Lương Tranh nâng ly, anh không nghĩ như vậy. “Nhìn từ xa thì tưởng rất tuyệt. Nhà thì không mua được, xe cũng chẳng mua nổi, con cũng không nuôi nổi. Bảo tôi phí hoài cả đời ở cái thành phố không thuộc về mình này, tôi không làm được! Cũng chỉ vì còn trẻ nên ở đây lăn lộn, già rồi chắc phải bán xới thôi. Tôi chẳng qua chỉ là một vị khách qua đường, đôi khi ngẫm nghĩ cũng thấy chán!”
“Ai cũng có cách sống riêng, ai cũng có hoàn cảnh riêng, chuyện này khó mà so sánh...”
“Đúng vậy!”
“Uống đi, chẳng nói cái quái gì nữa!”
Sau khi tiễn vợ chồng Hướng Hải di, Ngải Lựu Lựu bắt một chiếc taxi về khu đô thị Quốc Mỹ. Lương Tranh say đến mức chẳng biết trời đất gì, nói năng lung tung hết cả. Chiếc xe từ từ lăn bánh trên đường, đầu anh gục vào vai Ngải Lựu Lựu, từ từ chìm vào giấc ngủ. Ngải Lựu Lựu nhìn đứa trẻ to xác bên cạnh mình, tâm trạng vô cùng phức tạp. Cô có một cảm giác khó nói thành lời với Lương Tranh, là thích hay là yêu? Hay là đồng cảm đối với một người cùng cảnh ngộ như mình nơi đất khách quê người? Tất cả chỉ có thể để thời gian, thời gian có thể chứng minh mọi thứ.
Ngải Lựu Lựu gần như phải lôi Lương Tranh lên lầu. Anh sờ vào túi, không có chìa khóa, chắc là bị rơi mất rồi. Lương Tranh ra sức đi vào cửa, sau đó dựa lưng vào cánh cửa, từ từ trượt xuống... mềm nhũn như một đống bùn lầy bám vào tường. Ngải Lựu Lựu nhìn đồng hồ, đã là 10 giờ tối. Thực ra cô cũng hơi say, lại cộng thêm với cuộc vật lộn lôi Lương Tranh lên đây đã khiến cho men rượu càng lan tỏa trong người cô, đầu cô như quay cuồng. Bây giờ cô bỏ đi cũng dở mà ở lại cũng dở. Do dự đôi chút, cô thấy Lương Tranh nói: “Sao thế, định đi hẹn hò à?"
“Sao anh biết?”, Ngải Lựu Lựu hỏi vặn.
"Có phải với cái gã họ Lâm kia không? Tuyệt đối đừng đi! Người đó không được, giàu nhưng không thật..."
"Này họ Lương kia, anh thì giỏi rồi , còn biết đọc cả thành ngữ nữa cơ đấy? Xem ra anh chưa say đâu nhỉ, ban nãy suýt nữa tôi còn định cõng anh vào thang máy đấy !”
“Chút rượu đó đã thấm tháp gì, tôi còn có thể uống nhiều hơn ấy chứ. Ha ha ha, tôi đã say bao giờ chứ? Say được đã tốt, say rồi đỡ phải nghĩ những chuyện vớ vẩn..."
“Xem ra đúng là say thật, anh nghỉ ngơi đi, tôi phải đi đây. Khi nào tỉnh rượu rồi thì tự tìm chỗ mà ngủ! Đã nghe thấy chưa hả, đồ lợn!”
“Chưa nghe thấy! Tôi không cho cô đi, cô phải ở đây với tôi!”
Lương Tranh giống hệt như con đỉa bám chặt lấy chân Ngải Lựu Lựu, nhất quyết không cho cô đi. Ngải Lựu Lựu lần đầu tiên gặp phải tình cảnh này, đúng là khóc dở mếu dở. Cô hất Lương Tranh ra mấy lần nhưng không được, đành phải nhượng bộ, xoa xoa đầu Lương Tranh: “Ngoan, tôi không đi đâu, anh bỏ tay ra được không?”
“Không được, tôi mà bỏ tay ra cô sẽ chạy mất!”, Lương Tranh đã say rồi nhưng vẫn còn rất ranh ma.
Ngải Lựu Lựu cười bất lực: “Làm gì có? Tôi mà muốn đi anh có ngăn nổi không? Thôi được rồi, tôi ngồi xuống đây là được chứ gì?”
“Đứng ngồi vội, bẩn lắm, để tôi thổi cho cô...”
Lương Tranh nói xong liền nằm bò xuống đất, ra sức thổi nền nhà. Bụi chẳng thổi đi được lại còn bám đầy vào mặt anh. Sau đó Lương Tranh lấy tay vỗ vỗ xuống nền, ra ý bảo Ngải Lựu Lựu ngồi xuống. Ngải Lựu Lựu đứng bên cạnh bật cười, cúi xuống lấy một tờ giấy rồi lót xuống nền nhà, sau đó mới từ từ ngồi xuống: “Anh rất biết dỗ phụ nữ đấy. Đồ lợn, chìa khóa đâu? Mất rồi phải không?"
Lương Tranh sờ soạng túi quần: “Có, trong ví tiền ấy!”
Ngải Lựu Lựu giơ tay vỗ vào đầu Lương Tranh: “Ở trong ví tiền sao không chịu nói hả?”
Lương Tranh đần mặt ra: “Tại cô không hỏi mà...”
“…”
Cửa đã mở ra, Ngải Lựu Lựu dìu Lương Tranh ngồi dựa vào đầu giường rồi đi lấy cái khăn mặt, lúc cô quay lại thì Lương Tranh đã nằm thẳng ra giường, hình như là ngủ rồi. Cô lấy khăn lau mặt, lau hai bàn tay rồi giặt sạch khăn, định đắp lên trán Lương Tranh. Ngải Lựu Lựu vừa cúi xuống định đắp khăn thì Lương Tranh đột nhiên mở mắt ra, Ngải Lựu Lựu giật mình lùi lại sau, ai ngờ hai tay Lương Tranh đã ôm chặt lấy eo Ngải Lựu Lựu.
Ngải Lựu Lựu mất đà, cả người nằm đè lên Lương Tranh. Hai người mặt đối mặt, chẳng ai nói năng gì. Mắt Lương Tranh như mơ màng nhìn ngắm người con gái mặt đỏ tưng bừng, hơi thở gấp gáp trước mặt, ghì chặt người và hôn lên môi cô. Ngải Lựu Lựu không tránh kịp, "hứng trọn” nụ hôn. Cô vùng vẫy, nào ngờ Lương Tranh xoay người đè lên cô. Lương Tranh thì thầm “Anh thích em... anh thích em”... rồi chậm rãi hôn lên môi Ngải Lựu Lựu. Toàn thân Ngải Lựu Lựu như mềm nhũn ra, cô vùng vẫy một hồi rồi từ từ nhắm mắt lại... Bàn tay của Lương Tranh bắt đầu không nghe lời. Ngải Lựu Lựu đột nhiên bừng tỉnh, giữ chặt lấy tay Lương Tranh rồi dùng sức đẩy anh ra.
Hôm sau, lúc Lương Tranh tỉnh lại đã là buổi trưa, đầu anh đau như 乃úa bổ. Lương Tranh đưa mắt nhìn, trên giường chăn chiếu bừa bộn, ga giường dúm dó. Tất cả những gì xảy ra ngày hôm qua đều như một giấc mơ, nhưng cũng rất đẹp và chân thực. Lương Tranh ngẫm nghĩ một hồi, thấy vẫn nên gửi cho Ngải Lựu Lựu một tin nhắn: Tối qua tôi say quá, thực lòng xin lỗi cô!. Hai tiếng đồng hồ trôi qua, Ngải Lựu Lựu vẫn không nhắn tin lại, Lương Tranh càng thấy lo lắng liền nhắn thêm một cái tin nữa: Bạn tôi chiều nay ra sân bay, hay là chúng ta cùng ra sân bay tiễn cậu ta ?
Lúc này Ngải Lựu Lựu đang đi mua sẳm ở siêu thị, đang chán thì nhận được tin nhắn của Lương Tranh liền nhắn lại:Không rảnh!, sau đó lầm bầm: Đúng là nghiệp chướng, suýt chút nữa thì mắc lừa tên khốn này!
***
Chiều tối, cuối cùng Ngô Hiểu Quân và Đàm Hiểu Na cũng kết thúc chuyến hành trình và về nhà. Mặc dù hai người mặt mày bơ phờ nhưng ánh mắt ngập tràn hạnh phúc Trong phòng tối om om, Ngô Hiểu Quân đóng cửa lại liền ôm ghì lấy Đàm Hiểu Na, đẩy cô vào chân tường. Đàm Hiểu Na bất ngờ “a” lên một tiếng, túi xách rơi cả xuống nền nhà, vội vàng túm lấy tay Ngô Hiểu Quân: “Vào bên trong đi...”
Ngô Hiểu Quân bật đèn lên, hai người giật nảy mình vì nhìn thấy Lương Tranh đang nằm trên ghế, nhìn hai người cười cười đầy ẩn ý.
“Sao cậu không bật đèn hả?” Ngô Hiểu Quân cười trừ.
Lương Tranh nghiêm nghị nói: “Chẳng phải tôi sợ phá hỏng không khí sao? Hai người cứ coi như tôi không tồn tại cần làm gì thì cứ làm”
Đàm Hiểu Na vội vàng chỉnh trang lại quần áo, mặt đỏ bừng, thì thầm: “Em đi trước đây!”
Ngô Hiểu Quân nói: "Để anh tiễn em!”
“Không cần đâu! , Đàm Hiểu Na nhặt túi xách lên, thở hồng hộc rồi lao ra khỏi cửa.
Lương Tranh: "Ha ha ha...”
“Cậu., cậu có ý gì hả?"
"Thực sự xin lỗi, đã làm hỏng việc của cậu!”
“Thôi đừng giả bộ nữa, chơi trò gì thế không biết?”, Ngô Hiểu Quân đóng sầm cửa phòng lại.
Lương Tranh mặt nghệt ra: “Lần này thì ai sai chứ?”
Ngải Lựu Lựu và Đàm Hiểu Na đã mấy ngày mới gặp lại, liền xúm lại tán đủ chuyện trên trời dưới biển. Ngải Lựu Lựu mặt mày hốc hác, Đàm Hiểu Na mặt mày mệt mỏi, cả hai nhìn nhau thương cảm. Tán chuyện một hồi lại nhắc đến tuổi tác, hai người bùi ngùi than thở rằng mình đã già rồi , làn da không còn mềm mịn, trơn láng, иgự¢ đã bắt đầu xệ, ngay cả nếp nhăn cũng càng lúc càng nhiều hơn. Ngải Lựu Lựu hít một hơi thật sâu, hỏi: “Nếu như hai người uống rượu, đều đã ngà ngà say, sau đó người đàn ông lừa người phụ nữ vào phòng của mình và làm những chuyện không nên làm, chuyện đó có gọi là dụ dỗ làm trò xằng bậy không?”
Đàm Hiểu Na tỏ vẻ hiểu biết: "Thế thì phải xem cô gái kia có tự nguyện không nữa!”
“Cũng không hẳn là tự nguyện...”, Ngải Lựu Lựu ai oán nói.
“Thế thì là tình một đêm..“
“Sao có thể gọi là tình một đêm được? Hai người họ vẫn biết nhau, hơn nữa đều có thiện cảm với nhau!”, Ngải Lựu Lựu cuống quýt nói.
Đàm Hiểu Na nhìn Ngải Lựu Lựu, cười hỏi: “Hi hi... là phó tổng Lâm phải không?”
Ngải Lựu Lựu vội vàng phủ nhận: “Còn lâu! Quốc khánh vừa rồi Lâm Cường về nhà ở Thượng Hải còn đâu, bọn tôi chẳng hề gặp nhau. Là một cô bạn học cùng đại học với tôi, suýt chút nữa bị đàn ông lừa!"
“Ai mà biết được có khi là cô ấy dụ dỗ đàn ông thì có? Những chuyện như thế này mà cũng nói ra ngoài được, thật đúng là mặt dày!\', Đàm Hiểu Na nói bằng vẻ khinh bỉ.
Ngải Lựu Lựu tức tới mức nghiến răng trèo trẹo nhưng không tiện giải thích, càng không dám nổi nóng với Đàm Hiểu Na, đành hậm hực bỏ về phòng. Nào ngờ Đàm Hiểu Na ngốc không hiểu chuyện còn tò tò đi theo sau. Đàm Hiểu Na nói: "Tôi phát hiện dạo này Lương Tranh có vẻ không bình thường?”
Ngải Lựu Lựu chột dạ, sống lưng lạnh toát, cố ý tỏ vẻ thờ ơ hỏi: "Anh ta làm sao?”
“Lúc nãy tôi với Ngô Hiểu Quân vào trong nhà lấy đồ, cả căn phòng tối đen, có đặt bàn tay trước mặt cũng không nhìn rõ năm ngón, lúc bật điện lên, cậu đoán xem có chuyện gì xảy ra?”, Đàm Hiểu Na vừa nói vừa dùng tay diễn tả.
“Anh ta đang làm gì?”, Ngải Lựu Lựu tò mò hỏi.
“Anh ta đang ngồi trên sôpha, cười đểu với bọn tôi. Lúc ấy bọn tôi giật nảy mình, suýt nữa thì hét lên. Cậu bảo như thế không là bất thường thì là gì?”
“Nghe cũng có vẻ kì quặc, nhưng chưa đến mức bất thường, có thể người ta đang ngủ trên sôpha, lúc ấy vừa hay tỉnh lại thì sao?”
“Không phải chứ, mới có mấy ngày mà đã ra mặt nói đỡ cho anh ta rồi à?"
“Xí, tôi đây là người công chính liêm minh, không thiên vị ai bao giờ nhé!”
“Thôi được rồi, thưa Ngải đại nhân! Chuyện này xin ngài chớ có nói lại với Lương Tranh, anh ta nhỏ mọn lắm! Không chơi được chúng ta nên tránh thì hơn, cậu thấy có đúng không?"
Hai người tán phét một hồi Đàm Hiểu Na mới chịu về phòng. Ngải Lựu Lựu trằn trọc mãi không sao ngủ được, đầu óc toàn là hình ảnh ánh mắt nóng bỏng và nụ cười nhàn nhạt của Lương Tranh, còn cả những khoảnh khắc vừa tức vừa buồn cười giữa hai người. Ngải Lựu Lựu đành phải ngồi dậy, điều chỉnh lại tâm trạng của mình.