Trai Thừ Gái Ế - Chương 50

Tác giả: Tưởng Cẩn

“Anh có giỏi thì cai thuốc luôn đi!”, Ngải Lựu Lựu đã hết giận từ lâu, nhưng giọng điệu vẫn còn rất đanh thép.
“Nếu em nhận lời làm bạn gái anh, anh sẽ cai thuổc. Hơn nữa còn giao quyền giám sát độc quyền cho em hai tư giờ mỗi ngày, không thiếu một giây..."
“Anh mà còn không nghiêm túc như vậy là tôi đi thật đấy!”, Ngải Lựu Lựu làm ra vẻ như chuẩn bị bỏ đi thật
Lương Tranh vội vàng ngăn lại: "Đừng gây chuyện nữa, ngoan! Lần trước chẳng phải chúng ta đã nói rõ rồi sao? Nếu như tết Nguyên đán này mà cả hai chưa có nơi có chốn, chúng ta sẽ hợp thành một đôi...”
“Chuyện lúc nào thế nhỉ, tôi chẳng nhớ nỗi!\', Ngải Lựu Lựu giả bộ ngây thơ không biết gì.
“Ở Starbucks, có Starbucks làm chứng!"
“Được thôi, anh đi gọi anh ta đến đây đối chất đi!”
“Ôi bà cô của tôi ơi, em đừng có chơi anh như thế!”
“Anh có giỏi thì cứ chơi lại đi!”
“Đáng tiếc là anh chỉ biết chơi thái cực quyền..”
Ngải Lựu Lựu nhìn bộ mặt ngây thơ vô số tội của Lương Tranh, bỗng phì cười.
Ở một góc khác, Ngô Hiểu Quân và Trâu Huệ đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Trâu Huệ cắn một miếng to, hỏi Ngô Hiểu Quân: “Hồi đó anh với chị Hiểu Na vì sao lại chia tay, chẳng nhẽ vì chuyện nhà cửa ư?”
Ngô Hiểu Quân cố làm vẻ trầm ngâm: “Nhà cửa chỉ là nguyên nhân bề nổi, cái chính là nhân sinh quan của bọn anh không giống nhau, có cái nhìn khác nhau về cuộc sống hôn nhân. Cô ấy hi vọng hôn nhân xây dựng trên nền tảng vật chất và cho rằng như vậy mới ổn định, mới an toàn. Còn anh cảm thấy hôn nhân nhất định phải xây dựng trên tình cảm của cả đôi bên, ví dụ như tôn trọng, yêu thương, tín nhiệm, thấu hiểu và bao dung lẫn nhau..."
Trâu Huệ ngậm ngùi rồi nói: “Em cảm thấy tất cả đều quan trọng, dù gì xã hội này cũng cấu thành từ vật chất. Tất cả các nhu cầu ăn, mặc, ở, đi lại của chúng ta đều dùng vật chất để duy trì. Đương nhiên tình cảm cũng quan trọng, đây là tiền đề của hôn nhân, cuộc hôn nhân không có tình cảm là vô đạo đức, đúng không?”
“Chính xác, nhưng cái gì quan trọng hơn? Chúng ta lấy cái gì ra để cân đo một cuộc hôn nhân có mỹ mãn hay không? Anh cảm thấy đấy là tình cảm của hai người, cho dù là giàu sang hay nghèo hèn, đều không thể thay đổi”.
“Ừm... về cơ bản em đồng ý với ý kiến của anh. Nhưng nền tảng vật chất cũng cần phải cân nhắc. Tốt nhất là môn đăng hộ đối, sau đó hai người có nền tảng tình cảm với nhau, quan điểm nhân sinh quan, thế giới quan cũng cần tương đồng. Chỉ có điều muốn tìm một người như vậy khó quá...”
“Anh cho rằng trước tiên, người này không phải là người em ghét, em phải có tình cảm đặc biệt nào đó với anh ta, có như vậy em mới muốn ở bên người ta lâu dài. Chứ không phải là vì anh ta có mấy căn nhà, thu nhập hàng tháng của anh ta là bao nhiêu...”
“Nhưng những người đi tìm đại gia ấy lại coi trọng vấn đề tiền bạc...”
“Như vậy không phải là hôn nhân, mà là kiếm tiền, lừa tiền".
Hai người càng nói càng hăng say, vẻ như hối tiếc vì không được gặp nhau sớm hơn. Buổi họp mặt đồng hương kết thúc bằng một bữa tiệc. Mọi người chẳng ai buồn khách sáo, bởi vì dù sao cũng phải bỏ tiền túi ra rồi, không ăn thật phí hoài. Cuối cùng còn có một buổi dạ hội, trước tiên là lãnh đạo của doanh nghiệp tài trợ cho buổi họp mặt lên phát biểu, sau cùng là hội trưởng hội đồng hương lên có đôi lời, sau đó là một vài hoạt động vui chơi giải trí, vô cùng ấu trĩ.
Một năm mới đã từ từ mở ra trong các hoạt động vui chơi ồn ào này.
***
Sáng sớm hôm sau Ngô Hiểu Quân và Lương Tranh mới về đến nhà, hai ngươi đều không thấy buồn ngủ, nằm lăn ra trên ghế hút thuốc. Ngô Hiểu Quân ca thán phòng khách quá yên tĩnh, bật tivi lên, sau đó chuyển kênh liên tục. Ngô Hiểu Quân nhìn Lương Tranh đang nhắm mắt hút thuốc, hỏi: “Một năm lại qua rồi, có phải rất phức tạp không?”
"Cái gì phức tạp? Lương Tranh vẫn không buồn mở mắt ra.
“Tâm trạng ấy! Chớp mắt một cái đã một năm qua đi, tôi cũng chẳng biết trong một năm ấy tôi đã làm được những gì nữa?"
"Đầu tiên là yêu, hạnh phúc theo thời gian; sau đó phát điên vì mua nhà; cuối cùng là thất tình và tan nát cõi lòng..."
Ngô Hiểu Quân từ từ nhả khói: “Có phải tôi cực kì vô dụng không, cuối cùng lại mất trắng”.
Lương Tranh gẩy tàn thuốc, cười bảo: “Thế mới là cuộc sống, có ngọt bùi, có cay đắng. Thực ra tôi còn đáng chán hơn cậu, thậm chí còn chẳng có ý định mua nhà. Đầu năm ngoái hô hào đi xem mặt, sớm kết hôn, kết quả thì sao?”
“Kết quả là cả hai người phụ nữ đều đi khỏi cuộc đời cậu".
Lương Tranh ngẩng đầu nhìn trần nhà: “Mất thì cũng mất rồi!”
Ngô Hiểu Quân đứng phắt dậy, đi đi lại lại trong phòng khách, sau đó đột nhiên nói: “Tôi muốn về nhà!"
“Về đi, sắp được nghỉ đến nơi rồi!"
“Không phải, ý tôi là tôi muốn rời khỏi Bắc Kinh, về quê phát triển”.
“Cậu đã nghĩ kĩ sẽ làm gì chưa?"
“Chưa”.
“Đi thi vào biên chế nhà nước à? Hay là kiếm một ngọn đồi chăn nuôi gà?”
Ngô Hiểu Quân lắc đầu nguầy nguậy: “Hiện giờ nhà nước đều yêu cầu thanh niên hóa, bảo tôi vào đó hầu hạ mấy ông già á, đừng mơ! Còn về chuyện chăn nuôi gà ấy mà, tôi không phải chuyên gia. Nói thực lòng, tôi tạm thời vẫn chưa đủ quyết tâm quay về. Bạn học của tôi ai cũng có sự nghiệp rồi, có nhà có xe, có địa vị cao trong xã hội. Tôi đến thủ đô lăn lộn, thế mà vẫn tay trắng, thật là mất mặt!”
Lương Tranh gí đầu mẩu thuốc lá vào gạt tàn, rót cốc nước uống, quay lại thấy Ngô Hiểu Quân vẫn đứng ngây ra đó nghĩ ngợi liền đưa cho cốc nước: “Cậu phải nghĩ cho kĩ, là sống cho mình hay là sống cho người khác?”
“Hừ, mặc kệ sống vì ai, chỉ hi vọng cuộc sống được muôn màu muôn vẻ!"
“Vậy thì chăn ngựa, chặt củi, du ngoạn thế giới...”
“Làm một người hạnh phúc! Ha ha ha...”
Lương Tranh và Ngô Hiểu Quân bật cười, cười ra nước mắt.
***
Ngày thứ hai trong kì nghỉ tết Nguyên đán, Bành Thao và Đàm Hiểu Na từ Thiên Thông Uyển đến chơi, hai người chuẩn bị chuyển hết đồ đạc của Đàm Hiểu Na về. Bành Thao thu dọn đồ đạc ở trong phòng, sau đó xách hành lí xuống xe. Đàm Hiểu Na với Ngải Lựu Lựu ngồi trong phòng khách cắn hạt dưa và tán dóc, thờ ơ như việc thu dọn hành lí không phải là việc của mình vậy. Ngải Lựu Lựu nhìn bộ mặt hạnh phúc của Đàm Hiểu Na, tò mò hỏi: “Kết hôn rồi cậu thấy thế nào?”
“Rất bình an, thật đấy ! Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình sở hữu cái thành phố này, hơn nữa lại có cảm giác an toàn chưa từng có trước đây!”
“Có thật không?”
“Không tin cậu cứ thử lấy chồng xem...”
“Còn lâu tôi mới thử...”
Đột nhiên, trong phòng có tiếng “rầm” phát ra, làm cho hai người giật nảy mình. Đàm Hiểu Na nói vọng vào trong phòng: “Bành Thao, anh làm từ từ thôi chứ, vội về nhà gặp người đẹp à?”. Đàm Hiểu Na nói xong liền quay đầu cười với Ngải Lựu Lựu: “Thử kết hôn thì có gì không tốt? Cậu sẽ làm sáng tỏ được nhiều vấn đề mà. Ví dụ, gặp gã đàn ông có vấn đề gì đó, cậu không thử, cứ thế lấy anh ta về chẳng phải chuốc khổ vào thân sao?"
Ngải Lựu Lựu nhìn Đàm Hiểu Na hồi lâu: " Đàm Hiểu Na ơi là Đàm Hiểu Na, sao giờ tớ thấy cậu nói gì, làm gì cũng giống Ngô Hiểu Quân thế nhỉ? Cũng xấu xa gớm nhỉ?”
“Còn lâu! Ngô Hiểu Quân mà được xấu xa như Lương Tranh nhà cậu tôi đã lấy anh ta từ lâu rồi!”
“Cái gì mà Lương Tranh nhà tôi? Ngô Hiểu Quân như thế mà còn chưa xấu xa à, trông thì tưởng nho nhã nhưng trong bụng cũng đen tối lắm!”
“Hài, cậu không biết đâu, thực ra anh ta rất thật thà, lương thiện. Cái người ở trong phòng kia mới ghê gớm kìa, giở đủ mọi trò, nếu không còn lâu tôi mới mắc lừa anh ta!"
"Thôi đừng nói như thể mình chung tình lắm đi!"
“Cậu với Lương Tranh tối đó thế nào!”
"Đấy là vì tôi uống say rồi..."
“Ha ha..."
Hai người càng nói càng hăng say, vừa nhìn thấy Bành Thao bê vali đi ra là cả hai im bặt, tiếp tục cắn hạt dưa. Đàm Hiểu Na thấy Bành Thao đi ra ngoài rồi mới nói: “Nói đi cũng phải nói lại, không phải tôi không chung tình, cũng không phải không từng yêu Ngô Hiểu Quân, nhưng hôn nhân là hôn nhân, tình yêu là tình yêu, phụ nữ thật sự cần một gia đình hạnh phúc mỹ mãn chứ không phải là một thứ tình yêu đẹp như đóa hoa trong sương mù…”
“Ha ha, lại còn học cách ăn nói lí luận của Ngô Hiểu Quân nữa chứ!"
Đàm Hiểu Na không nhịn được, bật cười: “Cậu trước đấy hiền dịu, đoan trang, giờ cũng thích chọc gậy bánh xe, đấu khẩu với người khác rồi đấy, toàn học của Lương Tranh!”
"Hài, tôi không cãi nổi cậu rồi , hôm qua tôi gặp Ngô Hiểu Quân. Anh ta như chẳng có gì xảy ra hết, còn nói cười vui vẻ với Trâu Huệ".
Đàm Hiểu Na ăn hết hạt dưa liền lấy khoai sấy ra ăn: “Sao hai người họ lại đi vói nhau thế?”
“Gặp nhau trong buổi họp mặt đồng hương, cậu ta đi cùng với Lương Tranh!"
“À phải rồi , còn cậu thì đi bám đuôi Trâu Huệ chứ gì? Thực ra tôi vẫn hi vọng anh ấy có thể tìm được một cô gái tốt, sau đó yên ổn sổng qua ngày, thỉnh thoảng nghĩ lại thấy mình ích kỉ quá...”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc