Trai Thừ Gái Ế - Chương 42

Tác giả: Tưởng Cẩn

Thời hạn phục vụ ở nhà hàng 乃úp phê này là hai tiếng, mặc dù nhân viên phục vụ chưa đến thúc giục nhưng mọi người đều biết điều rút lui rồi. Buổi tụ tập ăn uống kết thúc, mọi người tự do sắp xếp hoạt động. Ngụ ý đã rất rõ ràng, những người vừa mắt với đối tượng tìm được cứ thoải mái tìm địa điểm thích hợp để tìm hiểu và bồi dưỡng tình cảm, còn những người không tìm người ưng ý thì ai về nhà nấy, cần làm gì thì làm.
Đàm Hiểu Na và người đàn ông nọ nói chuyện có vẻ rất hợp cạ, hóa ra Bành Thao kinh doanh quần áo, họ có cùng chí hướng. Bành Thao không chỉ mở một cửa hàng quần áo trên phố mà còn bán hảng qua mạng. Trước khi chia tay, Bành Thao một mực đòi lái xe đưa hai cô về. Ngải Lựu Lựu và Đàm Hiểu Na vừa ngồi vào chiếc Spartacus là chiếc xe đã phóng vèo đi. Ngô Hiểu Quân theo sau đã thấy ghen lắm rồi, trong lòng chồng chất bức xức và căm phẫn, anh cười khẩy: “Nhìn thấy chưa, tìm được một gã đàn ông có xe hơi rồi , một đứa con gái thực dụng như vậy có thể lấy về làm vợ được không?"
Trước mặt là những tòa cao ốc chọc trời, đường phố thông suốt, từng hàng ôtô lướt êm trên đường, quang cảnh phồn hoa hiện ra trước mắt. Lương Tranh thở dài:
“Diễn dở quá! Chẳng có kĩ năng gì cả, chẳng phải diễn viên thần tượng, lại chẳng có thực lực, cậu định diễn kịch gì chứ? Đừng chơi trốn tìm nữa, mau đuổi theo tìm lại đi, đàn bà mà thay đổi rồi thì có siêu nhân kéo lại cũng chẳng ăn thua gì!”
“Hài, hai cô kia đâu rồi ?”, Ngô Hiểu Quân hỏi như người mộng du.
“Đi với thằng khác từ lâu rồi ...", Lương Tranh cười nói.
***
Tối hôm ấy, Ngô Hiểu Quân đứng ngồi không yên. Anh đi qua đi lại trong phòng, vò đầu bứt tai, dường như toàn thân đều khó chịu. Lương Tranh đang xem tivi mà Ngô Hiểu Quân cứ lượn đi lượn lại trước mặt khiến anh thấy rất bực mình. Nếu là trước đây chắc chắn Lương Tranh đã ngoác mồm chửi cho Ngô Hiểu Quân một trận, nhưng hôm nay thì khác, anh biết Ngô Hiểu Quân lần này đang lo lắng thực sự, vốn dĩ áp lực mua nhà đã lớn lấm rồi, giờ lại phải đối mặt với nguy cơ mất bạn gái.
Vài phút sau, Ngô Hiểu Quân ra ban công gọi điện thoại, sau đó tức đến mức thở hồng hộc chạy vào nhà. Nửa tiếng sau, Lương Tranh nhận được điện thoại của Ngải Lựu Lựu, nói Ngô Hiểu Quân đang làm ầm ĩ lên bên nhà cô, bảo anh mau mau qua đó.
Lương Tranh đẩy cửa ra, phát hiện Ngô Hiểu Quân đang đứng ngây ra trước cửa phòng của Đàm Hiểu Na, cái kính trên mắt vỡ tan, khóe môi bị thâm tím một khoảng. Lương Tranh nhìn mà chợt thấy xỏt xa, anh châm một điếu thuốc đưa cho Ngô Hiểu Quản, sau đó cũng châm một điếu cho mình, rồi ngồi xuống ghé trầm ngâm không nói. Ngải Lựu Lựu thấy Lương Tranh đến nhưng không chịu kéo Ngô Hiểu Quân về, đã thế còn ngồi hút thuóc, trong lòng vô cùng bực bội: "Này cái người kia, các người có thể đi về không hả?”
“Để cho bọn họ nghĩ ngợi cho kĩ, có thể ở bên nhau là duyên phận, không thể ở bên nhau cũng là bạn bè mà!”, Lương Tranh nói xong liền đứng dậy gõ cửa phòng Đàm Hiểu Na, tiếp tục nói: “Vấn đề nhà cửa để từ từ giải quyết, cho dù không có cũng vẫn sống tốt, nếu như hai người còn muốn ở bên nhau thì nên biết trân trọng, nếu không thì vui vẻ giải tán...”
Lương Tranh nói xong liền đi ra ban công, châm điếu thuốc thứ hai. Ngải Lựu Lựu lần đầu tiên thấy Lương Tranh nói năng nghiêm túc như vậy, trong lòng thấy cứ kì kì. Nhìn thấy Đàm Hiểu Na tóc tai bù xù đi ra, cô cảm thấy mình không cần phải né tránh nữa, liền chậm rãi đi ra ban công. Lương Tranh ngoảnh đầu lại nhìn Ngải Lựu Lựu lặng lẽ đến bên cạnh, bộ dạng thản nhiên như không có gì xảy ra liền liếc nhìn cô, im lặng quan sát khuôn mặt nghiẻng thanh tú của cô, bỗng tim anh đập rộn ràng.
***
Thành phố về đêm rực rỡ ánh đèn, phồn hoa như trong mộng. Ngải Lựu Lựu ngẩn ngơ một hồi mới phát hiện Lương Tranh đang nhìn mình. Cô chợt thấy bứt rứt, thầm than sao mình lại ngốc như thế, sao không về phòng mình cho xong? Nhưng lúc này bên ngoài có gã khốn này, bên trong lại đang có tranh cãi, Ngải Lựu Lựu nhất thời tiến thoái lưỡng lan.
“Đàm Hiểu Na đánh cậu ta à?”, vẫn là Lương Tranh mở miệng trước.
Ngải Lựu Lựu nói khẽ như nói thầm: “Không. Anh ta với người đàn ông kia cãi nhau trước, sau đó...”
“Ngô Hiểu Quân ra tay trước phải không?”
“Ừ".
Lương Tranh cười: “Cô thấy hai người họ còn có khả năng không?”
Ngải Lựu Lựu lườm Lương Tranh: "Không biết!”
“Ok, để họ tự giày vò nhau đi. Chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi, hồi đầu cô chọn thành phố này, giờ nghĩ lại có thấy hối hận không?”
“Xin hỏi chuyện này liên quan gì đến anh?”
“Tôi đã biết đáp án rồi !”
“Đúng là dở hơi!”
“Ừm, tôi đã biết đáp án rồi , tôi thấy bọn họ hết cứu vãn được rồi ..."
Hai người đều im lặng nhìn thành phố về đêm, ánh đèn rực rỡ, con đường phía dưới tấp nập xe cộ, tất cả dường như đều trở nên mờ ảo như phủ một lớp vải lụa. Đêm dần về khuya, mơ ước, thành phố, còn cả thứ tình yêu ૮ɦếƭ tiệt kia nữa, tất cả cùng chìm vào giấc mộng.
***
Tối đó, Ngô Hiểu Quân và Đàm Hiểu Na chẳng ai chịu ai, thậm chí còn cố ý bới móc nhau, cho đến khi Đàm Hiểu Na tức tối tát tai Ngô Hiểu Quân, Ngô Hiểu Quân hậm hực lao ra khỏi cửa, lúc này trận chiến mới kết thúc. Điều bất ngờ là Ngô Hiểu Quân lại đủ kiên cường để gọi cho bố một cú điện thoại trên đường quay về nhà.
Một tiếng sau, Ngô Hiểu Quân say khướt, Lương Tranh không tiếc mình uống với bạn đến cùng, lúc này cũng say mèm. Ngô Hiểu Quân bắt đầu nói nhiều, bắt đầu kể từ chuyện mình số khổ, mất mẹ từ nhỏ, sau đó nói đến người bố lạc quan và cởi mở của mình, lại kể lể bản thân vô dụng, nói rằng mình từng là sinh viên đại học đầu tiên của thôn, nói rằng mình vẫn luôn là niềm kiêu hãnh và là trụ cột của bố. Về sau, Ngô Hiểu Quân liền òa khóc nức nở. Lương Tranh cũng chẳng biết an ủi Ngô Hiểu Quân ra làm sao, thầm nghĩ cứ để cậu ta khóc một chút cho nhẹ nhàng. Ngồi không nhàm chán, Lương Tranh liền lấy điện thoại ra, ra sức chụp ảnh Ngô Hiểu Quân lúc này...
***
Thứ hai, ở bến tàu phía tây Bắc Kinh, lúc 21 giờ 43 phút, Lương Tranh và Chung Hiểu Huệ đang đứng ở phòng chờ. Chung Hiểu Huệ hôm nay trang điểm nhẹ nhàng, vẫn là cách ăn mặc thời trang kiểu thành thị, mái tóc để xõa tự nhiên, rất trí thức, rất quyến rũ. Chỉ có điều trên khuôn mặt trắng bóc là đôi mắt vằn những tia máu, vẻ mặt thoáng chút u uất. Trong phòng chờ, trong thứ tiếng ồn ào huyên náo, Lương Tranh cảm thấy vô cùng khó chịu, không được thoải mái, cảm giác bí bức, thật muốn ra ngoài châm một điếu thuốc hút. Lương Tranh lấy một điếu thuốc ra, huơ huơ trước mặt Chung Hiểu Huệ: “Anh ra ngoài hút điếu thuốc..”
“Cùng đi đi!”
“Không sợ đồ đạc bị người khác xách mất à?”, Lương Tranh nhìn cái vali LV của Chung Hiểu Huệ.
Chung Hiểu Huệ cười cười: “Chẳng sao, giờ em nghèo đến mức chỉ còn lại tiền thôi!”
Hai nguời ra đến hành lang liền châm thuốc hút. Lương Tranh hút một hơi rồi hỏi: “Sao không để anh đặt cho em một tấm vé máy bay?”
Chung Hiểu Huệ cười: “Hồi đầu em đến Bắc Kinh cũng là đi tàu hỏa, bắt đầu từ đâu thì kết thúc ở đó đi!”
"Chẳng phải em nói sẽ về nhà nghỉ ngơi sao? Sao nói như kiểu vĩnh biệt thế?”
"Đã mấy năm không về nhà rồi, em muốn về với bố mẹ. Thỉnh thoảng lại nghĩ, mình thật bất hiếu!”
Lương Tranh giật mình, hóa ra đúng là Quốc khánh vừa rồi Chung Hiểu Huệ không về nhà ở Giang Tô thật. Anh thở dài: “Chúng ta xa quê chẳng phải là để tìm kế sinh nhai, tìm hướng phát triển hay sao? Người làm cha làm mẹ nhất định sẽ thông cảm thôi!\'
"Thế nhưng ai là người thông cảm cho họ đây?”
“Ừm, nói cũng phải”.
Chung Hiểu Huệ đưa tay lên xem đông hồ, thở dài: “Vẫn còn 27 phút nữa”.
Lương Tranh rít một hơi thật mạnh, ném điếu thuốc đi: “Em còn quay lại Bắc Kinh không?”
“Có chứ”. "Vậy... đến lúc đó anh sẽ mời em ăn cơm!”
“Chắc chắn chứ?”
“Có nhà ga làm chứng!” “Ha ha, em phải đi đây!”
Lương Tranh cảm thấy thật mơ hồ. Khi cái bóng của Chung Hiểu Huệ khuất sau cánh cửa sân ga, anh đột nhiên nhớ đến lời hứa tết Nguyên đán với Ngải Lựu Lựu, trong lòng chợt chua xót. Khi ngồi vào trong xe, nhìn cảnh đêm yên tĩnh và quen thuộc, anh lại nhớ đến tất cả những gì liên quan đến Chung Hiểu Huệ và mệt mỏi nhắm mắt lại...
***
Cũng giống như chân lí: bớt đi sự tồn tại của một người trái đất vẫn cứ tiếp tục quay, và mọi người cũng vẫn tiếp tục sống như bình thường, không hề dừng lại bởi sự ra đi của một ai đó. Những ngày sau đó, Ngô Hiểu Quân gầy rộc hẳn đi, anh thường nhốt mình trong phòng. Kế hoạch mua nhà bị tạm gác sang một bên, tiền cũng hoàn trả lại cho mọi người y nguyên như cũ. Ngày tháng bỗng trở nên vô tận, không thấy ánh sáng, Ngô Hiểu Quân thấy hoang mang không biết phải làm sao.
Bởi vì tháng Mười một là tháng tiêu thụ, Lương Tranh cùng bận bịu hơn với việc đi công tác và tìm đơn hàng, có ở nhà cũng bận cả ngày. Kể từ sau khi Ngô Hiểu Quân và Đàm Hiểu Na xảy ra chiến tranh lạnh, Ngải Lựu Lựu cũng không đặt chân đến cửa nữa, Lương Tranh cũng bắt đầu cảm thấy nhớ cô đến lạ kì, nhưng cảm giác này không kéo dài lâu, bởi Lương Tranh cố không cho phép mình nhớ Ngải Lựu Lựu, thậm chí còn cảnh cáo bản thân rằng, hiện nay, việc làm đơn hàng, kiếm tiền mới là quan trọng nhất.
Chuyện của Ngải Lựu Lựu và Lâm Cường vẫn mờ mịt chẳng rõ ràng, cũng chẳng có bước tiến mới. Giờ cô bắt đầu tìm cách trốn tránh Lâm Cường, mỗi khi đi với anh cô lại thấy rất không tự nhiên.
Vợ chồng Trình Triệu phú và Lưu Du Hà vẫn cãi nhau ỏm tỏi suốt ngày. Cổ phiếu của Trình Triệu phú lúc tăng lúc giảm, nhưng nói chung cũng không bị lỗ vốn. Công việc của Lưu Du Hà rất rất tẻ nhạt nên cô muốn đổi công việc, đổi môi trường mới, nhưng Trình Triệu phú không đồng ý, anh cho rằng ổn định quan trọng hơn tất cả, điều này rất hợp với phụ nữ.
Đàm Hiểu Na và Bành Thao bắt đầu gặp gỡ thường xuyên. Những người vừa mới thất tình thường rất yếu đuối và cô độc, cần có người bầu bạn, an ủi, mà Bành Thao đã nắm chắc cơ hội này để thể hiện ân cần. Hơn nữa Bành Thao năm ngoái mới mua được một căn nhà ở Thiên Thông Uyển, năm nay lại mua được xe hơi. Anh ta có thể mang lại một môi trường ổn định thích hợp cho Đàm Hiểu Na. Phụ nữ cần có cảm giác an toàn, điều này Ngô Hiểu Quân không thể nào đem lại cho cô. Có lẽ nền tảng vật chất vẫn là đáng tin cậy hơn, những thứ thuộc về tinh thần quá ư hư ảo. Ví dụ nói đến tình yêu, nó chính là thứ không đáng tin cậy nhất, huống hồ lại ở một thành phố phồn hoa và thực tế như thế này.
***
Lại là một ngày thứ bảy, tại cổng khu đô thị Quốc Mỹ, một chiếc Q7 từ từ đỗ lại. Lâm Cường đeo kính đen đẩy cửa xe, tay xách túi lớn túi bé. Sau đó Ngải Lựu Lựu cũng xuống xe. Cô mặc một chiếc áo lông vũ màu đỏ, càng trở nên nổi bật và bắt mắt, tay cô xách một chiếc bánh ga tô sinh nhịt rất to, chuẩn bị đi vào bên trong thì nghe thấy có người gọi mình, ngoảnh đầu lại thấy Lưu Du Hà và Trình Triệu phú. Vợ chồng họ cũng vừa ra khỏi xe, ai nấy đều mặc áo dày như con gấu, mùa đông đã âm thầm tìm đến thật rồi .
Hôm nay là ngày sinh nhật của Đàm Hiểu Na, bọn họ liền đến chơi. Lúc này Lương Tranh dang vô cùng khó xử, Đàm Hiểu Na bảo anh qua bên đó chơi, nhưng Ngô Hiểu Quân lại bảo Lương Tranh phải ở nhà uống rượu với anh ta. Lương Tranh cũng biết sở đĩ Đàm Hiểu Na gọi mình sang không phải vì mình có vai trò quan trọng mà chỉ là để tìm cách đánh tiếng với Ngô Hiểu Quân, như kiểu: Hôm nay bạn trai tổ chức sinh nhật cho tôi, tôi rất hạnh phúc, mất tôi rồi anh sẽ phải hối hận. Hoặc muốn chọc tức Ngô Hiểu Quân, rủ bạn bè đến chơi cho vui, cô lập Ngô Hiểu Quân.
Ngô Hiểu Quân biết tin này liền một mực không cho Lương Tranh đi. Đây rõ ràng là mất cân bằng về tâm li, anh ta không đi cũng không chịu cho Lương Tranh đi. Hay nói cách khác Ngô Hiểu Quân đang tức. Anh không muốn để Lương Tranh chứng kiến cảnh bọn họ vui vẻ, anh đố kị, anh căm hận. Ngô Hiểu Quân nhốt mình trong nhà suốt một thời gian rồi, tại sao lại chọn đúng vào lúc này để đòi uống rượu chứ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc