Trai Thừ Gái Ế - Chương 38

Tác giả: Tưởng Cẩn

Đúng lúc Ngô Hiểu Quân đang do dự thì Trình Triệu phú gọi điện đến, nói rằng mình đã bán đi ít cổ phiếu, “cắt thịt” ra cho anh vay hai vạn, giúp đỡ anh phần nào. Ngô Hiểu Quân thấy mắt mình ươn ướt, đúng là bạn bè tốt! Anh lập tức thông báo tin này cho Đàm Hiểu Na, cả hai thiếu điều nhảy cẩng lên vì sung sướng.
Đây chính là sự cám dỗ của nhà ở, những người không bôn ba ở bên ngoài không bao giờ biết được, được sở hữu một căn nhà ở thành phố này có ý nghĩa như thế nào. Nó có nghĩa là bạn đã có một chốn dung thân, không còn phải lang bạt nữa, không còn cô độc nữa, không còn là người ngoài của cái thành phố này nữa.
***
Buổi tối, trong phòng khách rất náo nhiệt, Trình Triệu phú, Lưu Du Hà và Ngải Lựu Lựu cũng đến chơi. Vẫn là Đàm Hiểu Na làm đầu bếp, thức ăn chính là lạp sườn và vịt hun khói. Lưu Du Hà và Ngải Lựu Lựu cũng tích cực vào bếp hỗ trợ, ai cũng sợ bị người khác đánh giá thấp, con gái mà, lúc nào chẳng hay so sánh. Thực ra Ngải Lựu Lựu không muốn đến, nhưng Đàm Hiểu Na dùng kế khích tướng, hỏi Ngải Lựu Lựu có phải sợ đến sẽ phải gặp Chung Hiểu Huệ không, bởi vì sợ sẽ nổi máu ghen nên không dám đến không? Ngải Lựu Lựu nào chịu thừa nhận, đành phải lì mặt đến, thôi thì cứ coi như kẻ nào đó không tồn tại, nên ăn thì cứ ăn, nên uống thì cứ uống, huống hồ cô lại rất thích ăn lạp sườn.
Lương Tranh không có ở nhà, thế nên càng không thể có Chung Hiểu Huệ, hôm nay anh phải đi tiếp khách hàng. Nhờ vậy mà Ngải Lựu Lựu cảm thấy thoải mái hơn nhiều thản nhiên nói chuyện, cười đùa vui vẻ. Chỉ có điều cứ nhìn thấy phòng ngủ của Lương Tranh là trong tim cô lại khó chịu, chuyện tối hôm ấy cứ hiện ra mồn một trong đầu cô, cứ ám ảnh cô không chịu buông tha. Rốt cuộc bản thân mình vẫn chỉ là một con ngốc! Lâm Cường đã từ Thượng Hải về, mấy lần gọi điện hẹn Ngải Lựu Lựu đi ăn nhưng cô đều mượn cớ thoái thác, cô cảm thấy rất áp lực. Cảnh ngộ tối hôm đó đã trở thành một nút thắt rất khó cởi nhưng không thể không cởi trong lòng cô.
Lúc ăn cơm, mọi người còn uống cả rượu vang, là của Lưu Du Hà đem đến. Sở dĩ cô ta hào phóng như vậy là bởi vì trong lòng thấy áy náy. Thực ra trong chuyến đi Hồng Kông, bọn họ không hề bội chi như đã nói, đó chẳng qua chỉ là cái cớ. Lưu Du Hi không đồng ý cho vay tiền, cô cảm thấy bọn Ngô Hiểu Quân là người từ nơi khác đến, chỉ là làm công ăn lương ở đất Bắc Kinh này, thu nhập lại không ổn định. Hơn nữa chẳng biết khi nào họ cuốn gói đi mất, thật sự không đáng tin, đến lúc ấy biết đi đâu mà đòi tiền? Về nguyên tắc, mọi người có thể kết giao bạn bè, rủ nhau ăn uống, đập phá nhưng tốt nhất không nên có dây dưa về tài chính. Trình Triệu phú cảm thấy mình thất tín với anh em, rất mất mặt, ban đầu đã tranh cãi với Lưu Du Hà, về sau hai người còn đánh nhau nữa. Nhưng đánh nhau chán chê, Lưu Du Hà vẫn một mực không chịu cho vay tiền, một vạn cũng không chứ đừng nói là năm vạn.
Mấy hôm sau, Trình Triệu phú vẫn nghĩ mãi chuyện này, Ngô Hiểu Quân là bạn bè thân thiết của mình, lúc quan trọng lại chẳng thể giúp đỡ bạn. Thế là Trình Triệu phú liền đi vay tiền của bạn mình, bán đi ít cổ phiếu, gom góp được hai vạn để giúp bạn. Nhân lúc Lưu Du Hà vào bếp, anh liền nhét tiền vào tay Ngô Hiểu Quân.
Người gặp chuyện vui, tinh thần cũng sảng khoái. Lúc ăn cơm, bố Ngô Hiểu Quân không uống quen rượu vang nên một mình uống rượu Nhị Oa Đầu, nhấp một ngụm rồi tấm tắc khen: “Rượu này ngon thật đấy, khi nào về phải kiếm một vài chai, về nhà mời đám bạn già nếm thử mới được!". Mọi người chứng kiến cảnh này, ai nấy đều bật cười.
Lúc Ngô Hiểu Quân nâng cốc lên chúc mừng mới phát hiện Lương Tranh không có mặt, vội vàng gọi điện cho anh. Lương Tranh nói đang về, chẳng mấy chốc sẽ về đến.
Mười phút sau, Lương Tranh xách một cái túi nhỏ bước vào. Anh đưa cái túi cho Ngô Hiểu Quân, thấy Ngải Lựu Lựu cũng có mặt, lòng thầm thấy ái ngại nên định đi thẳng vào phòng ngủ, nhưng lập tức bị Trình Triệu phú kéo lại: "Thằng ranh này, khó khăn lắm tôi mới đến mà cậu không buồn chào hỏi tôi lấy một câu à?”
“Tôi vào cất đồ đã. Đừng vội, chỉ là uống rượu thôi mà! Ai thèm trốn làm gì?”, Lương Tranh biết cố trốn cũng không trốn được nên đành phải đối mặt.
“Thế mới là anh em tốt chứ!", Trình Triệu phú khoa chân múa tay cường điệu, sau đó đưa mắt nhìn quanh, thấy mấy cô gái đều cúi đầu ăn, chỉ có mỗi bố Ngô Hiểu Quân là gật đầu thể hiện thái độ tán thưởng với anh.
Chẳng mấy chốc mọi người đã uống hết rượu vang, mấy cô gái bắt đầu tập trung ăn uống, mấy gã đàn ông bắt đầu uống Nhị Oa Đầu. Hai bố con Ngô Hiểu Quân có lẽ là người vui mừng nhất vì vậy uống rất hăng. Trình Triệu phú mặc dù tửu lượng kém nhưng rất biết hô hào, khuấy động không khí.
Thực ra Lương Tranh là người u uất nhất, nhìn thấy hai người anh em của mình đều đã có gia đình, thế mà mình vẫn một thân một mình, cuộc sống vẫn chẳng chút tươi sáng, tìm được một cô bạn gái cao giá, suốt ngày xuất quỷ nhập thần, lờ mờ chẳng rõ trắng đen, nay thế này, mai thế kia, cuối cùng vẫn đôi người đôi ngả. Khó khăn lắm mới gặp được tri kỉ, ấy thế mà suốt ngày gây khó dễ cho nhau, cũng chẳng chịu thừa nhận thích mình, dây dưa mãi không thôi. Đến tận giờ vẫn chẳng hiểu rốt cuộc mối quan hệ giữa hai người là cái gì. Lương Tranh hơi có ý mượn rượu giải sầu, lại thêm trước đó phải tiếp khách nên đã say lắm rồi .
"Cám ơn mọi người, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ Hiểu Quân nhà bác! Bác mời các cháu một chén!”, bố Ngô Hiểu Quân nói xong liền cạn chén. Ngô Hiểu Quân đành phải cạn chén theo. Bố Ngô Hiểu Quân thấy Lương Tranh và Trình Triệu phú còn đang chần chừ liền nói: “Cứ từ từ mà uống, đừng vội!”. Không nói thì thôi, nói rồi Trình Triệu phú liền nóc cạn luôn, Lương Tranh cũng đành chau mày uống nốt.
Chẳng mấy chốc một chai Nhị Oa Đầu đã cạn sạch. Đàm Hiểu Na là người tâm lí đã chuẩn bị chai thứ hai. Mấy người lại bắt đầu uống, có thể uống rượu cao hứng nên Ngô Hiểu Quân hỏi Lương Tranh; "Sao cậu không gọi Chung Hiểu Huệ đến, lâu lắm rồi không gặp cô ấy!.” mấy có gái đều đưa mắt nhìn Lương Tranh.
“Dạo này cô ấy bận một công trình mới, không có thời gian rảnh!", Lương Tranh cố làm vẻ bình tĩnh nói.
“Ừ, nên lấy sự nghiệp làm trọng, đúng là người đàn bà quyền lực!”, Ngải Lựu Lựu nịnh nọt.
Trình Triệu phú nâng cốc đứng dậy, nói với Lương Tranh: “Lúc ở Hồng Kông tôi nhìn nhầm người rồi, xin lỗi cậu nhé, hi vọng chuyện này không ảnh hưởng đến tình cảm của hai người!”
“Làm gì có chuyện? Chẳng ảnh hưởng gì hết!”, Lương Tranh cố thể hiện thật tự nhiên để che giấu sự bối rối của mình.
Lưu Du Hà trợn mắt lườm Trình Triệu phú, gắp một đũa lớn thức ăn nhét vào miệng chồng: “Ngậm cái miệng vào, người ta yêu thương thắm thiết như vậy, cần gì anh phải lo thay hả?”
***
Ở trong nhà bếp, mấy cô gái đang dọn dẹp, Đàm Hiểu Na cố ý xán đến chỗ Lưu Du Hà, hỏi: “Hai người nhìn thấy gì ở Hồng Kông?”
“Cái gì? Chẳng nhìn thấy gì cả!”, Lưu Du Hà giả bộ nói.
"Ban nãy hai người nhà cô chẳng phải đã nói rồi sao? Hình như nhìn thấy Chung Hiểu Huệ ở Hồng Kông thì phải?"
“À, là nhìn thấy cô ta đi với một người đàn ông, nhưng mà chỉ là hiểu nhầm, người phụ nữ ấy trông rất giống Chung Hiểu Huệ thôi!”.
Ngải Lựu Lựu làm gì còn tâm trạng mà rửa bát, hai tai dựng cả lên để hóng chuyện. Không biết tại sao trong lòng cô lại rất hi vọng người ấy đúng là Chung Hiểu Huệ. Là để trả thù Lương Tranh cũng được, hay là vì đố kị cũng được, cô nghĩ như vậy đấy.
Ở trong phòng khách, mấy người đàn ông vẫn đang uống rượu, nói chuyện. Bố Ngô Hiểu Quân uống nhiều nên nói chuyện khá lớn tiếng, thỉnh thoảng còn lắc lư đầu. Lương Tranh và Trình Triệu phú mời ông thêm hai chén nữa, ông có vẻ không uống nổi nữa, đột nhiên bật khóc: "Giờ thì bác yên tâm rồi , mẹ Hiểu Quân qua đời rất sớm, bác lại chẳng có tài cán gì, đã để nó phải chịu khổ từ nhỏ. Đều là nhờ nó có tinh thần cầu tiến, chăm chỉ học hành giờ tìm được một người vợ tốt như vậy, cũng coi như có chỗ an thân ở cái thành phố này, bác thấy nở mày nở mặt lắm. Sau này đi gặp mẹ nó cũng có cái mà nói với bà ấy,...”
Ông vừa nói vừa khóc, Ngô Hiểu Quân cũng khóc theo, Trình Triệu phú vội vàng an ủi hai cha con. Lương Tranh lấy cớ đi vệ sinh, đứng trước gương, để mặc cho nước mắt trào ra, anh lại nhớ đến cha mẹ già của mình. Thương thay cho tấm lòng cha mẹ, chắc chắn họ rất nhớ mình, hi vọng mình lăn lộn ở bên ngoài có chí tiến thủ, được bình an. Nhưng bản thân mình thì sao? Hết lần này đến lần khác phụ lòng họ, sống tùy tiện, tiêu tốn biết bao thời gian vào những lí tưởng vô bổ...
Trình Triệu phú khó khăn lắm mới lái xe được về nhà, vừa vào nhà vệ sinh một cái là nôn thốc nôn tháo, chưa kịp định thần lại đã bị Lưu Du Hà chất vấn: “Anh lén tôi cho Ngô Hiểu Quân vay bao nhiều tiền, tiền đấy ở đâu ra?”
Trình Triệu phú giả bộ ngốc: “Chẳng phải em không cho vay sao? Hơn nữa anh cũng làm gì có tiền mà cho vay?”
Lưu Du Hà cười khẩy: "Còn giả bộ nữa à, lúc xuống xe tôi đã thấy anh nhét cái gói gì vào trong túi, giờ túi áo anh rỗng không…”
"Em lục túi anh à?”
“Đừng có đánh trống lảng, cho vay bao nhiêu, tiền ấy ở đâu ra?”
“Tôi cho vay đấy, cô quản được à? Tôi đâu có lấy tiền của cô?”
“Tôi không quản được thì ai quản được? Anh nói cho rõ đi, ai quản được hử?”
Trình Triệu phú đã ngấm men rượu, thấy Lưu Du Hà vẫn không chịu buông tha, trong lòng buồn bực lắm, vung tay hất văng cái lọ hoa trên bàn xuống đất. “Xoảng” một tiếng, cái bình vỡ tan, hoa rơi khắp nền nhà. Lưu Du Hà cũng chẳng chịu kém cạnh, chạy vào phòng bếp ôm cả đống dĩa ra phòng khách, giơ cao lên rồi ném từng cái xuống nền. Trình Triệu phú mặt mày tím tái, chạy đến trước bàn trà, đập tan hết cốc chén.
Chẳng mấy chốc, cả căn nhà như một đống đổ nát. Hai người chán ném bát đĩa lại chuyển sang đánh nhau. Đối với họ mà nói, đây cũng là một đêm dài mất ngủ...
***
Trên đời chẳng có bữa tiệc nào không tàn, Đàm Hiểu Na sau khi quyết định mua nhà đã chuyển sang ở chung với Ngô Hiểu Quân, điều này đồng nghĩa với việc cô không ở cùng với Ngải Lựu Lựu nữa. Hai người có hơi lưu luyến, tối ngủ với nhau liền tâm sự:
“Lựu Lựu, mau nói xem cậu với phó tổng giám đốc tiến triển đến đâu rồi, mọi người đang chờ được ăn kẹo của cậu đây!”
“Thôi đủ rồi, chưa chắc đã có chuyện đó đâu!”, Ngải Lựu Lựu thở dài.
“Cậu thấy anh ấy không đáng tin à?”
“Cũng không hẳn, tôi cứ cảm thấy thế nào ấy! Bạn bè thì chẳng phải, cấp trên với cấp dưới cũng không”.
“Ha ha, tình nhân cũng chẳng giống tình nhân!“, Đàm Hiều Na bổ sung thêm một câu.
"Đáng ghét!”
“Hi hi... cậu nói Lương Tranh với Chung Hiểu Huệ thế nào? Tôi thấy người phụ nữ ấy không đáng tin!"
Ngải Lựu Lựu cười: “Tôi làm sao mà biết được, tôi có biết xem tuớng đâu!”
"Hài, cậu với Lương Tranh có điều kiện tốt như vậy, lại đều độc thân, tôi thật không thể hiểu nổi hai người. Để hôm nào tôi tác hợp cho hai người. Tốt nhất là nhốt chung vào một phòng, khóa lại mấy hôm, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Để xem hai người còn giả bộ thanh cao, còn cứng đầu cứng cổ đến đâu!”
“Nói lăng nhăng! Nói thực lòng tôi rất ngưỡng mộ cậu với Ngô Hiểu Quân, hơn nữa lại chuẩn bị mua được nhà ở đây rồi. Cuộc sống rồi sẽ ổn định thôi!"
“Ai bảo cậu ngày trước khinh thường người ta cơ? Tôi chỉ có thể thu nhặt mảnh vụn, coi đống phế thải ấy như bảo bối!”
“Cái con ranh này, ăn nói khi*p quá đấy!”
“Ha ha, đừng cù, nhột lắm….”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc