Trai Thừ Gái Ế - Chương 37

Tác giả: Tưởng Cẩn

Sau Quốc khánh, Bắc Kinh dần trở lại yên bình, tất cả những suy diễn về buổi duyệt binh đã kết thúc, tất cả lại trở về với quỹ đạo cũ của nó. Ngày đầu tiên đi làm, ai nấy đều chỉnh đốn lại công việc, làm vệ sinh... Tâm trí Trình Triệu phú và Lưu Du Hà vẫn còn đang du lịch ở cảng Victoria. Đàm Hiểu Na và Ngô Hiểu Quân cũng vẫn còn chưa hết hưng phấn sau chuyến du lịch, lại cộng thêm với việc họ chuẩn bị mua nhà nên tâm trạng càng phơi phới. Chỉ có Ngải Lựu Lựu là tiều tụy đi nhiều, không còn vui tươi như bình thường nữa, tính tình nóng nảy, dễ nổi cáu và cực kì nhạy cảm. Lương Tranh cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, vừa bực bội vì chuyện bị Chung Hiểu Huệ “lừa” lại vừa thấp thỏm bất an vì chuyện của mình và Ngải Lựu Lựu cứ lằng nhằng mãi không thôi...
Ba ngày sau, bố Ngô Hiểu Quân đến Bắc Kinh. Ông ngồi tàu hỏa suốt hơn ba mươi tiếng đồng hồ từ Tứ Xuyên đến Bắc Kinh, gần như kiệt sức. Lúc nhìn thấy cô con dâu nhỏ nhắn đáng yêu, ông liền mỉm cười vui vẻ.
Bố Ngô Hiểu Quân lấy từ trong túi ra hơn chục quả trứng vịt, hai khúc lạp sườn, bốn con vịt hun khói. Cuối cùng ông lấy ra một bọc đựng trong cái túi vải lấm lem, trịnh trọng đưa cho Ngô Hiểu Quân.
Ngô Hiểu Quân ngạc nhiên, đang định mở ra thì bố anh ngăn lại: “Mang về phòng rồi hãy mở, là ít đặc sản ở quê đấy !”, nói rồi ông liếc mắt về phía Lương Tranh đang ngồi trên sôpha và mỉm cười với Đàm Hiểu Na.
Ngô Hiểu Quân không về phòng mà mở luôn ra, khi nhìn thấy từng xấp tiền đặt trong đó, anh giật mình nói: “Bố, sao bố lại để tiền trong này? Không sợ bị ςướק giật sao ?”
“Có gì dâu, ai mà biết được bố lại để tiền trong cái túi rách nát này chứ?"
Lương Tranh nhìn thấy cảnh này vừa thấy buồn cười vừa thấy chua xót. Anh nhớ đến người cha cố chấp, còn cả người mẹ hiền lành phúc hậu của mình nữa. Sau khi châm điếu thuốc cho bố Ngô Hiểu Quân, Lương Tranh liền về phòng. Những người bôn ba đất khích quê người thường rất dễ tức cảnh sinh tình. Dù gì thì quê nhà mãi vẫn là nỗi nhớ vấn vương ở trong lòng mỗi người.
Ngày hôm sau, bố Ngô Hiểu Quân đòi ra Thiên An Môn gặp chủ tịch Mao, còn nói phải chụp mấy tấm ảnh để về cho bà con làng xóm cùng nhìn, như thế mới không phí công đến Bắc Kinh. Ngô Hiểu Quân đành phải xin nghỉ, mang theo máy ảnh đưa bố đi. Đang đi thì Trình Triệu phú gọi điện đến, hai người tán phét vài câu. Ngô Hiểu Quân loáng thoáng cảm thấy Trình Triệu phú có gì đó không bình thường nhưng nhất thời không đoán ra được. Trình Triệu phú nói tối nay sẽ qua nhà Ngô Hiểu Quân chơi, nhân tiện thăm bố Ngô Hiểu Quân luôn. Ngô Hiểu Quân nghĩ thế cũng tốt, đến lúc ấy bảo cậu ta chuẩn bị tiền để mua nhà luôn cho yên tâm, tránh để đêm dài lắm mộng.
Lương Tranh quyết định sẽ đánh bài ngửa với Chung Hiểu Huệ. Mấy lần anh gọi điện sang nhưng Chung Hiểu Huệ đều nói đang bận, không rảnh, khi nào có thời gian sẽ đến tìm anh. Buổi chiều anh gọi điện sang, Chung Hiểu Huệ lại nói đang sửa lại các loại giấy tờ, bận tối mắt tối mũi. Thời gian giống như một thứ νũ кнí sắc bén, nó vừa thay thế vạn vật, vừa mài mòn sự kiên nhẫn của con người. Lương Tranh vốn định nói rõ mọi chuyện qua điện thoại, nhưng lời đã ra đến cửa miệng rồi lại đành nuốt lại. Dù sao cũng nên chia tay vui vẻ, ít nhất thì sau này còn có thể làm bạn bè.
Hết giờ làm, Lương Tranh gọi điện ba lần cho Ngải Lựu Lựu nhưng không nghe máy. Ngải Lựu Lựu càng không đoái hoài gì đến Lương Tranh, Lương Tranh càng cảm thấy áy náy, nhưng áy náy về cái gì thì anh lại không rõ. Anh chỉ rất muốn gặp Ngải Lựu Lựu, sau đó nói với cô một tiếng xin lỗi, nếu không cứ để nó nghẹn trong cổ họng anh sẽ càng cảm thấy khó chịu. Đáng ra chú Hoàng bảo Lương Tranh đi tiếp khách hàng, nhưng anh viện cớ là bị cúm để từ chối.
***
Khả năng bếp núc của Đàm Hiểu Na lại lần nữa được dịp thể hiện, bố Ngô Hiểu Quân cứ tấm tắc khen ngợi suốt. Ngô Hiểu Quân lấy làm đắc chí lắm.
“Sao không gọi Ngải Lựu Lựu qua đây chơi?”, Ngô Hiểu Quân hỏi Đàm Hiểu Na.
“Em gọi rồi nhưng cô ấy bảo dạ dày khó chịu, nuốt không trôi!”, Đàm Hiểu Na nói xong liền gắp một miếng cá vào bát bố Ngô Hiểu Quân.
Ngô Hiểu Quân thắc mắc: “Hơ, sao dạ dày ai cũng có vấn đề hết thế, Trình Triệu phú cũng nói đau dạ dày!
"Tôi thấy chắc là tâm bệnh rồi , có tật giật mình chăng?” Lương Tranh từ nãy vẫn ngồi im đột nhiên lẩm bẩm.
“Ha ha...”, Ngô Hiểu Quân cười gượng gạo rồi không nói năng gì thêm. Đàm Hiểu Na ngẩn ra nhìn hai chàng trai ngồi trước mặt.
Lương Tranh ăn cơm xong liền ra khỏi nhà, anh cảm thấy mình rõ ràng là người thừa trong căn phòng này. Người ta là một gia đình hòa thuận, vui vẻ, mình tham gia vào làm chi? Khi nào thì mình mới được sống những ngày tháng như vậy đây? Đi mãi đi mãi, Lương Tranh lại đến chân tòa nhà nơi Ngải Lựu Lựu ở ngay chính bản thân anh cũng cảm thấy không thể hiểu nổi. Lương Tranh đi thẳng vào thang máy, lên trên tầng. Lúc mở cửa ra, Ngải Lựu Lựu đang để tóc xõa, sắc mặt xanh tái, ánh mắt trống rỗng. Phát hiện ra Lương Tranh đang đứng ở trước cửa, cô vội vàng định đóng cửa lại nhưng Lương Tranh lì lợm chen vào, Ngải Lựu Lựu tức tối trợn tròn mắt, không nói ra lời, chỉ biết bĩu dài môi rồi thả mình trên sôpha mặc kệ Lương Tranh.
Lương Tranh nhăn nhở cười rồi ngồi xuống bên cạnh Ngải Lựu Lựu. Ngải Lựu Lựu lùi ra xa một chút, nhìn cái mặt nhăn nhở của Lương Tranh mà tức sôi máu: “Có bệnh thì đến bệnh viện, đến đây ám tôi làm gì? Anh mà còn không đi là tôi gọi cho bệnh viện tâm thần đấy!"
Lương Tranh chìa điện thoại ra cho Ngải Lựu Lựu, nói rất nghiêm túc: “Tuyệt dối đùng gọi nhầm đấy, cẩn thận không có lại lôi cả mình vào đấy!”
“Biến đi, tôi không muốn nhìn thấy anh!\', Ngải Lựu Lựu nói xong liền ném điện thoại của Lương Tranh xuống đất
Lương Tranh nhặt điện thoại lên, lau sạch bụi: “Có tức gì thì cứ nhắm vào tôi đây này, điện thoại vô tội mà!\'
Ngải Lựu Lựu đứng phắt dậy, nổi cơn thịnh nộ: “Rốt cuộc anh muốn gì hả? Đừng có tỏ vẻ đáng thương trước mặt tôi, tôi phải nghỉ ngơi, mời anh về cho!\'
“Thực ra... Tôi đến để xin lỗi cô. Lựu Lựu, xin lỗi, tối hôm đó đều là lỗi của tôi, tôi uống rượu say nên làm... làm bậy”
“Đừng có giải thích nữa, tôi quên hết rồi , cũng chẳng phải chuyện gì to tát! Haha, không phải anh thích tôi rồi đấy chứ? Tôi chẳng có chút tình cảm nào dành cho anh đâu!”
Ngải Lựu Lựu cười vẻ khinh miệt và tinh quái khiến cho Lương Tranh ngẩn người trong giây lát. Bộ dạng hối lỗi ban nãy biến mất, nét mặt Lương Tranh nhanh chóng chuyển sang thản nhiên: Nếu như cô đã không để tâm thì tôi cũng chẳng để bụng nữa làm gì. Tôi đến đây chẳng qua chỉ là vì phép lịch sự, mặc dù động cơ gây án là không tốt, hành vi chưa thực hiện được, nhưng tôi muốn nói cho cô rõ là tôi thật sự không cố tình làm vậy. Kì thực, nói trắng ra thì mọi người đều uống rượu, vốn dĩ là chuyện tình nguyện cả đôi bên, tôi đâu có ép buộc cô! Thôi bỏ đi, đừng nhắc nữa, cô đã không để bụng vậy tôi còn nghĩ ngợi làm gì ? Còn về vấn đề yêu hay không yêu mà cô nói đến ấy, tôi cảm thấy có hơi vớ vẩn. Đã ngần này tuổi rồi , còn tin tưởng vào tình yêu á? Cô không cảm thấy quá ấu trĩ ư?”
"Tôi thích thế!”
“Được thôi, cô cứ đi mà thích, tôi xin cáo từ!”
“Cút, cút càng sớm càng tốt!”
“Xin đừng tiễn, không cần phải lưu luyến không rời thế đâu..."
“Còn lâu tôi mới tiễn anh, đúng là tưởng bở, tôi ra đóng cửa thôi!”
“Đúng là nghĩ một đường, nói một nẻo...”
“Biến!”
“Rầm” một tiếng, Ngải Lựu Lựu đóng sầm cửa lại, sau đó ném toàn bộ gối trên sôpha ra cửa.
***
Lương Tranh ôm hi vọng đến nhà Ngải Lựu Lựu, anh hi vọng mối quan hệ của anh và Ngải Lựu Lựu sẽ có một bước tiến mới, cho dù không thể phát triển thì anh cũng muốn thử thăm dò tình cảm của Ngải Lựu Lựu dành cho mình. Nếu như Ngải Lựu Lựu tỏ vẻ e thẹn, ngượng ngùng, điều đó cho thấy cô ấy có tình cảm với mình. Nhưng rõ ràng cô ấy chẳng để bụng chuyện này hơn nữa còn không muốn nhìn thấy anh nữa. Lần tỏ tình tron lúc say rượu ấy giống như một dấu hiệu cho thấy trong lòng anh luôn có Ngải Lựu Lựu, chỉ có điều bản thân anh không chịu thừa nhận, hoặc không thể xác định được bản thân. Bây giờ cái cảm giác ấy càng lúc càng mãnh liệt, thế nhưng Lương Tranh không thể giương cờ đường đường chính chính bày tỏ. Bởi vì anh sợ bị tổn thương, anh buộc phải bảo vệ bản thân, anh buộc phải tìm hiểu rõ tình cảm của Ngải Lựu Lựu dành cho mình trước đã.
Nhưng chuyến “viếng thăm riêng” này, Lương Tranh đã vấp phải đinh nhọn, Ngải Lựu Lựu thậm chí còn nói chẳng có tình cảm gì với anh ngay trước mặt anh. Là sự thật hay chỉ là những lời lẽ nói ra lúc tức giận ? Tại sao mình không thể nói chuyện tử tế với cô ấy được? Lương Tranh có hơi băn khoăn, càng băn khoăn anh càng thấy bức bối. Lương Tranh thất bại trở về, đẩy cửa vào thấy Ngô Hiểu Quân đang ngồi một mình trên sôpha, mặt dài như cái bơm. Lương Tranh cười hỏi: “Táo bón à?”
“Cũng gần như thế...”
“Chẳng trách mà mặt nhăn như quả táo tàu...”
“Chuyện cậu bảo cho vay tiền lần trước ấy... có tin được không đấy?”
"Cậu nói vậy có ý gì?”, Lương Tranh hỏi vặn lại.
“Trình Triệu phú vừa gọi điện đến nói lúc bọn họ đi Hồng Kong đã mua sắm quá tay, không thể cho tôi mượn tiền được nữa!”, Ngô Hiểu Quân chán chường nói.
“Nghĩ cách khác là được chứ gì? Hai vạn đó của tôi cậu rút lúc nào thì tùy! Cứ yên tâm!”
“Cám ơn người anh em...”
“Thôi đi, đừng có lôi tình cảm vào đây, tiền ấy của tôi nhất định phải trả lại đấy...”
Bố Ngô Hiểu Quân từ trong phòng ngủ đi ra. Ông mặc một bộ quần áo ngủ màu trắng sữa chẳng phù hợp với làn đa đen sạm của mình chút nào. Bộ quần áo ngủ có vẻ rộng, mặc trên thân hình gầy gò, trông lùng thùng chẳng khác gì người ta mặc quần áo cho bù nhìn rơm ngoài đồng. Ông ho khan mấy tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh Ngô Hiểu Quân, tay vân vê cái điện thoại cũ: “Bố đã gọi điện cho chú ba con rồi, nhà chú ấy mới xây nhà xong, trong tay cũng chẳng dư dả tiền. Không được thì chúng ta lại nghĩ cách khác vậy! Nếu thực sự không được nữa thì mua một căn nhà cũ, đợi dăm ba năm nữa dư dả thì đổi sang căn mới vậy...”
“Đi mua nhà cũ có mà dở hơi. Con thấy mấy người ấy thật là giả tạo, sau này về đừng hòng con mua cái gì cho nữa!”
Ngô Hiểu Quân đang tức đầy ruột nên ăn nói có hơi ấu trĩ, tức đến nỗi trút hết lên người bố mình. Bố Ngô Hiểu Quân cười gượng gạo, đưa mắt nhìn Lương Tranh đang ngồi đối diện với cái tivi, vẻ mặt căng thẳng thấy rõ, hai tay cứ xoay xoay cái điện thoại, đứng ngồi không yên như thể một đứa trẻ mắc lỗi.
“Bố đi ngủ đi, muộn thế này rồi mà bố còn ngồi đây làm gì?“, con trai ra lệnh cho bố.
Bố Ngô Hiểu Quân cười bối rối: “Hiểu Quân, chúng ta chớ nóng vội, từ từ nghĩ cách, ngày mai bố sẽ gọi diện cho họ, biết đâu có thể gom góp được đôi chút...”
“Biết rồi, biết rồi !”, Ngô Hiểu Quân cáu kỉnh nói.
“Thế bố đi ngủ trước đây... Cậu Lương, cậu cũng nghỉ sớm đi nhé!”, bố Ngô Hiểu Quân giơ tay chào tạm biệt.
Lương Tranh: “Dạ, chú ngủ ngon!”
Bố Ngô Hiểu Quân nhìn Lương Tranh, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo rồi dè dặt bước vào phòng ngủ. Ngô Hiểu Quân nhìn theo cái bóng của bố đi vào trong phòng, châm một điếu thuốc lên và thở dài.
Lương Tranh liền khuyên nhủ: “Thực ra mua nhà cũ cũng không tồi, vừa kinh tế mà vị trí cũng không tồi”.
“Toàn là những căn nhà cũ nát, nội thất cũng chẳng ra làm sao, ở đấy cũng khó chịu mà có xây sửa lại cũng phiền phức. Muốn mua thì phải mua một cái tử tế, đời người liệu mua nổi mấy cái ..."
"Tiền đã không có, mua một căn ở được là được rồi . Biết bao nhiêu gia đình con đã mấy tuổi rồi mà vẫn phải ngủ chung với bố mẹ đấy thôi, chẳng phải người ta vẫn sống được hay sao? Hơn nữa chẳng phải cần mua nhà là để kết hôn hay sao? Sau này còn có thể đổi sang căn khác, đừng có mà cố chấp như vậy, đừng có lúc nào cũng nghĩ một bước là đến đích ngay! ”
“Đúng thế, cho dù nhà mua rồi nhưng vẫn phải trang hoàng lại, lại tốn một món tiền”
“Nhà cũ không cần phải trang hoàng, chỉ cần sửa lại đôi chút là được rồi!”
“Hài, đột nhiên cảm thấy mình thật vô dụng, mua một cái nhà nhỏ mà cũng phải dựa vào bố mẹ!”
“Người ăn bám bố mẹ nhiều lắm, đây là đặc trưng của Trung Quốc, cậu cũng chẳng cần ngại làm gì. Sau này nếu tôi định mua nhà ở Bắc Kinh chắc cũng phải nhờ vào bố mẹ đôi chút!”
“Nghĩ cũng phải, người khác cần tiền không cần mạng, tôi cần tiền không cần sĩ diện. Ngủ thôi, ngày mai phải dậy sớm...”
Trưa ngày hôm sau, Đàm Hiểu Na đến ngân hàng rút bốn vạn rưỡi. Số tiền này bao gồm một vạn rưỡi cô tích cóp được và ba vạn mà mẹ cô gửi cho. Vấn đề đã giải quyết được một nửa, tính ra thì số tiền gom góp được lúc này cũng gần đủ rồi. Khi Ngô Hiểu Quân hay tin này, anh cảm động vô cùng. Ngô Hiểu Quân một mặt thầm nhủ nhất định sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc với Đàm Hiểu Na, mặt khác lại âm thầm tính toán xem nên vay tiền của ai để mua nhà cho sớm.
Các đồng nghiệp ở công ty đều là từ nơi khác đến, có thể chuyển đi nơi khác bất cứ lúc nào, mối quan hệ rất mong manh. Mà những người bạn thân thiết đến mức có thể vay tiền lại không nhiều, thậm chí gần như là không có. Ngô Hiểu Quân nghĩ tới nghĩ lui mà không nghĩ ra được cách nào hợp lí. Nghĩ mãi mới ra một đồng nghiệp có tiền, vừa mới nhắc đến chuyện tiền nong là đối phương đã cảnh giác nói không có tiền, tiền đều đem đầu tư vào cổ phiếu hết rồi . Ngô Hiểu Quân nghĩ đến Ngải Lựu Lựu, chắc chắn cô có tiền tiết kiệm, bảo Đàm Hiểu Na tìm Ngải Lựu Lựu vay tiền chắc không thành vấn đề. Nhưng Đàm Hiểu Na đã bỏ ra bốn vạn rưỡi rồi, là đàn ông, Ngô Hiểu Quân thực sự không tiện mở miệng chuyện này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc