Lương Tranh ôm bó hoa hồng đến trước cửa phòng Ngải Lựu Lựu. Anh khẽ gõ cửa, thì thầm nói: “Nghe nói cô không khỏe, tôi đến thăm cô...”
Ngải Lựu Lựu đã khoác áo vào, mở cửa ra, đưa mắt nhìn Lương Tranh đang rụt rè đứng bên ngoài. Trông thấy bó hoa trên tay Lương Tranh, mắt cô mở to kinh ngạc:
“Oa, mặt trời mọc ở hướng Tây hay là anh bị chập mạch hả? Tôi có cái gì hay ho mà phải thăm với viếng?”
“Chẳng phải cô nói cô khó chịu sao, tôi sang xem sao...”
“Ai da, nhờ phúc của anh, tôi vẫn chưa ૮ɦếƭ được đâu. Đừng giả bộ nữa, tôi không chịu nổi đâu!”
“Tôi biết cô vẫn đang giận tôi, trước đây đều tại tôi không tốt”
Ngải Lựu Lựu có hơi ngạc nhiên, cô cảm thấy Lương Tranh có vẻ hơi bất bình thường. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh nói chuyện nhỏ nhẹ như vậy trước mặt mình kể từ khi quen biết anh cho đến giở. Cô đẩy cửa ra, sờ lên trán Lương Tranh: “Không bị sốt mà? Mau về nhà đi, tôi phải đóng cửa đi ngủ đây...”
Lương Tranh cứ đứng lì ra ở trước cửa, nhìn thẳng vào mắt Ngải Lựu Lựu, thốt ra từng từ một: “Không về, hôm nay không nói hết lòng mình ra tôi sẽ không về!”
Ngải Lựu Lựu trợn tròn mắt, nhìn vẻ thành khẩn của Lương Tranh mà bật cười: “Để xem anh điên đến mức nào, mau kể đi, đừng có sến quá là được!”
Lương Tranh để bó hoa xuống, nhìn thẳng vào Ngải Lựu Lựu mà nói: \'"Thực ra ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã hơi thích em rồi . Chỉ có điều lúc ấy anh chưa xác định rõ ràng, hơn nữa chúng ta lại nảy sinh quá nhiều hiểu lầm...”
“Hừ, giữa chúng ta chẳng có gì hiểu lầm hết, chính anh lúc ấy vì háo sắc mà đã để mắt đến người khác!”
“Tối hôm sinh nhật Trinh Triệu phú, lúc ôm em ở trên xe, anh cảm thấy chúng ta..."
“Stop! Anh còn nhắc lại nữa à?”
“Nhắc chứ, anh phải nói chuyện cho rõ ràng!”
Ngải Lựu Lựu đẩy Lương Tranh ra, định đóng cửa lại nhưng Lương Tranh hoảng hốt giữ cửa lại, làm hỏng cả bó hoa: “Hôm đó nhìn thấy em với cái tên họ Lâm kia bám dính lấy nhau, anh đã nổi máu ghen…”
Ngải Lựu Lựu cười khẩy: “Anh ghen thì liên quan quái gì đến tôi chứ?”
"Em phải cho anh một cơ hội để chứng minh...”, Lương Tranh càng nói càng cuống, thấy Ngải Lựu Lựu trợn tròn mắt nhìn mình liền nghẹn họng.
“Ái...”, Lương Tranh la lên, hóa ra chân anh đã bị Ngải Lựu Lựu dẫm một phát, tiếp đó Ngải Lựu Lựu đẩy anh ra và đóng sầm cửa lại. Lương Tranh tức tới nỗi nghiến răng trèo trẹo, ném hoa trước cửa. Anh không cam tâm, nhưng anh cũng biết giờ có nói nữa cũng chẳng có tác dụng gì. Hơn nữa hôm nay bản thân mình chẳng khác gì một tên vô lại, có hơi giả tạo, muốn lay động trái tim một người như Ngải Lựu Lựu thì phải bỏ thêm nhiều công sức. Ít nhất thì đây cũng chẳng phải chuyện một sớm một chiều.
Đi xuống cầu thang, Lương Tranh cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều. Tất cả những gì diễn ra ban nãy cứ như là một giấc mơ, đã lâu lắm rồi anh chưa kích động đến như vậy. Mặc dù hành vi hơi ấu trĩ, phô trương nhưng cảm giác thì tuyệt vời, đây chính là sự nồng nhiệt cần thiết cho cuộc sống. Lương Tranh đã hạ quyết tâm sẽ cạnh tranh với Lâm Cường, hơn nữa nhất định phải ςướק lại được Ngải Lựu Lựu trước tết Nguyên đán. Cho dù cuối cùng có bị thua thảm hại đi chăng nữa anh cũng phải chiến đấu như một người đàn ông chân chính.
Mấy ngày sau đó, Ngải Lựu Lựu dường như đã hồi phục như bình thường, nói nói cười cười, ngày nào cũng đi làm và về nhà rất đúng giờ. Chỉ có điều cô và Lâm Cường xa cách đi nhiều, Lâm Cường mấy lần hẹn cô ra ngoài nhưng cô đều tìm đủ mọi lí do để từ chối. Tất cả những chuyện này đều không lọt khỏi mắt Đàm Hiểu Na, và cô nhanh chóng thông báo tin tức cho Lương Tranh. Lương Tranh mừng ra mặt, nhưng anh cảm thấy vẫn không thể chủ quan, buộc phải nhân cơ hội này để “cưa đổ” Ngải Lựu Lựu, tuyệt đối không để cho Lâm Cường có cơ hội lật ngược thế cờ.
Một buổi tối, Ngải Lựu Lựu không thể từ chối sự nài nỉ của Lâm Cường đành phải đồng ý ra ngoài gặp anh ta, địa điểm chính là quán cà phê Thượng Đảo bên ngoài khu đô thị Quốc Mỹ. Điều kì quặc là hôm nay Ngải Lựu Lựu không gọi cà phê mà gọi một cốc trà Thiết Quan Âm.
“Vào quán cà phê gọi trà à?”, Lâm Cường cười hỏi.
“Không được à? Người ta có thể bán thì em cũng có thể uống”.
“Được chứ, sao lại không được. Gần đây em sao thế, nhìn thấy anh là tránh, có chuyện gì à, hay là anh làm sai chuyện gì?”
“Không có gì, chỉ là trong lòng bức bối, không muốn gặp ai thôi...”
“Hay là chúng ta đi Thượng Hải chơi vài ngày đi, anh cho em nghỉ phép!”
Ngải Lựu Lựu lắc đầu: “Không đi!"
Thấy Ngải Lựu Lựu đầy vẻ ưu tư, Lâm Cường cũng hơi bối rối không biết làm thế nào. Anh nhấp một ngụm cà phê, sau đó thận trọng hỏi: “Em có thể nói cho anh biết nguyên nhân không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu không mẹ anh cứ suốt ngày nói đến chuyện này, anh cũng ngại không biết viện cớ gì nữa...”
Ngải Lựu Lựu nhìn khuôn mặt dịu dàng của Lâm Cường, cắn chặt môi, dường như phải cố gắng lắm mới thốt ra được thành lời: “Ngũ Sảnh Sảnh gửi cho em bức ảnh của hai người...”
“…”
Không đợi Lâm Cường kịp phản ứng lại, Ngải Lựu Lựu đã lặng lẽ rời khỏi quán cà phê.
Điện thoại trong túi cứ rung lên bần bật, Ngải Lựu Lựu lấy ra rồi ấn mạnh phím tắt mấy. Lững thững đi trên đường mà trong lòng thấy rất mệt mỏi, ánh đèn vàng vọt nhưng thê lương như tâm trạng của cô lúc này. Chẳng phải anh ta chỉ ngủ với bạn thân cũ của mình một đêm thôi sao? Tình một đêm... thôi mà. Nhưng Ngải Lựu Lựu cứ nghĩ đến bức ảnh ấy là thấy buồn nôn, cô muốn thuyết phục bản thân coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng cô không làm được. Cô lại lần nữa nhận thức đuợc rằng, mình là một người đơn thuần và đơn giản. Trong cái thế giới này, Ngải Lựu Lựu có cảm giác chẳng có chỗ nào dành cho mình cả.
Việc dẫn bạn trai về ra mắt cuối năm e không thành rồi , nhưng Ngải Lựu Lựu lại không muốn làm ảnh hưởng đến tâm lí của bố mẹ đành phải thuận theo lẽ tự nhiên thôi, đến đâu hay đến đó. Lúc nào bố mẹ cũng khoan dung, cũng nhân từ, họ sợ con gái ở ngoài phải chịu ấm ức, lo con gái cô độc một thân một mình. Nhưng bố mẹ luôn cố gắng không bộc lộ nỗi lo lắng ấy ra, không muốn áp đặt suy nghĩ của mình cho con cái, từ đó khiến cho áp lực của bố mẹ càng lớn.
Ngải Lựu Lựu cảm thấy rất dằn vặt trong lòng, có phải bản thân mình quá ích kỉ không? Vì hạnh phúc của bản thân, thận trọng lựa chọn cuộc hôn nhân mà không để ý đến cảm xúc của người thân trong gia dinh. Nhưng chẳng phải mọi người đều mong mình được hạnh phúc hay sao? Nếu không có cuộc hôn nhàn mỹ mãn thì lấy đâu ra hạnh phúc? Ngải Lựu Lựu cũng thấy rất ௱ôЛƓ lung, cứ ngây ngây ngô ngô lăn lộn ở cái thành phố này.
Mấy ngày sau đó, Ngải Lựu Lựu luôn tắt mấy, cũng không lên QQ. Lâm Cường mấy lần đến khu đô thị Quốc Mỹ tìm cô nhưng cô đều đóng chật cửa không gặp. Chỉ có thói quen viết blog của cô là vẫn được duy trì, nhưng bài viết cũng rất ngắn gọn mà lời lẽ thường phảng phất một nỗi buồn.
***
Một buổi chiều, trước khi hết giờ làm Lương Tranh nhận được điện thoại của Trình Triệu phú. Trình Triệu phú nói anh phải đến khu đô thị Quốc Mỹ, nhân tiện sẽ cho Lương Tranh đi nhờ. Lương Tranh vừa ngồi vào xe là thấy ân hận ngay. Anh thấy Ngô Hiểu Quân ngồi trên ghế trước, mặt mày ủ rũ, trên ghế ngồi phía sau có một cái túi rất to. Rõ ràngTrình Triệu phú lại bỏ nhà ra đi, hơn nữa còn có ý định “chiến tranh trường kỳ". Trình Triệu phú vừa lái xe vừa giải thích, hóa ra Lưu Du Hà lén có bầu, thế là hai người họ cãi nhau một trận ầm ĩ.
“Thế nào gọi là lén có bầu”, Ngô Hiểu Quân đẩy gọng kính trên sống mũi, nghiến răng nói từng từ.
“Bọn tôi đã nói là tạm thời chưa sinh con, ai ngờ cô ta giở thủ đoạn...”
Ngô Hiểu Quân ngoảnh đầu lại nhìn Lương Tranh cười: “Thế thì sinh đi, cái này chính là duyên phận! Đúng không anh Tranh?"
“Đúng cái gì mà đúng, sinh cái gì mà sinh? Với loại đàn ông không đáng tin này vốn dĩ không nên lấy làm chồng chứ đừng nói sinh con với anh ta...”
“Ha ha ha...”
Trình Triệu phú tăng ga vượt qua ba chiếc xe trước mặt, tức tối vô cùng, khiến cho Lương Tranh và Ngô Hiểu Quân im thít không dám nói năng gì nữa. Lương Tranh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn thấy những đôi vợ chồng dắt tay con nhỏ đi tản bộ. Những cảnh tượng chỉ lướt qua trước mắt cũng đủ làm anh thấy đau nhói trong lòng. Ba mươi tuổi, thành gia lập nghiệp... đây như một sứ mệnh, nó khiến Lương Tranh không thể nào cảm thấy thoải mái được.
Ngô Hiểu Quân và Trình Triệu phú lên lầu, Lương Tranh lấy cớ ra siêu thị mua đồ rồi đi dạo một mình. Anh nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, thầm nhủ chắc chắn Ngải Lựu Lựu vẫn chưa về, quyết định đứng chờ cô. Lương Tranh đứng chờ mãi mà chẳng thấy người đâu, hút hết điếu này đến điếu khác mà chẳng thấy tâm trạng dịu đi chút nào. Đến lúc anh chuẩn bị bỏ cuộc thì đột nhiên cầu thang máy vang lên tiếng "ding dong...” tiếng cười nói của Đàm Hiểu Na và Ngải Lựu Lựu vọng ra.
Lương Tranh nhìn thấy hai người đang xách đồ liền chạy đến chìa tay ra giúp đỡ. Ngải Lựu Lựu lườm anh một cái rồi quay ngoắt đi, chỉ có Đàm Hiểu Na là chẳng chút khách khí, đưa hét đồ cho Lương Tranh xách. Cửa mở ra, Lương Tranh đi như chạy đến trước cửa và chen chân vào.
Đàm Hiểu Na đón lấy mấy túi đồ trên tay Lương Tranh, nói cảm ơn rồi đi vào phòng mình. Một lát sau, bên trong vọng ra giọng nói, chắc là đang gọi điện cho Bành Thao. Ngải Lựu Lựu coi Lương Tranh như không tồn tại, cô đi thẳng vào phòng, sau đó đi giật quần áo. Lương Tranh ngồi trên ghế, trong đầu thầm nghĩ nên nói cái gì, nhưng anh nghĩ mãi mà không ra. Nào ngờ Ngải Lựu Lựu lại chủ động xuất kích, cô rót cho Lương Tranh một ly nước, sau đó ngồi xuống đối diện anh, hỏi như thẩm vấn tội phạm: "Có chuyện gì không? Sao lần này không ôm theo bó hoa để đóng giả làm sứ giả tình yêu nữa à?”
Đối mặt với Ngải Lựu Lựu kiêu hãnh, Lương Tranh chỉ biết nói khẽ: “Hay là để anh đi mua một bó..."
“Ai thèm chứ? Có phải nhà anh dồn ép đến mức khiến anh phát điên rồi không, giờ anh lại không tìm được ai thích hợp. Thế nên mới chạy đến đây lừa phỉnh tôi chứ gì?", Ngải Lựu Lựu chỉ tay vào mặt Lương Tranh, mắng mỏ chẳng chút nể nang.
Lương Tranh nhìn Ngải Lựu Lựu, trịnh trọng nói: “Anh biết em rất nghi ngờ... Kể từ sau hôm uống rượu say và có hành vi bất lịch sự với em, anh đã nhận ra một điều, thực ra trong lòng anh vẫn luôn có em, không phải là có, mà nó đã bám rễ trong lòng anh rồi. Hơn nữa chúng ta cũng rất xứng đôi, không ở bên nhau thì thật đáng tiếc, ông trời đều có ý...”
"Không được nhác đến chuyện này nữa! Xứng đôi, xứng đôi ở đâu, anh nói tôi nghe?”, Ngải Lựu Lựu vẫn khinh khỉnh nói, chẳng chút nhân nhượng.
“Chúng ta ở bên nhau là hợp lí! Thứ nhất đều là người vùng Bắc Phiêu, có chung ngôn ngữ, có cách sống giống nhau. Bắc Kinh có đến mấy chục triệu người sinh sống, chúng ta tình cờ gặp gỡ, quen biết và tiến tới tình yêu có dễ dàng không? Không hề. Cái đấy chính là duyên phận. Duyên phận là do ông trời sắp đặt, em đâu thể chống lại. Thứ hai, anh sáng sủa, lịch lãm; em duyên dáng, xinh đẹp, chúng ta trai tài gái sắc, có ở bên nhau cũng chẳng ai phải chịu thiệt thòi, có sánh vai đi bên nhau cũng chẳng ai dám dèm pha. Thứ ba, chúng ta đều là người vui tính, thích trêu đùa nhau, sau này ở chung với nhau sẽ không phải lo cuộc sống tẻ nhạt. Cuối cùng, anh sẽ làm việc nhà, đây chính là điểm yếu của em. Nếu chúng ta trở thành một đôi, như vậy chính là bổ sung cho nhau. Hơn nữa em sắc bén, đanh đá, anh mặt dày, có khả năng chịu đựng cao, sau này sẽ không xảy ra bi kịch sư tử Hà Đông đâu... Anh nói hơi lộn xộn, em nghe rồi tự sắp xếp lại vậy. Sau này anh chỉnh lại một chút rồi sẽ trình bày cụ thể cho em nghe!”
“Lương Tranh à, anh không đi lừa đảo thì hơi phí đấy!”