Thành tích của Hướng Lệ tăng lên hàng tháng, đến tháng Mười đã vượt lên vị trí dẫn đầu khu vực Hoa Đông. Điều này khiến Lương Tranh cảm thấy rất bất mãn, cảm thấy anh chẳng thua kém gì Hướng Lệ, thế nhưng các con số đã bày ra trước mắt, anh không thể không thừa nhận. Chiều thứ Bảy, Hướng Lệ hẹn Lương Tranh ra ngoài ăn cơm, Lương Tranh lấy cớ là có chuyện để khước từ.
Sau đó chú Hoàng lại gọi điện đến, Lương Tranh thực không thể chối từ đành phải đi. Ba người ăn ở một nhà hàng tại đại sảnh Lam Đảo, bởi vì Lương Tranh không mấy tập trung, lại cộng thêm với vai trò "người thừa” của mình nên Lương Tranh cảm thấy nuốt miếng cơm thật khó khăn. Trong thời gian ăn cơm, chú Hoàng có nhắc đến Chung Hiểu Huệ, nói cô ấy chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi một thời gian, hỏi Lương Tranh có biết chuyện này không. Lương Tranh nói trái với lòng mình là anh có biết, sau đó cúi đầu uống rượu, không nói thêm gì nữa.
Lúc về đến khu đô thị Quốc Mỹ đã là gần chín giờ tối, Lương Tranh vừa xuống khỏi taxi đã nhìn thấy chiếc Q7 lướt qua, làm anh giật nảy mình, sau đó anh nhìn thấy Ngải Lựu Lựu yểu điệu từ trên xe bước xuống. Lương Tranh định tránh đi nhưng Ngải Lựu Lựu đã nhìn thấy anh, hai người trợn mắt nhìn nhau, rồi lầm lì đi thẳng vào trong, cứ như thể là kẻ thù không đội trời chung vậy. Vừa vào đến tòa chung cư, Lương Tranh liền tạt qua cửa hàng tạp phẩm mua bao thuốc, trong lòng thầm than: Người đàn bà này, thật đúng là xấu xa. Mấy ngày trước còn thân mật với mình, thế mà giờ lại lả lơi đưa tình với thằng khác rồi.
Ngải Lựu Lựu sải bước thật nhanh, chỉ sợ bị Lương Tranh đuổi kịp. Lúc đi vào tòa chung cư, Ngải Lựu Lựu nhìn ra ngoài, không thấy một ai, tự nhủ: Tên này đi đâu rồi nhỉ, suốt ngày mắt la mày lét, cũng chẳng hiếu hôm đấy mình uống nhắm thuốc gì mà lại để hắn lợi dụng như thế, thật đúng là mất mặt!
Ngải Lựu Lựu bước vào phòng, phát hiện trong phòng khách chẳng có ai, còn trong phòng ngủ của mình thì sáng đèn, biết là Đàm Hiểu Na đang ở trong đó, cô liền đi vào, thấy Đàm Hiểu Na đang lên mạng: “Lại chat chít yêu đương hả?”
Đàm Hiểu Na giật nảy mình, ngoảnh đầu lại: “Đang nói chuyện, tôi tìm đại một thằng đàn ông nào đó trên mạng cũng thấy còn tốt hơn tên ngốc Ngô Hiểu Quân kia nhiều!”
“Càng yêu sâu sắc càng hận sâu sắc. không biết ai mấy hôm trước còn ở trước mặt tôi ca ngợi Ngô Hiểu Quân ấy nhỉ?”
"Đó là bởi vì tôi chưa nhận rõ bộ mặt thật của anh ta, dám bảo nhà tôi ham giàu chê nghèo à, anh ta thì có cái quái gì chứ? tiền chẳng có, đẹp trai cũng không, tôi kiếm chác được gì chứ? Còn chưa kết hôn mà giờ đã không tôn trọng tôi như vậy rồi, sau này còn tồi tệ đến mức nào nữa không biết?”
“Anh ta cũng đâu có dễ dàng gì, ngay cả tiền dưỡng lão của bố cũng lấy ra để mua nhà rồi, có bực mình mà nói dăm ba câu cũng là chuyện bình thường thôi!”
“Thế mẹ tôi còn mang cả tiền tích cóp riêng ra cho thì sao? Theo như quy định thì đàn ông phải bỏ tiền ra mua nhà mà!”
"Chẳng phải nhà anh ta không có tiền mua hay sao, đã yêu nhau mà còn phải tính toán chi li thế sao?”
Đàm Hiểu Na cáu kỉnh nói: “Tôi nhìn thấy hình bóng của Lâm Tuấn Huy trên người Ngô Hiểu Quân, cậu xem xem trưởng phòng Chu giờ sống ra sao?”
“Cũng đâu đến mức đó, cậu nghĩ hơi quá rồi...”
“Ngày mai đi xem mặt với tôi không? Ở ngay công viên Triều Dương thôi, mang tính chất tập thể”.
"Tôi không có hứng thú, tôi mắc chứng sợ xem mặt!”
“Tôi đang mắc phải chứng sợ hôn nhân đây... cứ coi như là đi với tôi cho vui mà? Lần này tôi nhất định phải vượt rào mới được!”
Ngải Lựu Lựu bật cười: “Con ranh, tôi nói trước nhé, đi chơi thì được, nhưng đừng có nghiêm túc đấy, tôi thấy cậu với Ngô Hiểu Quân rất xứng đôi.”
“Trước đây tôi cũng thấy thế, giờ nghĩ lại thấy mình thật là ngốc!”
Lương Tranh về đến nhà, tắm rửa rồi lên giường nằm nghĩ ngợi, nghĩ xem có nên giữ Chung Hiểu Huệ lại. Giữ lại thì trong lòng vẫn ám ảnh, như thế là bất công cho cả mình và cô ấy; không giữ lại, cô ấy đi rồi chắc sẽ không quay lại Bắc Kinh nữa, tất cả những gì có trước đây sẽ tan tành mây khói; bản thân mình chẳng phải say rượu xong cũng từng ngoại tình sao? Ai chẳng có lúc phạm sai lầm? Chỉ cần chịu từ bỏ, chịu thay đổi là tốt rồi. Huống hồ cũng chưa chắc là cô đã làm chuyện gì xấu xa.
Ngô Hiểu Quân không chào hỏi gì mà đi thẳng vào trong phòng Lương Tranh, tay cầm một lon bia. Lương Tranh có vẻ khó chịu, gắt lên với anh: "Đừng có làm bộ đáng thương trước mặt tôi, cần làm gì thì cứ làm, chẳng qua chỉ là một người đàn bà thôi mà!”
Ngô Hiểu Quân không nghĩ như vậy: “Tôi khát thì làm lon bia thỏi, liên quan gì đến đàn bà?”
“Là tim khát chứ gì?”
"Hài, cậu nói xem, đám con gái hiện giờ thật là ham hư vinh, bọn họ sao mà yêu tiền thế không biết? Đợi khi nào có tiền, tôi sẽ bao mấy chục đứa con gái, ngày ngày nhốt trong phòng, cho bọn họ ૮ɦếƭ chung với đống tiền ấy!”
“Ngô Hiểu Quân này, cậu mà nói thế e có vẻ hơi biến thái đấy. Trước đây cậu là người nho nhã, có tri thức, hiểu lễ nghĩa cơ mà!”
Ngô Hiểu Quân tay cầm lon bia, huơ huơ: "Chẳng qua chỉ là một con mọt sách vô dụng, không có tiền chẳng khác nào con rùa rụt cổ!”
“Xem ra chuyện nhà cửa đã bức bách cậu ra nông nỗi này, đến cả thế giới quan cũng thay đổi rồi !”
“Đúng thế, ngày mai có đi chơi không? Mấy người bạn chat tổ chức một cuộc tụ tập ở công viên Triều Dương, nghe nói nhiều người đẹp lắm..."
“Thôi đừng nghe bọn họ lừa phỉnh nữa, tôi không đi đâu!”
“Ra ngoài đi, ra ngoài hít thở không khí, mấy hôm nay tôi bức bối đến phát điên rồi!”
“Ngày mai hãy nói, tôi buồn ngủ lắm! Cậu cũng cứ bình tĩnh đi, ngủ ngon nhé!”
Ngô Hiểu Quân không để Lương Tranh ngủ mà lôi anh lại:
"Vẫn còn sớm mà, ngồi dậy uống đi. Ngồi dậy đi, tôi mua ít thịt bò, ngon lắm...”
***
Chiều ngày hôm sau, bởi vì thời tiết không đẹp lắm nên số người ít đi hẳn một nửa, địa điểm tụ tập cũng chuyển từ công viên Triều Dương sang nhà hàng 乃úp phê Hảo Luân Ca. Theo như sự sắp đặt của nhà tổ chức, con gái ngồi một hàng, con trai ngồi một hàng, mặt đối mặt sẽ tiện cho việc giao lưu.
Ngải Lựu Lựu và Đàm Hiểu Na trang điểm nhẹ, cộng thêm với vẻ xinh đẹp có sẵn nên càng thêm nổi bật. Vừa ngồi xuống ghé, mấy gã đàn ông không hẹn mà cùng nhau xuất hiện trước mặt họ, tranh nhau bắt chuyện với hai người. Một anh béo còn lịch sự đưa họ danh thi*p, định xin số điện thoại nhưng không thành. Một người đàn ông cao gầy kể mấy câu chuyện cười nhạt toét định chọc cười họ nhưng cả hai cô đều chẳng đếm xỉa đến anh ta. Một gã trung niên chừng bốn mươi còn cố tình thể hiện mình điềm đạm, chín chắn nhưng chỉ đổi lại cái nhìn khinh bỉ và chẳng buồn đoái hoài của hai cô...
Ngải Lựu Lựu và Đàm Hiểu Na đâu phải đến xem mặt, chỉ đơn thuần là cuối tuần đến đây chơi cho đỡ chán, vì vậy các cô coi như mấy gã đàn ông kia đều không tồn tại. Hai người đặt túi xuống và bắt đầu đi lấy đồ ăn. Đến lúc hai người họ mang thức ăn về đến bàn, phát hiện mấy gã đàn ông kia đều mặt mày thất sắc, cả hai bỗng thấy buồn cười.
Ngải Lựu Lựu quyết định sẽ ăn tới mức phải bám vào tường mà đi, thế nên cứ mặc sức mà ăn. Đang ăn uống vui vẻ thì cô bị Đàm Hiểu Na cáu mạnh mấy phát, ngẩng đầu lên thấy Đàm Hiểu Na phẫn uất chỉ tay về phía góc bên trái, đánh mắt nhìn theo thấy Lương Tranh và Ngô Hiểu Quân đang tán phét rất vui vẻ với hai gái khác. Tại sao đi đến đâu cũng ᴆụng độ gã này nhỉ? Ngải Lựu Lựu cảm thấy trong lòng rất khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, hỏi Đàm Hiểu Na: \'Kia chẳng phải là Ngô Hiểu Quân sao, có cần qua chào hỏi cái không?"
Đàm Hiểu Na tỏ vẻ bất cần: “Ai lại đi phá bĩnh người ta như thế, ăn quan trọng hơn !"
Ngải Lựu Lựu cười: “Thực tế gớm nhỉ ! Chàng nhà cậu cũng to gan gớm, thế mà lâu nay không nhận ra!”
“Cái gì mà chàng nhà cậu, tôi với anh ta đã cắt đứt quan hệ rồi !”
"Ha ha, đừng nóng, để tôi qua đó thám thính tình hình!”
Đàm Hiểu Na định ngăn lại nhưng không kịp. Ngải Lựu Lựu bê đĩa đi về phía Ngô Hiểu Quân trước, sau đó giả bộ ngạc nhiên: “Ớ, sao hai người lại ở đây?”
Lương Tranh ngẩng mặt nhìn Ngải Lựu Lựu một cái rồi không nói gì thêm. Ngô Hiểu Quân cười bảo: “Trùng hợp thế, em cũng ở đây à? Đi một mình à?” Ngô Hiểu Quân nói xong liền đưa mắt nhìn quanh. Do Đàm Hiểu Na cúi đầu, có ý tránh họ nên Ngô Hiểu Quân không nhìn thấy cô.
“Sao, sợ tôi đi với Đàm Hiểu Na chứ gì?”, Ngải Lựu Lựu liếc hai cô gái, sau đó cười ngọt ngào với Ngô Hiểu Quân.
“Sợ á? Có gì mà phải sợ, cô ta là gì của anh chứ?”, Ngô Hiểu Quân mạnh miệng nói.
“Ok, vậy tôi qua nói với Đàm Hiểu Na nhé!”
“Sao mà giống bà già nhiều chuyện thế nhỉ, chuyện của họ họ cô thích xía vào làm gì? Lương Tranh lên tiếng đả kích lại Ngải Lựu Lựu
Tâm trạng Ngải Lựu Lựu vốn đã khó chịu, lại cộng thêm câu mỉa mai của Lương Tranh khiến cho máu nóng bốc lên đầu: "Tôi cứ thích thế đấy, liên quan quái gì đến anh ?”
Ngải Lựu Lựu thấy hai cô kia mở to mắt nhìn mình liền ưỡn иgự¢ bê đĩa bỏ đi. Cả mấy người đều bật cười, Lương Tranh cũng cười, nhưng chẳng chút tự nhiên.
Ngải Lựu Lựu tức tối ngồi phịch xuống, đưa thức ăn lên miệng thoăn thoắt. Đàm Hiểu Na thấy thế liền hỏi: “Qua đấy bị chọc tức phải không? Chắc chắn lại đấu khẩu với Lương Tranh rồi, hai người các cậu đúng là hết thuốc chữa!”
“Hai người bọn cậu mới là hét thuốc chữa ấy, tôi qua đó nói cậu ngồi bên này, Ngô Hiểu Quân dám nói anh ta chẳng có quan hệ gì với cậu cả...”, Ngải Lựu Lựu bị Lương Tranh chọc tức nhưng lại trút giận lên Ngô Hiểu Quân.
“Ha ha, vốn đã chẳng có quan hệ gì rồi mà!\', Đàm Hiểu Na cố tình giả bộ trấn tĩnh, nhưng lại thầm hướng mắt về phía Ngô Hiểu Quân dò xét, phát hiện Ngô Hiểu Quân cũng thỉnh thoảng nhìn về phía này. Kĩ năng diễn xuất của hai người này thật là tài tình, vừa bình thản quan sát hành vi của đối phương vừa điềm tĩnh ăn uống.
Hai người nhìn qua nhìn lại, cuối cùng Ngô Hiểu Quân không chịu nổi nữa, bắt đầu phát động tấn công. Anh có ý nói chuyện rất thân mật với một cô gái, còn giúp cô ta lấy thức ăn, nước uống, vô cùng ân cần. Đàm Hiểu Na ban đầu còn cảm thấy chẳng có gì đáng nói, nhưng về sau càng lúc càng khó chịu, ấm ức đến phát điên, chẳng phải vẫn chưa chính thức chia tay ư? Thế mà đã đi ra ngoài xem mặt, lại còn liếc mắt đưa tình với một đứa con gái khác, sau này sống chung với nhau thế quái nào được?
Đàm Hiểu Na định bỏ về vì ở đây khiến cô thực sự khó chịu Cô đang định kéo Ngải Lựu Lựu về thì bỗng một người đàn ông cao lớn, tay cầm hai cốc nước hoa quả lại gần. Đàm Hiểu Na phát hiện Ngô Hiểu Quân đang nhìn về phía mình liền thay đổi chủ ý ngay lập tức, quyết định sẽ án binh bắt động, im lìm quan sát
Người đàn ông mỉm cười: “Hai người đẹp, mời dùng nước ép trái cây! Tôi tên là Bành Thao, xin hỏi quý danh của hai em?"
Đàm Hiểu Na đón lấy ly nước hoa quả, mỉm cười đầy mê hoặc: “Tôi họ Đàm, cô ấy họ Ngải...”
Cảnh tượng này bị Ngô Hiểu Quân chứng kién toàn bộ, anh thừa biết Đàm Hiểu Na đang diẻn kịch cho mình xem nhưng trong lòng vẫn cứ thấy thấp thỏm bất an. Thư giãn đi, chẳng có gì to tát hết, tuyệt đối đừng tức giận, để xem ai không rời được ai? Thế là tiếp theo hai người lại giở tuyệt chiêu, ra sức nói chuyện thân mật với đối phương. Chỉ có Lương Tranh và Ngải Lựu Lựu ngồi bên cạnh họ mới biết, Đàm Hiểu Na và Ngô Hiểu Quân đang khiêu chiến với nhau, mà trận chiến này cho dù cả hai có chiến đấu ác liệt đến đâu cũng chẳng có kẻ thắng cuộc.