Trai Thừ Gái Ế - Chương 48

Tác giả: Tưởng Cẩn

“Tốt lắm, xem ra cậu luôn quan tâm đến sự phát triển của công ty, điều đó cho thấy cậu có hứng thú với việc quản lí doanh nghiệp. Tôi từng nói với cậu rằng cậu là đối tượng bồi dưỡng quan trọng của công ty, giờ cậu đã là quản lí đại lí, hãy nắm bắt cơ hội để rèn luyện bản thân, biết đâu một ngày sẽ có cơ hội tốt. Không thể đi làm thuê cả đời, nhưng việc quản lí có thể học cả đời, dùng cả đời ! Đợi khi nào lên được bậc quản lí rồi, cậu sẽ phát hiện cách nhìn nhận vấn đề của mình trước đây rất nông cạn. Những xuất phát điểm khác nhau sẽ dẫn đến một cảnh giới khác nhau, chỉ có đứng cao mới nhìn được ra xa. Cái bộ phận marketing này cần cậu phải đổ nhiều tâm huyết lắm, công ty tin tưởng cậu, tôi cũng tin tưởng cậu. Có vấn đề gì nhất định phải chịu khó hỏi, hỏi tôi, hỏi các quản lí của các bộ phận khác cũng được. Nhất định phải tin tưởng vào bản thân, biết chưa?”
“Cám ơn giám đốc Lưu, tôi sẽ cố gắng hết sức!”
Lưu Đức Tài đứng dậy, siết chặt tay Lương Tranh: “Lát nữa công ty mở cuộc họp, tôi phải đi đây. Cậu về trước đi, lát nữa tôi bảo thư kí Tống gửi cho cậu mấy cuốn sách về quản lí nhé! Công việc của bộ phận này rất vất vả, tôi thay mặt công ty cảm ơn cậu !”
Lương Tranh vội vàng đứng thẳng dậy: “Không vất vả đâu ạ, cảm ơn sự tín nhiệm của công ty và của giám đốc, cũng xin cám ơn sự quan tâm và cổ vũ của mọi người!”
“Cậu lại khách sáo với tôi rồi , mau đi làm việc đi!”
***
Đúng là viễn cảnh tươi đẹp chẳng kéo dài, Trình Triệu phú và cô nữ sinh Từ Tịnh chỉ duy trì được một tuần lãng mạn, cuối cùng cũng đứt gánh, Lưu Du Hà lại tìm đến khu đô thị Quốc Mỹ để làm loạn lên. Từ Tịnh nhìn thấy tình hình xấu đi liền mở cửa chuồn thẳng. Trình Triệu phú biết Lưu Du Hà đang có bầu nên để mặc cho Lưu Du Hà đánh chửi mà không phản đòn, cả khuôn mặt bị Lưu Du Hà cào cấu chỗ xanh chỗ tím, ấy thế mà miệng vẫn im bặt không nói năng gì. Lưu Du Hà đánh chán tay mà chưa hả giận, chỉ vào mặt Lương Tranh và Ngô Hiểu Quân mà chửi: “Thật khốn kiếp, sao các người không gọi mấy con đĩ về đây mà ở cũng, vừa đỡ tiền nhà lại vừa được thỏa mãn!"
Ngô Hiểu Quân cười trừ: “Chúng tôi cũng làm gì được đâu! Ban đầu một mình cậu ta ở đây, ai dè sau đó lại dẫn theo...”
Lưu Du Hà đã bực sẵn trong người, vớ được ai là chửi người nấy: “Chẳng trách mà Đàm Hiểu Na không cần anh nữa, loại đàn ông như anh, không lấy được vợ cũng là đáng đời ! Chẳng nhẽ anh không biết anh ta có vợ rồi? Anh đúng là đồ vô dụng!”
Ngô Hiểu Quân bị Lưu Du Hà mắng cho tối tăm mặt mũi, muốn khóc mà không ra nước mắt, chỉ biết trợn mắt nhìn Trình Triệu phú rồi hậm hực lao thẳng vào phòng mình, đóng sầm cửa lại. Tấm gương đã lù lù trước mặt, Lương Tranh biết điều không giải thích thêm bất cứ lời nào với Lưu Du Hà, lẩn nhanh vào phòng mình, sau đó đóng cửa lại.
Ngoài phòng khách vọng ra tiếng cãi lộn của vợ chồng Trình Triệu phú: “Lưu Du Hà, muốn đánh muốn chửi tôi thế nào cũng được, chuyện này không liên quan gì đến bạn bè tôi. Cô mà còn giở trò nữa đừng trách tôi trở mặt!”
"Tôi cứ giở trò đấy, anh muốn làm gì tôi thì làm!”
“Mẹ kiếp, tao đập ૮ɦếƭ mày bây giờ!”
"Anh có giỏi thì đánh đi! Trình Chí Huy, anh không dám đánh thì anh là đồ khốn kiếp!”
Trình Triệu phú cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp, ngoan ngoãn trở về nhà. Cứ tưởng chuyện này đến đây là hết, nào ngờ Lưu Du Hà mách tội Trình Triệu phú với bố chồng khiến cho anh ta bị ăn một trận đòn thắt lưng tơi bời, đau tới mức đứng không nổi. Trình Triệu phú trút toàn bộ giận dữ lên người Lưu Du Hà, thẳng tay cho Lưu Du Hà một cái tát. Lưu Du Hà khóc suốt cả đêm, trong lòng ấm ức vô cùng mà không biết trút giận đi đâu. Cô âm thầm đến một bệnh viện tư nhân nạo thai.
Trình Triệu phú hay tin mất con liền tức phát điên, tuyên bố sẽ li hôn với Lưu Du Hà. Bố mẹ Trình Triệu phú biết chuyện này cũng vô cùng tức giận, mắng Lưu Du Hà quá ư tùy tiện, không có trách nhiệm, lớn thế rồi mà chẳng khác gì trẻ con. Lưu Du Hà bị nhiều người chỉ trích, tức giận bỏ về nhà mẹ. Trình Triệu phú thực hiện chiến tranh lạnh, không thèm đếm xỉa gì đến Lưu Du Hà. Anh ta chỉ mong Lưu Du Hà biến khỏi tầm mắt của mình, vì vậy đương nhiên chẳng có lí nào anh ta lại chủ động đi đón Lưu Du Hà.
Trong tình trạng “vô chính phủ” kiểu này, Trình Triệu phú đã thuê một căn hộ cạnh trường của Từ Tịnh để chơi trò sống thứ. Hai ngày sau, Trình Triệu phú nhận được điện thoại của Lương Tranh, Lương Tranh hỏi hai người bọn họ giờ thế nào rồi. Trình Triệu phú hùng hồn kể chuyện trong điện thoại, còn đắc chí nói cuối cùng mình cũng được tự do rồi. Trình Triệu phú còn nói giờ anh ta và Lưu Du Hà chỉ còn nước giải tán, nói cách khác, chuyện li hôn chỉ là một sớm một chiều.
Lương Tranh khó mà tránh khỏi cảm giác thất vọng với vợ chồng họ. Ngô Hiểu Quân hay tin liền cười như mếu, nghĩ đến tình cảnh của mình, vừa lắc đầu vừa than thở: “Đúng là lòng người khó đoán!”
“Đúng là anh em tốt, giờ thì chúng ta lại giống nhau, đều là người độc thân rồi! Độc thân vẫn tốt hơn, một mình ngủ một giường, tiền của mình mình tiêu, thế là thích nhất!”
“Quan điểm của cậu có vấn đề đấy, người ta vợ con li tán, thế mà cậu lại thấy vui mừng!”
“Thôi chúng ta đừng xía vào chuyện nhà người ta nữa. Trình Triệu phú đúng là không nên đã lấy vợ rồi vẫn còn ong bướm này nọ. Nhưng Lưu Du Hà cũng có vấn đề, sao cô ta lại trút giận lên dứa bé chứ? Đứa trẻ vô tội mà! Các cụ ngày ngày mong có cháu nội ẵm bồng, thế mà cô ta dám đi phá thai, trực tiếp Ϧóþ ૮ɦếƭ hi vọng của người khác. Đúng là quá tàn nhẫn!”
“Nhưng cũng tại Trình Triệu phú sai trước cơ!”
"Quan trọng là kết hôn rồi không nên bực tức tùy tiện, hơn nữa phải biết lấy đại cục làm trọng. Mấy hôm rồi cậu với con bé đấy chơi với nhau thân thiết lắm mà? Sao giờ lại làm bộ làm tịch thế?”, Lương Tranh mỉa mai Ngô Hiểu Quân.
“Người ta đến nhà mình là khách, tôi đâu thể dửng dưng?”
“Con người cậu chẳng có nguyên tắc gì hết, bảo thủ, ngụy quân tử, giờ tôi dã nhìn rõ cậu rồi!”
“Dù sao vẫn còn tốt hơn cái loại người hai mặt như cậu!”
"Thôi được rồi, chúng ta đừng lo chuyện bao đồng nữa, chẳng khác gì mèo khóc chuột!"
Lương Tranh nói xong liền ngao ngán bỏ về phòng. Bề ngoài anh tỏ vẻ rất hài lòng với cuộc sống độc thân nhưng thực ra trong lòng đang lo sốt vó, vừa lo không biết tết này phải ăn nói thế nào với bố, lại vừa không thể chấp nhận được áp lực ngày càng nặng nề của tuổi tác và tâm lí. Anh thật sự muốn có một người bạn đời, một gia đình đầm ấm. Mấy ngày sau đó, Lương Tranh gọi cho Ngải Lựu Lựu mấy lần liền. Ngải Lựu Lựu lúc thì không nghe, lúc thì nói chuyện rất khó nghe với Lương Tranh. Lương Tranh cũng mặt dày đi tìm Ngải Lựu Lựu, nhưng lần nào cũng ủ rũ ra về. Trước khi đi anh đã cảnh cáo bản thân phải cố nhẫn nhịn, không được chống đối. Kết quả thì sao? Hai người nói chuyện với nhau chẳng quá mấy câu là lại cãi nhau. Đúng là oan gia!
***
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã đến Noel rồi. Noel cũng giống như ngày lễ Tình nhân, ở Trung Quốc đây chính là giai đoạn mua sắm tấp nập, cũng là ngày kiếm ăn của các doanh nghiệp. Đêm trước Noel, Lâm Cường lợi dụng chức vụ của mình để gọi Ngải Lựu Lựu đến phòng làm việc của mình, tặng cô một hộp sôcôla, sau đó mời cô đến quán rượu ở Hậu Hải ngồi một lúc. Ngải Lựu Lựu do dự một hồi, cảm thấy không tiện từ chối, hơn nữa giờ cô chỉ coi Lâm Cường như cấp trên, những chuyện trước đây đều đã là quá khứ, không cần phải so đo làm gì Thêm nữa bọn họ cũng chưa có chuyện gì xảy ra, cho dù từng có khởi đầu tốt đẹp nhưng hành trình còn chưa bắt đầu thì đã gặp trục trặc.
Quán rượu bật nhạc rất nhẹ nhàng, không khí ấm áp, phảng phát mùi thơm của rượu. Ngải Lựu Lựu lịch sự ngồi xuống đối diện Lâm Cường, cô uống một ngụm sô đa sau đó cúi đầu nhìn ly rượu, giả vờ như thờ ơ để che đậy sự hoang mang trong lòng. Lâm Cường đã uống ba ly rượu tây, khuôn mặt sắc cạnh của anh càng trở nên xanh xao. Anh thở dài sau đó trầm ngâm hồi lâu mới nhẹ nhàng nói: Để anh kể cho em nghe một câu chuyện, em muốn nghe không?”
Ngải Lựu Lựu gật đầu: “Ừ".
“Những năm 70 của thế kỉ trước, có một nhóm thanh niên trí thức ở Thượng Hải được cử đến một khu vực heo hút để học tập, rèn luyện. Trong đó có hai nam và một nữ, họ là bạn học của nhau, được cử đến cùng một nơi. Sau vài năm học tập và chung sống với nhau, đôi bên đã nảy sinh tình cảm sâu sắc, cả hai người đàn ông đều đem lòng yêu cô gái. Cuối những năm 70, ba người liền trở lại Thượng Hải. Mấy tháng sau, cô gái mang bầu và kết hôn với một trong hai người đàn ông đó. Nửa năm sau, người đàn ông kia nghỉ việc, đến Thẩm Quyến làm ăn. Năm năm sau, người phụ nữ ấy đã là mẹ của hai đứa con, nhưng bất hạnh thay, chồng của cô ấy đã bị tai nạn qua đời, bỏ lại ba mẹ con trên cõi đời. Người phụ nữ không nơi nương tựa ấy dẫn hai con nhỏ đến Thẩm Quyến, nương nhờ người đàn ông cô đã bỏ rơi lúc đầu. Người đàn ông ấy giờ đã có sự nghiệp nhưng vẫn chưa kết hôn, chẳng mấy chốc đã đưa người phụ nữ ấy về ở chung và đăng kí kết hôn. Người đàn ông ấy đối xử với người phụ nữ rất tốt, cũng không đối xử tệ bạc với hai đứa con của cô, nhưng đặc biệt nghiêm khắc với đứa con trai...
Nói đến đây dường như Lâm Cường rất căng thẳng, anh uống một ngụm rượu rất to rồi nhìn ra cửa sổ: “Cậu bé đó lớn lên từng ngày, lên cấp ba, ở nội trú trong trường. Một buổi chiều nọ, cậu bị ốm nên xin về nhà nghỉ ngơi, vừa mở cửa vào đã thấy em gái trốn trong góc khóc lóc... Người đàn ông kia say khướt, người toàn mùi rượu đã bất tỉnh nhân sự. Cậu bé đó cầm dao lao đến nhưng bị mẹ giữ chặt lại. Một tuần sau, ba mẹ con họ rời khỏi Thẩm Quyến, trở lại Thượng Hải. Người mẹ chăm chỉ làm việc, tự mở một công ty thương mại, làm ăn càng lúc càng phát đạt; cậu bé nỗ lực học tập rồi ra nước ngoài du học; em gái học đến cấp ba thì thôi học, nhà trường nói cô yêu một nữ sinh khác trong trường nên bị buộc thôi học. Một hôm, người con trai ấy phát hiện mẹ mình vẫn còn qua lại với người đàn ông kia. người con trai truy hỏi, người mẹ buộc phải kể lại toàn bộ sự thật. Bà ấy nói với con trai rằng, tiền mở công ty của bà, rồi cả tiền cho con trai đi du học đều là do người đàn ông ấy cho. Chàng trai không muốn dùng tiền của người đàn ông ấy nên quyết định đi làm thêm ở một cửa hàng đồ ăn nhanh, nhưng người mẹ nói người đàn ông ấy mới chính là bố đẻ của anh... Chàng trai không thể chấp nhận được chuyện này, từ đó mắc phải bệnh trầm uất, cần phải đi khám bác sĩ tâm lí định kì. Mặc dù căn bệnh đã được kiểm soát, nhưng anh vẫn không tin vào tình thân, tình yêu, anh bắt đầu coi thường cuộc đời, coi chuyện tình cảm như trò đùa...”
Lâm Cường lại uống một ngụm rượu nữa, nhìn vào Ngải Lựu Lựu đang cúi đầu ngồi trước mặt, tiếp tục nói: “Cho đến một ngày, một cô gái đơn giản, dũng cảm và đáng yêu xuất hiện trước mặt anh. Cô thẳng thắn, lương thiện, không hề e dè trước anh. Cô giống như một mũi dao xuyên thẳng vào đáy sâu trái tim anh, bắt đầu thay đổi những suy nghĩ thâm căn cố đế trong anh. Chỉ có điều cuối cùng anh vẫn đánh mất cô gái ấy, bởi vì một số hành vi không tốt của anh trước đây... Câu chuyện đã kết thúc. Thực ra anh không giỏi kể chuyện, đây là lần đầu tiên anh kể chuyện này với người khác. Anh xin lỗi vì đã lãng phí thời gian quý báu của em!”
Kế xong câu chuyện, Lâm Cường như trút được gánh nặng trong lòng, cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Thấy Ngải Lựu Lựu vẫn còn ngồi ngây ra không nói năng gì, anh cười bảo: “Đi thôi, anh đưa em về!”
Lâm Cường bắt một chiếc ta xi, mở cửa xe, lịch sự mời Ngải Lựu Lựu lên trước, sau đó ngồi lên ghế phía trước, nói với lái xe: “Phiền anh cho đến khu đô thị Quốc Mỹ!”
Xe dừng lại ở cổng khu đô thị Quốc Mỹ, Ngải Lựu Lựu đang chuẩn bị xuống xe thì Lâm Cường gọi cô lại, lấy ra một cái túi Burberry kiểu mới: Tặng em nhân ngày Noel. Hi vọng em sẽ thích!”
Ngải Lựu Lựu ra sức lắc đầu: “Xin lỗi, em không thể nhận được, hôm nay em đã nhận được một món quà Noel tuyệt vời nhất rồi. Em chúc phúc cho ba mẹ con trong câu chuyện, hi vọng họ mãi mãi hạnh phúc, vui vẻ!”
Ngải Lựu Lựu nói rồi liền sải bước đi về phía khu đô thị, chỉ sợ mình không thể kiềm chế được. Lâm Cường dõi mắt nhìn theo, cho đến khi cái bóng của Ngải Lựu Lựu khuất vào bóng tối. Anh mỉm cười, khẽ nói "Cảm ơn”, sau đó ngồi vào xe...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc