Thế là cứ có thời gian rảnh rỗi là hai ngườỉ lại lên mạng để xem xét thông tin nhà đất, quan sát thị trường, thỉnh thoảng còn đi xem những căn nhà đã sang tên ở gần đó. Nhưng lần nào về Ngô Hiểu Quân cũng cúi đầu ủ rũ. Quá đắt! Những căn nhà quanh đó căn nào cũng có giá mấy vạn một mét vuông, hoàn toàn vượt quá khả năng của Ngô Hiểu Quân. Mấy hôm sau, Ngô Hiểu Quân bắt đầu chuyển ý, cân nhắc đến những vùng ngoại ô Bắc Kinh.
Cuối tuần thứ ba của tháng chín, Ngô Hiểu Quân hào hứng mời vợ chồng Trình Triệu phú qua ăn cơm, đây là buổi tụ tập đầu tiên sau khi hai người bọn họ kết hôn. Đàm Hiểu Na còn kéo cả Ngải Lựu Lựu đến, càng đông càng vui, phòng khách bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên. Ngô Hiểu Quân tuyên bố với mọi người, lát nữa anh và Đàm Hiểu Na sẽ mời mọi người đi ăn, cũng coi như để tuyên bố hai người chính thức là một đôi.
Lương Tranh dửng dưng quan sát, trong lòng thừa hiểu đây chỉ là một bữa Hồng Môn Yến do Ngô Hiểu Quân đạo diễn. Ăn cơm là giả; mượn tiền là thật. Chỗ tiền này cho mượn cũng không được mà không cho mượn cũng không được. Cho mượn, tiền của mình cũng chẳng nhiều, sau này kết hôn cũng muốn mua nhà ở Bắc Kinh thì sao? Với thực lực của Ngô Hiểu Quân và Đàm Hiểu Na, mỗi tháng có cố lắm cũng chỉ đủ hai miệng ăn, lấy đâu ra dư dả tiền bạc. Không cho mượn, anh em bạn bè với nhau, lúc cần kíp lại không giúp người ta thật chẳng đáng mặt bạn bè.
Nếu như mình mua nhà trước Ngô Hiểu Quân thì sao? Nếu mình tìm cậu ta vay tiền, cậu ta sẽ nghĩ gì? Có cho mình vay không? Lương Tranh nghĩ tới nghĩ lui mà chẳng nghĩ được gì, thế là quyết tâm không nghĩ nữa. Có trách chỉ trách mình đã chọn cái thành phố Bắc Kinh ૮ɦếƭ tiệt này, lại đánh giá quá cao thực lực bản thân, để đến nỗi trở thành một kẻ chẳng thể mua nổi nhà, phải phiêu bạt trên đất này.
Càng lên cao thì càng khó chống lại cái giá rét, nhưng không khí ở trên cao lại trong lành, không ô nhiễm như ở dưới thấp. Nếu khuất phục cái thành phố này, như vậy là thỏa hiệp; nếu rời khỏi thành phố này, như vậy là chạy trốn; nếu chinh phục thành phố này, như vậy là đấu tranh. Lương Tranh đang chiến đấu, đang chống chọi, chỉ có điều anh không biết khi nào mình sẽ gục ngã. Thời gian qua đi, sự lựa chọn của anh đã chẳng còn nhiều nữa.
Con đường đời càng đi càng nhỏ hẹp, càng đi càng ngắn ngủi.
Lúc ăn cơm, mọi người bắt đầu chuyển hướng chú ý sang vợ chồng Trình Triệu phú. Ngô Hiểu Quân hỏi bọn họ kết hôn rồi cuộc sống thế nào, trong mắt toàn là mong đợi viễn cảnh tươi đẹp.
"Suốt ngày chẳng phải chỉ quanh quẩn có ngần ấy việc, ăn cơm, đi ngủ, cãi nhau sao?”, trên mặt Trình Triệu phú hiện rõ vẻ mệt mỏi, giọng điệu có vẻ hụt hẫng.
“Chứ không làm việc gì khác à?\', Lương Tranh cười bí hiểm
"Còn làm được gì khác nữa, chán đến ૮ɦếƭ mất!”, Trình Triệu phú vừa nói xong đã bị Lưu Du Hà bẹo cho một cái. Anh ta cáu kỉnh đánh vào tay Lưu Du Hà: “Hâm à, suốt ngày bẹo người ta”
"Anh hâm thì có, ai bẹo anh?”, Lưu Du Hà cãi lại.
“Sau này đừng hòng theo tôi ra ngoài, mất mặt quá đi mất!”
“Ai làm mất mặt ai? Trình Chí Huy, anh nói cho rõ đi!”
“Tại sao tôi phải nói rõ với cô? Cô là cái thá gì chứ?”
Lưu Du Hà cầm cốc bia trên bàn tạt thẳng vào mặt Trình Triệu phú, anh ta không chút đề phòng nên hứng trọn cốc bia vào mặt. Tất cả những người ngồi đó đều không ngờ có chuyện này xảy ra, ai nấy đều kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt. Trình Triệu phú vung tay cho Lưu Du Hà một cái tát, rất vang, rất đanh. Lưu Du Hà cũng chẳng chịu lép vế, lao vào Trình Triệu phú, hết cào cấu lại đấm đá. Các thực khách trong nhà hàng lúc này đều trở thành khán giả, ai nấy đều tròn mắt lên nhìn, chỉ tiếc không thể đến đó xì xào, chỉ trỏ bình luận.
Cuối cùng Trình Triệu phú bị Ngô Hiểu Quân và Lương Tranh giữ lại, Lưu Du Hà liền chạy đến vung tay cho Trình Triệu phú một cái tát, thậm chí còn đanh hơn cái tát trước. Trình Triệu phú đầu tiên khựng lại vì bất ngờ, sau nhanh như cắt giơ chân lên đạp vào người Lưu Du Hà. Bụng Lưu Du Hà lĩnh trọn cú đá, người cô ta bay lên không trung như trong phim, tạo thành một đường cong tuyệt đẹp trong không trung rồi rơi phịch xuống đất..
Lưu Du Hà tóc tai bù xù lao ra khỏi nhà hàng, Trình Triệu phú “thân thủ” nhanh nhẹn lập tức đuổi theo.
Ngải Lựu Lựu gần như khi*p đảm trước cảnh tượng trước mặt, hai chân run lên bần bật; đi ra khỏi nhà hàng rồi mới bắt đầu bình tĩnh lại được. Cô vô cùng bất mãn với hành vi hung bạo của Trình Triệu phú: “Thật chẳng đáng mặt đàn ông, ai lại đi bắt nạt một người phụ nữ như vậy! Hài, hai người còn không mau đi lôi anh em tốt của các người lại, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì hai người cũng chẳng yên thân đâu!”
Ngô Hiểu Quân cũng nói: “Cái cậu Trình Triệu phú này cũng thật chẳng ra làm sao, ai lại đi đánh phụ nữ như thế cơ chứ? Vỡ mất mấy cái bát đĩa, làm tôi mất mấy trăm tệ tiền bồi thường...”
Đàm Hiểu Na vốn dĩ căng thẳng nay mới thở phào, lại còn mỉm cười rất ngọt ngào. Cô không hứng thú với trận chiến vợ chồng nhà này, nhưng rất để tâm đến cách nghĩ của Ngô Hiểu Quân. Hóa ra anh ấy cũng cảm thấy phản cảm với hành vi đánh phụ nữ, đột nhiên cô lại cảm thấy tràn đầy niềm tin vào cuộc sống tương lai của hai người. Chuyện này cũng lần nữa chứng minh con mắt đúng đắn của cô. Nhưng cứ nghĩ đến cưới xin là Đàm Hiểu Na lại nghĩ đến chuyện nhà cửa, ánh sáng vừa lóe lên trong mắt cô lại vụt tắt.
Đàm Hiểu Na trước đây chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện nhà cửa, cô cảm thấy đây là một “thất sách” lớn nhất trong đời mình. Sống mà bị bó buộc bởi một căn nhà thật là một điều đáng sợ. Cứ nghĩ đến bi kịch giữa Chu Tường Linh và chồng cô là Đàm Hiểu Na lại thấy lạnh sống lưng. Nhà cửa quan trọng biết nhường nào, vậy thì nên xếp nó ở vị trí đầu tiên. Không có nhà, hôn nhân không có tổ ấm, một cuộc hôn nhân không có nhà là một cuộc hôn nhân không hoàn chỉnh, một cuộc hôn nhân không có nhà không thể gọi là hôn nhân. Đàm Hiểu Na cho rằng mình đang đạp lên vết xe đổ của Chu Tường Linh, đây đúng là một điều bất hạnh. Nhưng có một điều cô có thể khẳng định đó là Ngô Hiểu Quân nhất định sẽ đối xử tốt với cô cả đời này.
Lương Tranh châm một điếu thuốc lên, dửng dưng nói: "Hai người họ cãi cọ nhau chút thôi, mọi người có cần thiết phải ầm lên thế không? Có gì ngạc nhiên chứ?"
“Anh tưởng ai cũng vô tâm vô tính như anh hả?”, Ngải Lựu Lựu trừng mắt với Lương Tranh.
Lương Tranh vốn định phản bác nhưng thấy mọi người ai nấy đều giận dữ nhìn mình nên đành đứng yên hút thuốc. Mấy người lững thững đi vào trong khu đô thị, Lương Tranh đi sau cùng. Đàm Hiểu Na khoác tay Ngải Lựu Lựu, Ngô Hiểu Quân đi theo sau Đàm Hiểu Na, dính chặt như hình với bóng. Rõ ràng Lương Tranh đã bị họ cô lập. Vừa đến con đường dẫn vào khu đô thị, mọi người đã nhìn thấy hai khuôn mặt quen thuộc. Không phải ai khác, chính là cặp vợ chồng vừa “tàn sát lẫn nhau” ở trong nhà hàng, Trình Triệu phú và Lưu Du Hà. Hai người bọn họ tay trong tay, đã làm lành và lại thân mật như cũ.
“Hello!”, Lương Tranh cười và vẫy tay với họ, sau đó liếc bọn Ngải Lựu Lựu đang trố mắt ra vì ngạc nhiên. Thắng lợi đến thật bất ngờ, khiến cho kẻ địch chỉ biết giương mắt nhìn mà không nói được lời nào.
***
Trong phòng khách, Trình Triệu phú và Lưu Du Hà vẫn bám dính lấy nhau, Đàm Hiểu Na và Ngô Hiểu Quân liếc mắt đưa tình với nhau. Lương Tranh thì ngồi dửng dưng, thỉnh thoảng lại ngẩng lên xem tivi, thỉnh thoảng lại liếc hai cặp tình nhân ngọt ngào, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Tại sao chứ? Tại sao mình lại trở thành con kì đà thế này?
Ngải Lựu Lựu cứ ngồi lì ra trầm ngâm, cô nghĩ mãi không thể hiểu nổi hai người kia vừa mới đánh nhau xong sao chẳng mấy chốc đã làm lành ngay được, cứ như thể chưa có gì xảy ra vậy. Cô quan sát vợ chồng Trình Triệu phú hồi lâu mà chẳng lần ra chút “manh mối” nào. Cô hi vọng đây chỉ là một màn kịch của hai người, hoặc chính Trình Triệu phú đã chi phối, ép Lưu Du Hà phải làm thế; sau đó cô sẽ đứng ra, lớn tiếng chỉ trích Trình Triệu phú, nói vài câu lí lẽ, nhân tiện dạy cho những gã đàn ông khốn kiếp không biết tôn trọng phụ nữ một bài học, rồi vênh váo nhìn tên khốn Lương Tranh. Đối với Ngải Lựu Lựu, đây mới chính là thắng lợi, nếu không chỉ là thất bại. Vì vậy hai vợ chồng Trình Triệu phú làm hòa với nhau, trở nên thân mật, ngọt ngào như ban đầu khiến cho Ngải Lựu Lựu cảm thấy chướng mắt, khó chịu.
Chiều tối, màn đêm bắt đầu bủa vây thành phố, những ngọn đèn bắt đầu bật sáng, bầu trời nhập nhờ bởi ánh sáng đèn. Đây là khoảnh khắc thần bí nhất trong ngày, cũng là lúc những kẻ lang thang trong thành phố này trở nên yếu mềm nhất. Ba người Ngô Hiểu Quân, Lương Tranh, Trình Triệu phú đang đứng trên ban công, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ, được và mất, qua và lại, đến và đi.
Trình Triệu phú nhớ lại những chuyện hồi còn nhỏ, lần đầu tiên kiếm được một món tiền lớn từ chơi cổ phiếu. Trong đầu Ngô Hiểu Quân thì chỉ toàn những chuyện liên quan đến nhà cửa...Lương Tranh nhớ đến bố mẹ già của mình, nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên mình đến Bắc Kinh, nghĩ đến một ngày mai ảm đạm chẳng thể dự đoán được...
“Mới chớp mắt mà đã ở thành phố này được mấy năm rồi đấy…” Lương Tranh than thở.
“Chúng ta cũng là anh em tốt của nhau được ba năm rồi đấy. Một thằng ki bo, một tự cao tự đại, tại sao tôi có thể chơi với hai thằng như các cậu nhỉ?”, Trình Triệu phú nói.
Lương Tranh cười: “Thằng đểu!"
Ngô Hiểu Quân lấy bao thuốc ra chia cho mỗi người một điếu: "Đúng thế, thời gian trôi nhanh quá, nghĩ mà thấy sợ. Bọn mình đến giờ ngay cả vợ còn chưa có, lăn lộn với cuộc đời thật mệt mỏi!"
“Gớm, còn giả bộ, cậu chẳng phải có Đàm Hiểu Na rồi hay sao?", Trình Triệu phú hỏi.
Ngô Hiểu Quân thở dài: “Chẳng có nhà thì cưới xin thế nào?”
Lương Tranh thầm nghĩ, cái tên Ngô Hiểu Quân này tẩm ngẩm tầm ngầm mà cũng khôn lanh gớm, cứ bóng gió mãi không thôi. Nhưng mình không thể vạch mặt cậu ta được, dù sao thì nếu Trình Triệu phú có thể giúp đỡ cậu ta thì đây cũng chẳng phải chuyện tồi.
Trình Triệu phú cảm thấy khó hiểu: “Thì mua một cái đi!”
Ngô Hiểu Quân nhăn nhó thở dài: “Lấy đâu ra ngần ấy tiền...”
Trình Triệu phú: “Còn thiếu bao nhiêu?”
"Khoảng mười vạn. Hài, giờ là bước ngoặt cuộc đời tôi, nếu như các cậu có tiền tiết kiệm thì cho tôi vay một ít, sau này dư dả tôi tích cóp trả các cậu...”
Ngô Hiểu Quân nói xong liền ngoảnh sang nhìn Lương Tranh và Trình Triệu phú. Trình Triệu phú không ngờ Ngô Hiểu Quân đột ngột đòi mượn tiền, đầu óc quay mòng mòng, có vẻ bối rối không biết làm thế nào. Lương Tranh đã sớm biết Ngô Hiểu Quân sẽ giở chiêu này nên chẳng mấy bất ngờ.
“Ừm... thế này đi, tôi cho cậu mượn năm vạn!”, Trình Triệu phú xòe một bàn tay lên nói.
“Cám ơn, cám ơn, vô cùng cảm ơn cậu...”, Ngô Hiểu Quân phấn khởi nắm chặt tay Trình Triệu phú, thể hiện tình đồng chí thân thiết.
Trình Triệu phú có ૮ɦếƭ cũng vẫn sĩ diện: "Đừng có chê ít đấy, trong tay tôi không có nhiều tiền mặt, tất cả đều đổ vào cổ phiếu cả rồi!”
Ngô Hiểu Quân ra sức lắc tay Trình Triệu phú: “Đủ rồi , đủ rồi..."
Sau một hồi cảm ơn rối rất, Ngô Hiểu Quân lại chuyển sự chú ý sang Lương Tranh, chờ anh thể hiện thái độ.
“Hai vạn, tôi cho cậu vay hai vạn!", đối mặt với ánh mắt rực lửa của Ngô Hiểu Quân, Lương Tranh đành phải giải thích: “Cuối năm tôi cũng định lấy vợ, mua nhà, vì vậy chỉ có thể cho cậu vay ngần ấy thôi. Thực ra trong tay tôi cũng chẳng có nhiều tiền tiết kiệm, mấy năm nay toàn phải chuyển nghề, cũng lại còn trẻ nên đi đường vòng...”
Ngô Hiểu Quân siết chặt tay hai người bạn, nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn, cảm ơn hai người anh em ! Lúc quan trọng nhất vẫn là hai người các cậu đáng tin cậy!”
Cuối cùng Ngô Hiểu Quân vòng tay quàng vai Trình Triệu phú và Lương Tranh, ba người lại lần nữa củng cố tình hữu nghị. Lần đầu tiên ba người có cùng chung ý kiến. Đưa mắt nhìn thành phố sáng trưng ánh đèn, Ngô Hiểu Quân thấy mắt mình ươn ướt. Hóa ra tiền có lúc lại quan trọng với con người đến như vậy. Hóa ra tình cảm bạn bè lại nồng hậu như thế, tất cả những khúc mắc trước đây dường như đều bị bỏ qua.
Sau khi tiễn vợ chồng Trình Triệu phú về, Đàm Hiểu Na dẫn Ngải Lựu Lựu có vẻ hụt hẫng trông thấy về phòng, Ngô Hiểu Quân liền gọi điện cho bố mẹ. Bố anh ở đầu dây bên kia trầm ngâm hồi lâu, sau đó nói cho dù có phải đi vay lãi suất cao cũng phải gom đủ số tiền mười vạn tệ. Ngô Hiểu Quân cúp điện thoại, lòng rạo rực, phấn khởi vô cùng, đi từ phòng khách vào phòng ngủ rồi lại từ phòng ngủ đi ra phòng khách, đi đi lại lại mấy vòng, khiến cho Lương Tranh chóng hết cả mặt. Trong đầu Ngô Hiểu Quân chỉ có chuyện nhà cửa, lòng thầm nhủ lần này sẽ có hơn 17 vạn trong tay, cộng thêm với mấy vạn tích lũy được là đủ trả tiền mua nhà lần đầu.
Anh sốt sắng thông báo tin này cho Đàm Hiểu Na. Đàm Hiểu Na cũng vô cùng phấn khởi, nhảy phắt từ sôpha xuống, chạy đến trước bàn máy tính. Cô tận dụng những kiến thức chuyên ngành của mình để tính toán tiền trả tiền nhà đợt đầu là bao nhiêu, khi nào phải trả hết. Khi con số cuối cùng hiện ra là 18, niềm vui của cô như nhân lên gấp bội, đây là con số của sự may mắn. 18 năm, 18 năm sau, hai người có thể trả sạch sổ tiền nhà và sở hữu một căn nhà của riêng mình.