Đương nhiên trong thời gian đó không thể tránh khỏi bệnh tật, càng không dám chắc không xảy ra sự cố, ví dụ như thất nghiệp này nọ, kế hoạch sinh đẻ cũng phải hạn chế, chỉ được sinh một đứa con, khi nào thì sinh con, đi nhà trẻ nào... tất cả những thứ này đều được đưa vào kế hoạch. Đi nghỉ mát là chuyện không thể, đi xem phim cũng không, ngay cả việc uống một ly cà phê mấy chục tệ ở Stanburg cũng không được, bắt buộc phải lí trí, phải chế ngự ham muốn, phải luôn luôn tỉnh táo. Nói tóm lại là phải tiết kiệm tối đa, phải giảm chi tiêu, phải tăng thu nhập, đây là phương hướng và lộ trình hành động cho hai người trong mười tám năm tiếp theo.
Đàm Hiểu Na lại lên mạng xem về mảng thiết kế, xem xong cô thừ người ra. Chỉ trang hoàng đơn giản cũng mất đến cả vạn tệ rồi, muốn đẹp thì phải mất mấy chục vạn cơ. Nhưng nếu không trang hoàng căn nhà thì ở thế nào được? Cô bắt đầu thấm thía nỗi khổ của Chu Tường Linh.
***
Sắp đến Quốc khánh, kỉ niệm 60 năm ngày thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Được chờ đợi nhất chính là chương trình duyệt binh chào mừng Quốc khánh, rất nhiều người yêu thích quân sự bắt đầu lên mạng bàn luận xôn xao, nói phải phô diễn các loại νũ кнí ra sao ra sao. Thậm chí có người còn nói sẽ có tàu hàng không hạm mẫu xuất hiện. Những người đến Bắc Kinh du lịch tăng lên thấy rõ, có thể thấy tình cảm của người dân trong nước dành cho thủ đô thật chẳng tầm thường.
Lương Tranh và Ngô Hiểu Quần chẳng mấy quan tâm đến chuyện này, thấy đồng nghiệp bàn bạc xôn xao, họ cũng chẳng có hứng thú tham gia, cứ như thể họ không phải là người Trung Quốc vậy. Lương Tranh chuẩn bị Quốc khánh về quê một chuyến nhưng kế hoạch này đã bị Chung Hiểu Huệ hủy bỏ vào phút chót. Chung Hiểu Huệ nói cô phải về thăm nhà, nhân tiện bàn bạc chuyện của hai người với bố mẹ cô. Lương Tranh nói muốn đi cùng cô về gặp bố mẹ cô nhưng Chung Hiểu Huệ nói chưa đến lúc thích hợp. Thế khi nào mới là thời điểm thích hợp đây? Lương Tranh thật sự rất muốn hỏi.
Lương Tranh đành nói dối bố mẹ là phải đến gặp bố mẹ Chung Hiểu Huệ nên Quốc khánh sẽ không về nữa mà để cuối năm về một thể. Bố anh tỏ vẻ thấu hiểu, còn dặn dò Lương Tranh phải mua rượu ngon, tuyệt đối đừng mua thuốc lá, nghe nói là đến nhà bố vợ mà mua thuốc lá là không may mắn. Cúp điện thoại, Lương Tranh thoáng thấy bất an. Anh cứ cảm thấy bản thân mình không hiếu thuận, lớn bằng ngần này rồi còn phải để bố mẹ lo lắng, trong lòng thấy vô cùng áy náy. Đồng thời trực giác mách bảo anh rằng Chung Hiểu Huệ không muốn về nhà với anh. Còn lí do vì sao không muốn thì anh không biết. Nhưng anh vẫn phải đợi một cái kết quả, đó là kết quả việc Chung Hiểu Huệ về nhà và bàn bạc chuyện hai người với bố mẹ cô. Nếu như Chung Hiểu Huệ lần này về nhà mà vẫn không đưa ra được đáp án chính xác, vậy thì mình thật sự nên buông tay, hơn nữa càng sớm càng tốt.
Gần đến ngày Quốc khánh, mọi người làm việc rất uể oải, ai nấy đều trông chờ đến ngày nghỉ ngơi, sau đó lên kế hoạch đi đâu chơi. Lương Tranh nhìn các đồng nghiệp đang háo hức chờ ngày Qụóc khánh mà trong lòng thấy càng thêm u uất. Anh nhắn tin chúc mừng các khách hàng, sau đó lại gọi cho các khách hàng quan trọng, mời họ đến Bắc Kinh chơi. Khách hàng biết thừa chỉ là kiểu mời xã giao, hơn nữa nếu không phải vì công việc thì ai dám mặt dày lôi cả nhà lên Bắc Kinh chơi để người khác phải tốn kém? Lòng người cũng dễ thu phục như vậy đấy.
Lương Tranh lại lần nữa thành công trong việc marketing bán thân, hơn nữa lại là một vốn bốn lời.
Ngày Quốc khánh cuối cùng cũng đến như sự kì vọng của mọi người, người dân ở các vùng trong cả nước thi nhau đổ về thủ đô, có người muốn đi xem duyệt binh, có người nhân cơ hội nghỉ dài để đi du lịch, có người đến gặp bạn bè, người thân, có người đến gặp người yêu để giải tỏa nỗi nhớ nhung. Có rất nhiều con đường và ga tàu bị cấm, ít nhiều ảnh hưởng đến hứng thú vui chơi của người dân, đến quảng trường xem duyệt binh thì càng không thể, bởi vì khu vực duyệt binh đã bị canh gác nghiêm ngặt. Bắc Kinh phút chốc trở thành một thành phố đông nghẹt người, chẳng hề thích hợp cho việc chơi bời. Chỉ có điều người Trung Quốc từ xưa đến nay vốn thích náo nhiệt, thích hò hét, lại biết kiên nhẫn nên ai cũng cảm thấy rất hào hứng.
Ngô Hiểu Quân và Đàm Hiểu Na cùng nhau ra ngoài chơi. Lần trước công ty của Ngô Hiểu Quân tổ chức đi Bắc Đới Hà, lần này đi khu du lịch Thập Độ ở Phòng Sơn. Lần trước đi Bắc Đới Hà, Ngô Hiểu Quân phải đi một mình, một mình một bóng, nhìn các đồng nghiệp khác đi có đôi có cặp mà anh cảm thấy ngưỡng mộ pha chút ghen tị. Thậm chí anh còn cảm thấy tự ti khi bắt gặp những ánh mắt khác thường của người khác, nhưng những điều này anh không dám thể hiện ra, thậm chí còn phải giả bộ như rất thích cái cảnh một thân một mình, tự do tự tại biết bao. Lần này thì khác rồi, Ngô Hiểu Quân có thể ngẩng cao đầu, kiêu hãnh với mọi người: Tôi dẫn bạn gái đi cho các người thấy! Ngô Hiểu Quân này không phải là không tìm được vợ, chẳng qua là tôi kén nên mãi mới được một cô vừa ý!
Trình Triệu phú và vợ đi Hồng Kông, vừa là đi du lịch mua sắm vừa là đi tuần trăng mật bù. Người Đại lục rất mong muốn được đến Hồng Kông, luôn cảm thấy Hồng Kông rất tuyệt, đồ rẻ mà lại đẹp, đủ các sản phẩm trong nước và ngoài nước, hơn nữa giá cả lại rẻ hơn đại lục nhiều, mà cho dù có bị hướng dẫn viên lôi đến khu cao cấp để chém đẹp cùng thấy cam lòng. Đấy cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến cho người Hồng Kông khinh thường người đại lục. Lưu Du Hà mang theo tiền mặt, quyết định kiếm vài món hàng hiệu tô điểm cho bản thân, sau đó về khoe khoang với chị em đồng nghiệp. Trình Triệu phú lại muốn đến cảng Victoria hóng gió biển, đến vịnh Causeway tham quan, thật là thi vị!
Lương Tranh vốn định đi xem phim với Hướng Lệ, nhưng anh cảm thấy cứ thế nào ấy, bản thân mình không nên “tranh người đẹp” với chú Hoàng mới phải. Huống hồ anh còn phải tiếp đón bạn học cũ từ quê lên đây chơi, người bạn này tên là Hướng Hải, học cùng cấp ba với Lương Tranh, sau đó lại học chung đại học, hai người chơi với nhau rất thân. Nhưng sau khi tốt nghiệp, ai đi đường nấy, ai lo chuyện của người nấy nên dần dần xa cách, ít liên lạc với nhau đi.
Hướng Hải sau khi tốt nghiệp làm trợ giảng tại một trường tiểu học ở vùng núi, thi vào nhà nước ba năm liền mới đỗ, giờ đang làm thư kí cho thị trưởng, được đơn vị phân cho một căn hộ để ở, còn tự mua được mấy căn cho mình. Bố vợ anh là Cục trưởng Cục Tài nguyên đã về hưu, gia cảnh rất sung túc. Vợ anh tốt nghiệp sư phạm, hiện đang dạy học ở một trường cấp hai, năm ngoái đã sinh cho anh một thằng nhóc bụ bẩm. Cuộc sống của Hướng Hải có thể nói là rất tươi sáng, cả gia đình và sự nghiệp đều thuận lợi, suôn sẻ.
Lần trước Lương Tranh về nhà ăn tết, trong buổi họp lớp hai người mới bắt đầu liên lạc lại với nhau. Các bạn học cùng ai cũng nhiệt tình với vị thư kí của thị trưởng, ngay cả mấy tiến sĩ cũng bị gạt sang một bên. Lương Tranh ngồi trầm ngâm uống rượu, không chủ động đi chào hỏi Hướng Hải. Hôm sau Hướng Hải chủ động gọi cho Lương Tranh, sau đó lái xe của đơn vị dưa anh đến trung tâm nghỉ dưỡng ở ngoại ô chơi. Tối đến, Hướng Hải lại thuê một phòng VIP tại khách sạn tốt nhất trong thành phố cho Lương Tranh, lúc đi còn tặng anh một bao thuốc lá cao cấp.
Lương Tranh rút ra năm nghìn tệ tiền mặt, lại nhét thẻ tín dụng vào trong ví nhưng vẫn thấy thấp thỏm không yên, anh thực sự không dám đối mặt với người bạn học cũ này. Hai người cùng một vạch xuất phát, anh chạy trước, thế mà giờ bị người ta bỏ lại rõ xa. Nói không tự ti, không so sánh chỉ là giả, nói tâm lí cân bằng không dao dộng chỉ là nói dối; nói ai cũng có lựa chọn riêng, ai cũng có cách sống riêng chỉ là cách tự an ủi bản thân.
Hai vợ chồng Hướng Hải đến Bắc Kinh, Chung Hiểu Huệ đã về nhà, Lương Tranh cảm thấy ở một mình thật tẻ nhạt. Hơn nữa bản thân mình ngay cả một người bạn gái cũng không có thật quá mất mặt Lương Tranh chợt nhớ đến Ngải Lựu Lựu, giờ đã đến lúc cô ấy trả nợ cho Lương Tranh rồi.
Ngải Lựu Lựu lúc này đang ngồi nhà online, gái ế mà. Lương Tranh gọi điện, khéo léo nói cho cô hay tình cảnh của mình. Ngải Lựu Lựu vốn không định đi nhưng nghĩ Lương Tranh cũng từng giúp mình nên đành phải nhận lời. Cùng là người lưu lạc nơi đất khách quê người, giúp đỡ lẫn nhau cũng là điều nên làm. Hơn nữa được ăn uống vui chơi miễn phí, mà mình thì đang rảnh, tội gì không đi?
Tại một khách sạn năm sao ở gần thôn Á Vận, một chiếc xe đang từ từ đỗ lại. Lương Tranh bước xuống xe, giúp Ngải Lựu Lựu mở cửa xe rồi dặn dò cô thêm lần nữa, nhất định phải diễn kịch cho thật, tuyệt đối đừng làm hỏng việc. Ngải Lựu Lựu hầm hừ trong cổ họng rồi cười tinh quái: “Đã đến lúc tôi trả thù anh rồi !"
Vài phút sau, có một người đàn ông đeo kính đến, dáng người cao gầy, trông rất phong độ từ trong thang máy đi ra, theo sau là một người phụ nữ trung niên thấp béo. Hai người nắm tay nhau đi ra đại sảnh khách sạn. Lương Tranh đang ngồi trên sôpha liền đứng dậy, đi đến nghênh đón. Trước tiên là bắt tay, hỏi han xã giao, sau đó giới thiệu.
Ba ngày sau đó, mấy người họ cùng đến Tổ Chim, Trường Thành; Thập Tam Lãng, Di Hòa Viên, nhà hát kịch quốc gia, Cố Cung. Lương Tranh vốn định thuê một cái xe nhỏ, vừa tiết kiệm vừa tiện lợi, nhưng Hướng Hải nói không cần thiết, lần này anh đến đây với lí do là đi khảo sát nên cứ ngồi taxi là được, tiền ăn uống đi lại đều do cơ quan thanh toán cả.
Ngải Lựu Lựu ban đầu còn tỏ vẻ ngạc nhiên trước cách ăn uống, tiêu pha phóng tay của Hướng Hài, thậm chí còn có vẻ bất bình, sau cũng thấy quen. Sau đó Ngải Lựu Lựu còn thoải mái hơn cả Lương Tranh, thỉnh thoảng lại hỏi han, nói chuyện với hai vợ chồng Hướng Hải, chẳng mấy chốc đã trở thành một đôi chị em tâm đầu ý hợp với vợ Hướng Hải.
Biểu hiện của Ngải Lựu Lựu khiến cho Lương Tranh vô cùng ngạc nhiên, nhớ lại hành động “mượn gió bẻ măng” của mình lần trước, Lương Tranh lại thấy mình chẳng khác gì tiểu nhân. Vì thế Lương Tranh cũng đối đãi với Ngải Lựu Lựu lịch sự và tử tế hơn. Khi bốn mắt nhìn nhau, một cảm giác ấm áp và bình yên đến lạ lùng như đang lan tỏa trong tim của hai người. Thứ cảm giác kì lạ này khiến cho hai người cảm thấy hào hứng hơn, đồng thời cũng hóa giải được “thù hận” trong lòng.
Chiều ngày thứ ba, Hướng Hải và vợ đến trung tâm mua sắm Khoảng trời Phương Đông. vợ chồng Hướng Hải vung tay mua liền hai cái túi xách LV và một cái vali, năm cái 乃út Vạn Bảo Long, về sau còn mua cả đống đồ linh tinh cũng đến hàng chục vạn tệ tất cả đều được nhét vào cái vali LV mới mua. Về sau, Lương Tranh và Ngải Lựu Lựu chẳng còn tâm trạng nào mà xem tiếp nữa cả hai đều ủ rũ đứng một bên. Hai người nhìn nhau cười, sau đó là thở dài.
Mấy người họ đi mua đồ mệt rồi liền về khách sạn nghỉ ngơi sau đó lại bắt xe đi Hậu Hải ăn tôm hùm. Hậu Hải lấp lánh ánh đèn, người qua lại đông đúc, khu này thành ra đã sầm uất hơn cả Sanlitun, trở thành một nơi tụ tập mới về đêm của Bắc Kinh. Bốn người sau khi ăn hết một con tôm hùm liền đi dạo dọc bờ hồ, cảm giác rất khoan khoái. Ngải Lựu Lựu đi phía trước, thỉnh thoảng quay lại giới thiệu vài ba thứ với vợ chồng Hướng Hải. Lương Tranh luôn đi ở phía sau, bộ dạng ủ rũ. thỉnh thoảng anh cũng muốn chạy lên trước nắm lấy tay Ngải Lựu Lựu, phim giả tình thật cũng tốt. Nhưng chẳng hiểu sao anh không thể nào sải bước đuổi theo cô được.
Đột nhiên điện thoại của Lương Tranh đổ chuông, là Trình Triệu phú gọi đến. Anh nói bọn anh nhìn thấy Chung Hiểu Huệ ở Hồng Kông, còn nói cô ta đang nắm tay một người đàn ông ngoài mươi tuổi đi mua sắm trong khu thương mại. Lương Tranh khựng lại, rồi đi ra một góc, bồn chồn đi qua đi lại, luôn miệng hỏi Trình Triệu phú có tận mắt nhìn thấy không. Trình Triệu phú nói anh không dám chắc, là Lưu Du Hà chỉ cho anh nhìn thấy. Đến khi bọn họ đến đó thì chẳng thấy người đâu nữa. Một sự yên lặng ૮ɦếƭ chóc, Lương Tranh bật cười nói Lưu Du Hà chắc chắn nhìn nhầm người, bởi vì mới chiều nay anh còn lên QQ chat với Chung Hiểu Huệ, còn nói chuyện dăm ba câu với bố mẹ cô ấy.
Cúp điện thoại, Lương Tranh lập tức gọi cho Chung Hiểu Huệ nhưng tắt máy. Tim anh tê tái như có cơn gió buốt lạnh thổi qua. Mặc dù anh không muốn tin đây là sự thật, nhưng hóa ra Chung Hiểu Huệ từ trước đến giờ vẫn luôn lừa dối anh. Nên kết thúc thôi, kết thúc từ thời khắc này. Đưa mắt nhìn ra mặt nước tối đen trước mặt, Lương Tranh thật muốn nhảy xuống đó, thả sức vùng vẫy để giải tỏa bớt tâm trạng nặng nề này...
Đến Hậu Hải chơi mà không đến quán rượu ngồi thì không phải là đã đến Hậu Hảỉ. Bắc Kinh vào tháng Mười, tiết trời đã bắt đầu chuyển lạnh. Mấy bàn hướng ra hồ văn còn nhiều chỗ trống, chỉ có một số khách nước ngoài và thanh niên mới chịu ngồi đấy. Ngải Lựu Lựu dẫn vợ chồng Hướng Hải đến một quán rượu phong cách châu Âu, Lương Tranh lúc này tâm trạng rối bời vẫn lững thững đi theo. Mấy người ngồi xuống bên cửa sổ, lắng nghe giai điệu du dương, cảm giác thật thư thái Lương Tranh cảm thấy cổ họng khô đắng, trong lòng bức bối, lúc này anh thật sự cần đến rượu.
Hết một chai rượu tây, Hướng Hải vẫn thao thao bất tuyệt trong khi Lương Tranh đã ngà ngà say, có thể không phải say vì rượu mà là tự say. Lương Tranh gọi thêm một chai rượu tây nữa, còn giục Ngải Lựu Lựu mau uống, nhất định phải chăm sóc vợ Hướng Hải chu đáo, hết chai này sẽ gọi chai khác.
“Anh tưởng ai cũng giống cái thùng rượu như anh hả?”, Ngải Lựu Lựu mặt mày đỏ tưng bừng, lườm Lương Tranh.
Lương Tranh nheo mắt cười: “Cô đang nói cô đấy phải không, lần trước chẳng phải mình cô uống hết cả mấy chai rượu tây, ngốn mất của tôi đến mấy nghìn tệ à?”
“Anh đừng có nhắc đến chuyện này nữa, cẩn thận không tôi trở mặt không nhận người nữa đâu đấy!”
“Cô có giỏi thì trở mặt tôi xem nào...”
“Không trở đấy...”\'
“Lại còn nôn hết lên người tôi, kinh ૮ɦếƭ đi được!”
Ngải Lựu Lựu xì mặt ra: “Này tên họ Lương kia, anh mà còn nói nữa là tôi đi đấy..."
Lương Tranh cười: “Có giỏi thì đi đi, ai thèm giữ!”
Ngải Lựu Lựu không thể nhịn được nữa liền đứng bật dậy bỏ đi, cô đã quên mất rằng mình đang diễn kịch. vợ chồng Hướng Hải thích thú như đang xem diễn kịch, cười không ngậm miệng lại được. Lương Tranh biết Ngải Lựu Lựu giận thật liền vội vã đuổi theo.
Ngải Lựu Lựu ra khỏi quán rượu nhưng chưa đi xa, cũng không có ý định bỏ đi. Lương Tranh vừa ra khỏi quán là nhìn thấy cô ngay: một cái bóng mảnh khảnh quen thuộc đang lững thững đi dưới ánh đèn. Lương Tranh chạy đến tóm lấy cánh tay Ngải Lựu Lựu. Ngải Lựu Lựu cố sức vùng vẫy, ngoảnh đầu sang một bên không nói gì.
“Thôi được rồi, đừng giận nữa, đều tại tôi sai, tôi sai hét! Tôi biết mấy hôm nay khiến cô phải ấm ức, chỉ có điều chuyện này sớm muộn gì cũng kết thúc, cô xem, cô đã thể hiện tốt thế còn gì... ngày mai họ đi rồi , kiên nhẫn thêm chút nữa có được không? Coi như tôi năn nỉ cô đấy...", Lương Tranh nghiêm túc nói, bộ dạng rất thành khẩn.
Ngải Lựu Lựu quay người lại: “Vậy anh không được chế nhạo tôi nữa!”
“Tôi hứa! Tôi hứa với Mao chủ tịch!”
“Không được, anh phải hứa với tôi!”
“Tôi xin hứa với người đẹp Ngải Lựu Lựu, tôi tuyệt đối không chế nhạo cô nữa...”
"Như thế còn được. Này cái người kia, anh vào trước đi, tôi sẽ vào sau!\'
Thêm nửa chai rượu tây nữa, Lương Tranh có hơi say say. Hướng Hải cũng ngà ngà say, nói nhiều hẳn lên, nói toàn chuyện quan trường. Lần này sở dĩ anh ta mua hẳn năm cái 乃út cao cấp, một cái là để tặng bố vợ, những cái còn lại đều là để tặng các lãnh đạo. Không được phép đắc tội với bất kì ai. Hướng Hải còn nói rất ngưỡng mộ cuộc sống của Lương Tranh, đơn giản, không cần sống mà phải nhìn sắc mặt của người khác, môi trường thoải mái hơn nhiều.