Trai Thừ Gái Ế - Chương 44

Tác giả: Tưởng Cẩn

Thứ ba, công ty Lương Tranh tổ chức cho mọi người đi leo núi Kinh Tây, mục đich là để đào tạo tinh thần đồng đội và ý thức làm việc tập thể của mọi người, từ đó hô hào, cổ động nhân viên dốc sức cho mùa tiêu thụ.
Núi Kinh Tây, hay còn gọi là Tây Sơn, có từ đời Nguyên, người dân nơi Kinh thành đã dùng than đá ở đây thay cho củi. Hơn nữa nơi này tài nguyên than đá phong phú, mạng lưới vận chuyển hàng rộng lớn, thế là ngày qua ngày, tháng qua tháng, lâu dần nơi đây đã biến thành đầu mối giao thông từ Bắc Kinh lên miền núi phía Tây, xa hơn nữa là Nội ௱ôЛƓ Cổ, Sơn Tây... Tên ngày xưa là đường cổ Kinh Tây. Đường cổ Kinh tây có hướng chính thông với đại lộ Tây Sơn, các hướng đi khác bao gồm Trung Đạo, Nam Đạo, Bắc Đạo. Đường cổ Kinh Tây gồm rất nhiều nhánh và các nhánh đều rất dài, các con đường này chủ yếu sử ᴆụng vào mục đích vận chuyển hàng hóa, cho xe cộ lưu hành... Trong số đó, được sử dụng nhiều nhất vẫn là vào mục đích vận chuyển hàng hóa.
Đi một ngày đàng học một sàng khôn, chú Hoàng là người có kiến thức sâu rộng đã kể cho mọi người nghe lịch sử về con đường nay, thỉnh thoảng còn thêm vào vài câu chuyện dân gian truyền lại vô cùng thú vị.
Lúc đặt chân lên một dốc núi nhỏ, mọi người liền dừng chân nghỉ ngơi. Chú Hoàng và Lương Tranh ngồi trên một tảng đá nói chuyện, Hướng Lệ mang đồ ăn và nước uống tới.
“Sắp đến năm 2010 rồi, cậu có dự định gì không?”, chú Hoang hỏi.
Lương Tranh đón lấy chai nước trên tay Hướng Lệ, cười nói: “Cháu thì có thể có dự định gì được, còn có hai năm nữa là trái đất này tận thế rồi còn gì!"
“Ha ha... đó chỉ là phim ảnh thôi, không đáng tin. Cậu đã nghĩ đến chuyện tách ra làm riêng chưa?”
“Cháu từng nghĩ đến chuyện ra ngoài, còn về chuyện làm riêng thì hiện nay chưa được. Hay là chú mở công ty, cháu đến làm thuê cho chú...”
“OK, cậu nói lời phải giữa lời đấy!”
Lương Tranh bán tin bán nghi: “Chú định tự mở công ty thật đấy à?”
Chú Hoàng cười: “Sắp rồi, tôi đã đăng kí rồi, sang tháng sẽ khai trương!”
"Sếp à, sếp đang đùa phải không?”, Lương Tranh vẫn không tin là chú Hoàng ra làm riêng.
“Thật đấy !” Hướng Lệ nói xen vào.
“Tiền đăng kí là bao nhiêu?”
“Sáu trăm vạn”
“Chú giỏi quá, đúng là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đâm ૮ɦếƭ voi..."
“Tôi nhờ một công ty chuyên lo chuyện đăng kí làm, tốn hết mấy vạn thôi. Tôi lấy đâu ra lắm tiền thế. Đến lúc ấy cậu nhất định phải đến làm cho tôi đấy, chúng ta cùng tạo dựng cơ đồ!”
Lương Tranh vỗ vai chú Hoàng: “Chúc mừng chú! Đến lúc ấy hẵng nói, gần đây đầu óc cháu đang rối rắm quá...”
“Mọi người nghỉ ngơi đủ rồi chứ, chúng ta lên đường thôi!", đội trưởng lớn tiếng gọi mọi người, ai nấy phủi bụi trên quần áo rồi tiếp tục đi. Không có ngọn núi nào là không thể vượt qua, câu nói này không sai, nhưng có sự khác biệt giữa khó qua và dễ qua. Lương Tranh lúc này đang thấy rất ௱ôЛƓ lung, tình cảm không yên ổn, công việc cũng chẳng có phương hướng rõ rệt. Công việc hiện nay của anh là làm đơn hàng, đi gặp khách hàng, tài khoản tiết kiệm cùng tăng lên,nhưng năng lực bản thân lại chẳng có chút tiến bộ nào. Lương Tranh bắt đầu chán ghét công việc kiểu này, anh không muốn cứ làm như thế này cả đời.
Anh cần một không gian to rộng hơn, để rèn luyện bản thân, để khơi gợi tiềm năng của mình. Chỉ có như vậy Lương Tranh mới có thể đấu trí, mới cảm thấy mình sống có ý nghĩa. Cũng chỉ có như vậy anh mới cảm thấy an toàn, mới cảm thấy cuộc sống không còn ௱ôЛƓ lung. Mục tiêu không rõ ràng sẽ khiến mình phải đi lòng vòng rất lâu. Cuộc đời người là một chuỗi những lựa chọn, lựa chọn sai lầm sẽ dẫn đến cuộc đời sai lầm. Lương Tranh cảm thấy ௱ôЛƓ lung là bởi vì anh không có mục tiêu rõ ràng, hoặc nói cách khác là không xác định được phương hướng, anh không biết nên đi theo hướng nào để cuộc đời càng thêm tươi sáng...
Hemingway từng nói: Cuộc sống giống như một cuộc đấu bò tót, nếu không chiến thắng con bò thì nó sẽ húc ૮ɦếƭ anh! Vì vậy chúng ta cần luôn luôn tỉnh táo, cuộc sống không dừng lại, cuộc chiến đấu cũng không dừng lại.
***
Lâm Cường liên tục hẹn hò với Ngải Lựu Lựu, rõ ràng anh ta đang tăng cường tấn công Ngải Lựu Lựu. Ban đầu Ngải Lựu Lựu còn cảm thấy ngại ngùng, sau cũng mặc kệ, về cơ bản thì trưa nào cô cũng đi ăn với Lâm Cường, hai người tăng thêm hiểu biết về nhau xem ra cũng chầng phải chuyện không tốt. Nhưng kết quả là đôi bên chưa hiểu thêm được gì về nhau thì Ngải Lựu Lựu đã tăng lên ba cân rồi. Điều này khiến Ngải Lựu Lựu vô cùng lo lắng, cô thầm hạ quyết tâm sẽ quản lí thật chặt cái dạ dày của mình.
Một buổi chiều, hai người cùng về khu đô thị Quốc Mỹ. Đã mấy lần Lâm Cường bảo Ngải Lựu Lựu chuyển đến chỗ anh ở nhưng cô đều từ chối với lí do chưa phải lúc thích hợp. Cô phải bảo vệ thật chặt tuyến phòng thủ cuối cùng của mình, phụ nữ càng tùy tiện, đàn ông càng đánh giá thấp bạn! Những thứ không đạt được mới là bí ẩn và đáng trân trọng. Mẹ Lâm Cường đã hai lần gọi cho Ngải Lựu Lựu, mời cô đến Thượng Hải chơi nhưng cô đều khéo léo từ chối.
Lâm Cường bèn chọn phương án khác, tức là đến nhà gặp bố mẹ Ngải Lựu Lựu, thông qua sự công nhận của bố mẹ cô để tăng thêm áp lực cho cô. Ban đầu Ngải Lựu Lựu không đồng ý, trực giác mách bảo cô rằng cô và Lâm Cường không thể ở bên nhau. Bởi vì Lâm Cường quá xuất sắc, trong khi Ngải Lựu Lựu luôn cảm thấy tất cả đều không đủ chân thực. Nhưng trực giác chưa chắc đã đáng tin, đi gặp phụ huynh cũng chẳng ảnh hưởng gì, hơn nữa với tình hình trước mắt, Lâm Cường vẫn là thích hợp với bản thân cô nhất. Anh gần như là một người đàn ông không kén chọn, mà bản thân mình cũng không thể tìm một người đàn ông kém cỏi quá được. Còn về thứ cảm giác đặc biệt có thể sẽ từ từ gây dựng sau.
Ngải Lựu Lựu định khi nào chuẩn bị về nhà ăn tết sẽ dẵn Lâm Cường về tham khảo ý kiến của bố mẹ xem sao. Dù sao thì bố mẹ cũng là người từng trải, con mắt tinh tường hơn cô. Lúc cô thông báo tin này cho mọi người trong nhà, cả nhà ai nấy đều mừng rỡ, mẹ cô còn bùi ngùi nói trong điện thoại: “Hài, cuối cùng bà cô già cũng chịu lấy chồng rồi, cảm tạ trời đất!”, khiến cho Ngải Lựu Lựu tức đến mức chỉ biết dậm chân thình thịch, mặt đỏ tía tai.
***
Tối thứ năm, Ngải Lựu Lựu và Đàm Hiểu Na nằm tròn trên ghế nói chuyện. Hai người bắt đầu nói từ quá khứ cho đến hiện tại, sau đó nói đến cả tương lai. Đàm Hiểu Na nhìn quanh phòng khách, thở dài: "Sắp phải chuyển đi rồi, tôi thật lòng không muốn rời xa nơi này!”
Ngải Lựu Lựu cười đáp: “Tôi ngưỡng mộ cậu quá, sắp được chuyển đến ở trong căn hộ hào hoa của Thiên Thông Uyển.”
"Thôi chẳng dám hào hoa đâu, chỉ cần có chỗ dung thân ở đất Bắc Kinh này là được rồi !”
“Sao cậu chẳng hào hứng chút nào thế, vẫn không quên được Ngô Hiểu Quân à?”
“Nói là quên chẳng qua chỉ là tự lừa mình thôi. Nhưng tôi không muốn mình lại giống như trưởng phòng Chu, cuối cùng vẫn tay trắng. Tình yêu không thể mài ra ăn, đàn bà suy cho cùng vẫn cần phải nhẫn tâm một chút! Bành Thao cũng không tồi, anh ấy đối xử với tôi rất tốt”
"Con ranh này, sao tôi cảm thấy cậu cứ như biến thành người khác vậy?”
Đàm Hiểu Na đứng dậy rót hai cốc nước, nhìn điện thoại rồi thở dài: “Đều là bị bức ép cả thôi. Cậu nhìn đi, tôi và Ngô Hiểu Quân vì chuyện nhà cửa mà cãi nhau ầm ĩ, hơn nữa áp lực lại quá lớn, cứ nghĩ đến việc phải chịu đựng như vậy mấy chục năm liền, tôi không rét mà run! Đây là còn chưa lấy nhau nhé, lấy nhau rồi có con nữa thì càng khó khăn hơn, cậu bảo sau này biết sống thế nào? Vì một căn nhà mà trói buộc bản thân cả đời, thậm chí cả đời con cháu mình nữa, như vậy có đáng không?”
Ngải Lựu Lựu cười: “Bánh mì sớm muộn gì cũng có, phải từ từ. Thực ra nhà cửa sớm muộn gì cũng phải mua thôi!”
“Thôi đủ rồi, sao cậu không để từ từ, sao cậu lại chọn phó tổng Lâm chứ không phải là Lương Tranh?”
"Sao lại lôi tôi vào đây hả, tại sao tôi phải chọn Lương Tranh chứ, anh ta đâu giống một thằng đàn ông!"
Đám Hiểu Na ngồi sát vào Ngải Lựu Lựu, nhìn thẳng vào khuôn mặt cô, cười tinh quái: “Hi hi... cái lần say rượu làm bừa ấy chắc là xảy ra chuyện giữa cậu và Lương Tranh chứ gì? Lại còn dám nói với tôi là bạn học đại học chứ!”
Ngải Lựu Lựu có tật giật mình, vội vàng lên tiếng phản bác: "Cậu... cậu dở hơi à? Sao tôi có thể có chuyện gì với anh ta được chứ? Mấy ngày hôm ấy tôi hoàn toàn không ra khỏi cửa!”
"Càng nói càng điêu, tôi thấy cậu nên khai thật đi. Mau kể cho tôi nghe quá trình xảy ra sự việc đi!”
Ngải Lựu Lựu mặt đỏ lựng, tức đến méo mặt: “Cái con ranh này, ở bên cạnh Bành Thao chưa được bao lâu đã trở thành lưu manh rồi đấy!”
“Ha ha ha, đỏ mặt rồi kìa, còn dám xảo biện! Ha ha... ૮ɦếƭ cười...”
Ngải Lựu Lựu đang định nhảy bổ vào Đàm Hiểu Na thì đột nhiên điện thoại đổ chuông, là một tin nhắn. Ngải Lựu Lựu mở ra xem, kinh ngạc đến đờ người ra, thật không dám tin vào mắt của mình. Đó là một bức ảnh, trong bức ảnh là một người đàn ông và một người đàn bà đang ở trạng thái ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ. Người đàn ông chẳng phải ai khác mà chính là Lâm Cường, người đàn ông mà cô đang qua lại; còn người đàn bà kia chính là Ngũ Sảnh Sảnh. Ngải Lựu Lựu cảm thấy thật ghê tởm, buồn nôn, cô vội vàng lao vào trong nhà vệ sinh... Đàm Hiểu Na cũng vội vàng chạy vào theo, gõ cửa ầm lên: “Cậu không sao chứ, Lựu Lựu, có phải buồn nôn không?”
“Oẹ...”, bên trong vọng ra tiếng nôn ọe của Ngải Lựu Lựu.
***
Ngày hôm sau, Ngải Lựu Lựu không đi làm. Đàm Hiểu Na hỏi cô vì sao nhưng cô không nói. Chẳng nhẽ cô ấy có thai rồi , đứa bé là của Lương Tranh hay là phó tổng Lâm? Đàm Hiểu Na miên man suy nghĩ suốt cả ngày, định nói cho trưởng phòng Chu và Trâu Huệ biết tin giật gân này nhưng cô lại cảm thấy như vậy là bán đứng Ngải Lựu Lựu. Nhưng nếu không nói ra, phải giữ ở trong lòng thì thật sự khó chịu. Lần đầu tiên trong dời Đàm Hiểu Na cảm thấy đi làm chẳng khác gì bị giam trong nhà ngục, một ngày dài như cả năm trời. Hết giờ làm, cô vội vàng về nhà. Về đến khu đô thị, cô vào siêu thị mua chút hoa quả tươi trước, sau đó trên đường về, lúc đi qua hiệu thuốc, Đàm Hiểu Na chợt nghĩ nên mua một cái que thử thai.
Đàm Hiểu Na vừa ra khỏi hiệu thuốc thì Ngô Hiểu Quân đi vào. Anh đẩy gọng kính trên sống mũi, mặt đầy vẻ khinh bỉ.
Đàm Hiểu Na mở cửa phòng, phát hiện cửa phòng Ngải Lựu Lựu khóa bèn gõ cửa nhưng không có động tĩnh gì. Đàm Hiểu Na càng gõ mạnh hơn, bên trong liền vọng ra tiếng quát giận dữ của Ngải Lựu Lựu: “Đừng làm phiền tôi!"
“Lựu Lựu, là tôi mà! Tôi mua hoa quả cho cậu, mau ra đây ăn đi!"
“Không ăn, đang bực mình đây! "
“Rót cuộc có chuyện gì? Cậu đừng làm tôi sợ mà!”
“Tôi chỉ cảm thấy buồn nôn...”
Nghe Ngải Lựu Lựu oán thán, Đàm Hiểu Na cảm thấy mình đã đoán đúng đến tám chín phần. Nếu như là của phó tổng Lâm, hai người tổ chức đám cưới thì quá tốt rồi còn gì! Nhưng đây chắc chắn là của Lương Tranh, nếu không Ngải Lựu Lựu đã không đau khổ như vậy. Đàm Hiểu Na bạo gan đưa ra một quyết định, cô quyết định sẽ gọi điện cho Lương Tranh, thám thính tình hình xem sao.
Đàm Hiểu Na trốn ra ngoài ban công, lấy điện thoại, hắng giọng nói: "Anh Lương Tranh hả ? Tôi muốn hỏi anh một chuyện...
“Hỏi đi, không biết thì thôi, nếu biết nhất định sẽ nói. Trong tay tôi có đầy đủ tài liệu có liên quan đến cuộc sống của Ngô Hiểu Quân”.
“Vớ vẩn, chẳng liên quan gì đến anh ta cả! Có phải Quốc khánh vừa rồi anh với Ngải Lựu Lựu đã uống rượu không?”
“Uống thì làm sao, không uống thì làm sao?”
“Rót cuộc là có uống hay không? Tôi nghe nói anh đã chuốc cho cô ấy say, có đúng không hả?"
“Nói láo, chính cô ta tự uống đấy chứ, tôi đâu có chuốc? À phải rồi, cô hỏi chuyện này làm gì?”
“Hừ hừ, anh làm chuyện thất đức, hại cả đời cô ấy rồi !”
Đàm Hiểu Na không cho Lương Tranh có cơ hội giải thích mà thẳng thừng cúp máy. Giờ thì Đàm Hiểu Na càng tin tưởng vào những suy đoán của mình, cô rất muốn vào an ủi Ngải Lựu Lựu, nhưng lại không biết phải nói thế nào, Bỗng chốc Đàm Hiểu Na cảm thấy rất bứt rứt, cái cảm giác bất lực khiến cô khó chịu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc