh sợ em bị người ta lừa...”
“Anh thiếu hiểu biết thì có!”, Ngải Lựu Lựu gào lên trong điện thoại.
“Đúng thế, anh mà không thiếu hiểu biết thì có bị em làm cho điên đảo thần hồn không?“
“Anh mà còn nói linh tinh nữa là tôi cúp máy đấy!” Ngải Lựu Lựu đe dọa.
Lương Tranh lập tức hạ giọng: “Ấy đừng! Em nói xem chúng ta có nên chính thức hẹn hò không? Tết Nguyên đán đã qua một ngày rồi. Khi nào chúng ta mới thành một đôi đây?”
“Anh cứ yên phận mà chờ thông báo đi! Cứ thế nhé, tôi uống cà phê đây!”
“Ý, em uống ở đâu thế, anh qua mời em!”
Ngải Lựu Lựu cười khểy rồi cúp mấy, sau đó khẽ nhấp một ngụm: “Đồ xảo quyệt!”. Cà phê nhấp môi thấy đắng, nuốt vào lại thấy ngọt, có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến nhiều người thích uống cà phê.
***
Vừa ăn một bát súp, đang ngồi ủ ê ở nhà thì điện thoại của Lương Tranh đổ chuông. Lương Tranh tưởng là Ngải Lựu Lựu gọi lại liền hí hửng chộp lấy cái điện thoại, nào ngờ là của trưởng phỏng tài vụ của công ty gọi đến: “Alô, trưởng phòng Tào ạ?”
“Lương Tranh à, tối nay có rỗi không?”
“Có, có chuyện gì thế ạ?"
“Đến công ty một chuyến nhé, tôi có chuyện muốn nói với cậu!"
Lương Tranh cúp điện thoại, biết công ty chắc chắn có chuyện gì đó, hơn nữa lại liên quan đến tài vụ. Có khi nào liên quan đến bọn chú Hoàng không nhỉ? Lương Tranh vội vàng mặc áo phao vào rồi đi ra khỏi nhà, phía sau vẫn vọng tại tiếng hét của Ngô Hiểu Quân: “Đi hẹn hò à? Phải dẫn tôi theo với chứ ?”
Có lẽ bởi vì tết Nguyên đán trùng vào cuối tuần nên tắc đường nghiêm trọng, vì vậy mà Lương Tranh phải mất cả tiếng đồng hồ mới đến được công ty. Nhân viên văn phòng Tiểu Trương đang đứng ở trước cổng công ty chờ anh, Lương Tranh lên tiếng chào cô, sau đó theo cô đi lên phòng tiếp khách của công ty. Nhìn qua là Lương Tranh đoán biết có chuyện xảy ra rồi .
Bên cạnh giám đốc khu vực Lưu Đức Tài là một người đàn ông trung niên đeo kính, hai cảnh sát trẻ mặc đồng phục ngồi ở bên cạnh. Rõ ràng người đàn ông trung niên này là lãnh đạo. Mấy người trong phòng đều đưa mắt nhìn Lương Tranh, Lưu Đức Tài ra hiệu bảo Lương Tranh ngồi xuống đối diện, sau đó giới thiệu từng người một. Hai trong số họ là cảnh sát của Cục Công an, một người còn lại là thư kí của Cục Giám sát. Lương Tranh chột dạ, chắc chắn có lãnh đạo nào đó sa cơ rồi; nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến dân thường như mình?
Người đàn ông trung niên đằng hắng giọng: “Đồng chí Lương, là thế này, nguyên trưởng Cục Giáo ᴆục của thành phố tôi trước đây vì tham ô nên bị xử lí. Gần đây lại hay tin Cục trưởng này từng đặt mua bộ sản phẩm của công ty các anh, bao gồm phần mềm camera hội nghị và sách báo. Giá cả nhập vào lại cao gấp đôi với giá thực tế. Chúng tôi nghi ngờ công ty các anh bán sản phẩm với giá cao, hối lộ cán bộ nhà nước để kiếm lợi cho mình!”
Lương Tranh băn khoăn hỏi: “Sách báo ư? Còng ty chúng tôi không bán sách báo mà. Các anh có nhầm lẫn không?”
Lưu Đức Tài liền lên tiếng giải thích: “Đúng thế, công ty chúng tôi là công ty phần mềm, chưa bao giờ phát triển dịch vụ sách báo như ngài nói!”
Người đàn ông trung niên nhìn Lương Tranh đầy khinh bỉ, sau đó lấy ra một tờ giấy từ trong túi ra, ném lên mặt bàn : “Nói mồm không thì không ai tin chứ gì? Vậy các anh thử xem tờ đơn hàng này đi!”
Tờ đơn hàng chao liệng trên không vài vòng rồi rơi xuống mặt đất. Lương Tranh cúi xuống nhặt lên xem, đây là tờ đơn hàng của Cục Giáo dục. Trên đó có ghi ngày 12 tháng 10 năm 2009, họ mua 780 vạn tiền sách báo và phần mềm của công ty trách nhiệm hữu hạn phần mềm Kiệt Tấn, Bắc Kinh. Ờ, Lương Tranh giờ mới nhớ ra khách hàng này hồi đó thuộc địa phận của mình, anh đã đi bàn bạc mấy lần nhưng đều không kí được đơn hàng, bởi vì đối phương yêu cầu quá cao, rõ ràng là muốn được chia hoa hồng. Khách hàng này về sau đã bị chú Hoàng giao cho Hướng Lệ, Lương Tranh từ đó không còn liên hệ nữa.
Lương Tranh thấy mọi người đang chăm chú nhìn mình liền dặt cái đơn hàng lên bàn uống nước, đưa mắt nhìn mọi người một lượt rồi nói: “Tôi xem rồi, đúng là chúng tôi từng thương thảo với bên đấy, nhưng chúng tôi không hề kí đơn hàng, hơn nữa chỗ sách báo này cũng không phải do chúng tôi cung cấp.
Một anh cảnh sát có dáng béo mập đứng phắt dậy, chỉ vào mặt Lương Tranh, chất vấn: “Anh lấy cái gì ra chứng mình đây không phải là sách do công ty các anh bán? Trên hợp đồng còn có dấu của công ty các anh rõ rành rành!”
Lương Tranh thở dài: “Đợt trước công ty có mấy người xin nghỉ việc đã lấy đi toàn bộ tài liệu và con dấu của công ty, chúng đang căn nhắc không biết có nên báo cảnh sát không?”
Lưu Đức Tài cũng phụ họa: “Những gì quản lí Lương của chúng tôi nói đều là sự thật, hai người này đã gây ra tổn thất rất lớn cho công ty chúng tôi!”. Lưu Đức Tài lấy hai tờ giấy từ tay Tiểu Trương, đưa cho người đàn ông trang niên: “Đây là bản phôtô chứng minh của bọn họ. Đáng tiếc số điện thoại đã không càn liên lạc được nữa. Đây chỉ là một sự hiểu lầm, công ty chúng tôi chưa từng bán sách báo, các ngài có thể thông qua ngân hàng để kiểm tra tải khoản của chúng tôi. Đây chỉ là một trường hợp cá biệt, nhân viên trong công ty lợi dụng danh tiếng của công ty để kinh doanh sản phẩm khác, mưu lợi cho mình, thực ra chúng tôi cũng là những người bị hại mà thôi! Tôi hi vọng các ngài sớm bắt được những kẻ phạm pháp tuyệt đối đừng để những con sâu này làm rầu nổi canh.”
Người đàn ông trung niên gật đầu với Lưu Đức Tài rồi nhìn sang Lương Tranh: “Đồng chí Lương, hai người này vốn là đồng nghiệp của anh, các anh cùng một bộ phận, quan hệ rất thân thiết. Tôi hi vọng anh phối hợp với chúng tôi, có thông tin gì lập tức thông báo với chúng tôi!”
Lương Tranh cuối cùng cũng tìm ra đáp án, Hướng Lệ lấy danh nghĩa của công ty để làm ăn riêng ở bên ngoài, có cô ta hối lộ Cục trưởng Cục Giáo dục, mà giờ Cục trướng bị bắt, nhân viên điều tra đã lần theo dây mơ rễ má để tìm đến công ty. Lưu Đức Tài lúc này mới biết Hướng Lệ và chú Hoàng giở trò, nhưng Hướng Lệ đã rời khỏi công ty mất rồi. Bởi vì trước đó anh với Hướng Lệ là đồng nghiệp, lại có quan hệ mật thiết với chú Hoàng, giờ lại đảm nhiệm chức vụ quản lí nên công ty mới đẩy vấn đề hóc 乃úa này cho anh.
Lương Tranh ngẫm nghĩ một hồi, thấy đỡ hoang mang hơn liền nói: “Nếu như chỗ sách báo này là của công ty chúng tôi bán, chúng tôi sẽ thẳng thắn thừa nhận, gánh vác mọi trách nhiệm hình sự. Nhưng công ty chúng tôi chỉ bán phần mềm camera, mà giá cả lại rất hợp lí, ngoài việc mời khách hàng đi ăn cơm thì tuyệt đối không có hành vi hối lộ. Chuyện này các ngài có thể kiểm tra ghi chép thu chi của công ty, mà ban nãy giám đốc Lưu cũng đã nói rồi đấy ạ. Còn về hai nhân viên của bộ phận chúng tôi, hiện giờ họ đã nghỉ việc, công ty cũng đang tìm họ đây. Nếu như bọn họ có liên hệ với tôi hoặc giả công ty tìm thấy họ, tôi nhất định sẽ nhanh chóng thông báo cho các ngài, phối hợp với các ngài phá án!”
Người đàn ông trung niên đứng dậy: “Hôm nay điều tra đến đây thôi, hãy để lại cách thức liên hệ với anh cho chúng tôi, nhớ mở máy hai tư giờ mỗi ngày. Ngoài ra, trong thời gian này cậu không được rời khỏi Bắc Kinh, bắt buộc phải phối hợp điều tra với chúng tối, cậu biết chứ?"
Lương Tranh cũng đứng dậy, cười nói: “Ok, ngài cứ yên tâm, tôi gần đây chẳng đi đâu hết!”
Lưu Đức Tài vẫy tay gọi Tiểu Trương: “Tiểu Trương, cô gọi điện đến khách sạn đặt ba phòng. Ngoài ra, thông báo cho lái xe Vương đến trước cửa công ty chờ chúng tôi! Làm mau đi!”
***
Lúc Lương Tranh về đến khu đô thị Quốc Mỹ đã là hơn mười giờ, trên đường về anh cứ nghĩ mãi không biết có nên gọi điện cho chú Hoàng không. Về đến nhà, anh nằm ì trên ghế chẳng muốn động đậy, cảm thấy toàn thân mệt lả. Ngô Hiểu Quân từ trong nhà vệ sinh đi ra, thấy Lương Tranh nằm im lìm trên ghế liền tò mò hỏi:
“Kết thúc cuộc hẹn rồi à?”
“Kết thúc rồi !”
“Với ai thế? Ngải Lựu Lựu à?”
Lương Tranh cười như mếu: “Mấy anh cảnh sát!”
Ngô Hiểu Quân bật nảy lên: "Người anh em, cậu bi tình nghi à? Có phải tại vì gửi mấy thứ linh tinh trên mạng không?”
“Tôi có điên thế không? Một đồng nghiệp làm ăn riêng ở bên ngoài làm chuyện mờ ám. Khách hàng bị tóm rồi, công an lần theo manh mối tìm đến công ty, công ty lại gọi đến tôi!”
“Tìm cậu làm gì?”, Ngô Hiểu Quân vẫn chưa hiểu.
"Đây là đồng nghiệp cùng bộ phận với tôi, hơn nữa quan hệ cũng khá thân thiết. Giờ tôi lại là quản lí của bộ phận, có trách nhiệm liên đới, cậu hiểu chưa hả?”
“Ờ, thăng quan tiến chức rồi đấy, cần phải chúc mừng thôi! Hay là gọi Trình Triệu phú qua đây tụ tập đi !”
“Là thưởng đại lí đấy, cậu có hiểu không? Gần đây bộ phận xảy ra một đống rắc rối, cần một người đứng mũi chịu sào,it\'s me!“
“Hiểu rồi, cậu thành kẻ chịu tội thay rồi ! Vậy sao họ không bắt cậu?”
“Cậu mong tôi bị tóm à?”
Ngô Hiểu Quân cười: “Không phải, tôi cứ mong được đi thăm tù, viết một cuốn tiểu thuyết có đề tài về nhà tù, nhưng khổ nỗi không có cơ hội!”
“Cậu cứ phạm cái tội gì đi, vào tù ngồi chục năm là được ngay mà, sau đó viết một cuốn tiểu thuyết về những ngày trong tù. Nói như cách các nhà văn vẫn nói thì đó chính là đích thân trải nghiệm cuộc sống đấy!”
“Đợi hôm nào tôi muốn Gi*t cậu hẵng hay!”
“Được thôi, tôi đợi cậu tự chui đầu vào rọ...”
Lương Tranh trằn trọc mãi không ngủ được, cảm thấy cần phải gọi cho chú Hoàng. Anh gọi điện đi nhưng chú Hoàng đã tắt máy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc