Trai Thừ Gái Ế - Chương 33

Tác giả: Tưởng Cẩn

Xe lái vào khu Hoa kiều Triều Dương, Lâm Cường một mực mời Ngải Lựu Lựu vào nhà anh ngồi một lát. Ngải Lựu Lựu do dự một lát rồi đi theo anh. Cô vừa ngồi xuống, Lâm Cường đã làm ảo thuật biến ra một cái túi, đây chính là cái túi Buberry mà cô thích, surprise!
“Tặng cho cô đấy!” Lâm Cường cười dịu dàng.
Ngải Lựu Lựu cảm thấy rất bối rối , cô vội vàng xua tay: “Tôi không thể nhận được, nó quá đắt giá..."
Lâm Cường kiên quyết nói: “Đây là thành ý của tôi dành cho cô, cô hãy nhận đi!”
“Cái này... sau này khi nào thích hợp có lẽ tôi sẽ nhận!", Ngải Lựu Lựu bối rối đáp.
Lâm Cường nhún vai, tỏ vẻ thoải mái: “Tôi nghe cô vậy!”
Hai người nói chuyện một lát, uống một cốc rượu vang. Ngải Lựu Lựu cảm thấy Lâm Cường càng lúc càng nhìn mình say đắm. Cô biết trong lòng anh đang nghĩ gì, chỉ có điều cô cảm thấy hai người vẫn còn chưa đến mức đó. Phụ nữ càng dễ dãi ong bướm thì càng không đáng trân trọng, cô thừa hiểu điều này. Ngải Lựu Lựu đứng dậy nói mình phải về nhà, trong mắt Lâm Cường thoáng qua vẻ không vui, nhưng anh nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng. Anh mỉm cười nói hoan nghênh Ngải Lựu Lựu đến đây chơi thường xuyên, sau đó dẫn cô xuống nhà để xe.
Xe dừng lại ở cổng khu đô thị Quốc Mỹ, Ngải Lựu Lựu đang định xuống xe thì Lâm Cường đã kéo tay cô lại, anh hôn lên tay cô rất thân mật. Ngải Lựu Lựu vội vàng rụt tay lại, một người xuề xòa như cô cảm thấy không quen nổi với những chuyện này. Ngải Lựu Lựu đỏ bừng mặt, xách túi xách chạy thẳng vào khu đô thị, thật đáng yêu. Đợi bóng của Ngải Lựu Lựu biến mất trong khu đô thị, Lâm Cường liền lấy điện thoại ra, gọi cho một người tên là Tài Tiểu Diễm: “Đang làm gì thế ? Không nhớ thì gọi em làm gì? Anh mua cho em một cái túi xách, hay là qua chỗ anh ngồi đi? Ok, anh đến đón em!”
Ngải Lựu Lựu vào trong cầu thang máy rồi mà vẫn thở gấp gáp, cô dường như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.Từ nhỏ đến lớn cô chưa gặp một ngườỉ đàn ông nào chu đáo, tỉ mỉ như vậy, biết cô đang nghĩ cái gì, cần cái gì, hơn nữa còn biết tôn trọng quyết định của cô. Một Lâm Cường xa lạ của trước đây đã hoàn toàn tan biến trong nụ hôn dịu dàng ấy rồi, đây chính là chàng bạch mã hoàng tử trong lòng cô. Nhưng sao cô không tìm thấy cảm giác yêu đương nhỉ? Sao cô luôn cảm thấy tất cả chỉ như một giấc mơ, hoàn toàn không có thực?
***
Tháng chín là mùa thu hoạch. Dưới sự giúp đỡ của Hướng Lệ, Lương Tranh kí được liền ba hợp đồng, trong đó có hai đơn hàng là đơn hàng lớn, đều là hệ thống giáo dục, giám đốc cũng thực hiện lời hứa thưởng cho Lương Tranh ba nghìn. Lương Tranh trở thành người tài trong công ty, thường xuyên được giám đốc bộ phận mời đi hội đàm, chia sẻ kinh nghiệm kinh doanh cho nhân viên. Lương Tranh bỗng trở thành đại diện tiêu biểu của công ty.
Sự nghiệp marketing của Lương Tranh về cơ bản đang tiến triển rất ổn định, tiền đồ rất rộng mở. Chỉ có điều vấn đề tình cảm vẫn rất mịt mờ, anh hi vọng có thể rẽ mây đen để tìm thấy ánh mặt trời. Quan hệ giữa Lương Tranh và Chung Hiểu Huệ vẫn lập lờ chẳng đâu vào đâu, chẳng có chút tiến triển nào. Lương Tranh luôn bị đặt vào thế bị động, Chung Hiểu Huệ lúc thì lạnh nhạt, lúc thì nhiệt tình với anh. Khi làm marketing, Lương Tranh cũng thường xuyên gặp phải những khách hàng như thế này, vừa không thể từ chối bạn, nhưng cũng chẳng hợp tác với bạn, bọn họ dường như đang đứng quan sát và chờ đợi, chờ đợi bạn xuống nước, chờ đợi bạn hạ giá... Những khách hàng như thế là khó dây nhất, xử lí không khéo thì chẳng khác gì há miệng mắc quai, đã mất thời gian với sức lực thì chớ lại còn tay trắng...
Đối với những khách hàng như thế này, chỉ có một cách duy nhất, đó chính là “ép". Ép khách hàng phải đưa ra sự lựa chọn, có rất nhiều phương pháp để ép. Nói chung là “dùng cái lợi để cám đỗ, dùng thế lực để ép buộc”.
Đối với một khách hàng như Chung Hiểu Huệ, Lương Tranh chẳng có lợi lộc gì để mang ra cám dỗ cả. Không thể đi thẩm mỹ để biến mình thành đẹp trai hơn, cũng chẳng thể nói ra rằng tài khoản tiết kiệm của mình dạo này đã tăng lên không ít. Vậy thì chỉ có "dùng thế lực để ép buộc” thôi. Lương Tranh nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy đã đến lúc nên lật bài ngửa với Chung Hiểu Huệ. Anh quyết định sẽ dẫn Chung Hiểu Huệ về nhà vào dịp Quốc khánh này, để cô gặp bố mẹ trước, tốt nhất là định chuyện hôn nhân vào năm nay luôn. Nếu như Chung Hiểu Huệ không đồng ý anh sẽ phải tìm người khác.
Mối quan hệ của Ngải Lựu Lựu và Lâm Cường ngày một ổn định, hai người cố gắng hạn chế để không cùng đến cùng đi ở công ty. Ngải Lựu Lựu luôn cố giữ khoảng cách với Lâm Cường, tuyệt đối không có những hành động thân mật với anh. Có mấy nguyên nhân: Đầu tiên, Lâm Cường là sếp của mình, cô nên tránh đàm tiếu, trừ phi hai người xác lập quan hệ, quyết định tiến tới hôn nhân, nếu không cô tuyệt đối không thể tùy tiện. Thứ hai, cô cảm thấy Lâm Cường và Ngũ Sảnh Sảnh trước đây đã từng xảy ra vấn đề gì đó, cô sợ mình sẽ lặp lại vết xe đổ của Ngũ Sảnh Sảnh. Cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất, Lâm Cường vẫn chưa bày tỏ, chưa bao giờ chính thức thừa nhận cô là bạn gái của anh. Bọn họ giống một đôi bạn khác giới thường xuyên đi ăn, nói chuyện với nhau hơn.
Mối quan hệ của Ngô Hiểu Quân và Đàm Hiểu Na có thể nói là có bước đột phá mới, cái cần xảy ra cũng đã xảy ra, cái không cần xảy ra cũng đã xảy ra rồi. Lương Tranh đang đi công tác thì nhận được tin nhắn của Ngô Hiểu Quân, Ngô Hiểu Quân hỏi anh cái khách sạn bốn sao giá tiền ba sao lần trước anh nói cho Lưu Du Hà rót cuộc ở chỗ nào. Lương Tranh lúc ấy nghĩ, cái tên Ngô Hiểu Quân này đúng là đồ ngốc, trong nhà có mỗi một mình, cần gì phải ra khách sạn thuê phòng. Chẳng nhẽ định tạo không khí lãng mạn ư?
Dần dà, các trai thừa gái ế đều đã tìm được chốn dung thân cho mình, hơn nữa mọi chuyện đều được định đoạt cả. Nhưng cuộc sống không bao giờ chỉ có thuận lợi, nhìn bề ngoài có vẻ sóng yên biển lặng nhưng thực ra luôn tồn tại những cơn sóng ngầm, chỉ cần một chút bất cẩn là thuyền sẽ lật nhào.
Ngô Hiểu Quân tẩm ngẩm tầm ngầmmà đánh ૮ɦếƭ voi, anh ta với Đàm Hiểu Na đã tiến triển đến mức bàn chuyện cưới xin. Đàm Hiểu Na chẳng biết bị Ngô Hiểu Quân cho ăn phải bùa mê thuốc lú gì mà cũng nóng lòng lấy chồng. Một ngày thứ Sáu, hai người hân hoan đi ra ga Bắc Kinh, chuẩn bị về Hà Nam gặp mẹ Đàm Hiểu Na. Hành trình về Hà Nam của Ngô Hiểu Quân càng khiến cho Lương Tranh quyết tâm thực hiện ý định của mình, anh cũng phải dẫn Chung Hiểu Huệ về gặp bố mẹ mình, hơn nữa việc này cần làm ngay, không thể chậm trễ được nữa. Không phải là để ganh đua với Ngô Hiểu Quân, nhưng nam nữ hiện giờ chưa đến lúc cưới xin thì chẳng ai biết được liệu có ở bên nhau được không. Còn hiện tượng li hôn nhiều hơn cả kết hôn thì lại là chuyện khác.
Một hôm, trong lúc đang ăn cơm, Lương Tranh kể cho Chung Hiểu Huệ nghe về ý định của mình, Chung Hiểu Huệ không từ chối, cô nói chỉ cần có thời gian nhất định sẽ cùng anh về gặp bố mẹ. Lại là một kế hoãn binh nữa, có thời gian thì đi, không có thời gian thì thôi. Về đến nhà, Lương Tranh vẫn gọi điện báo cho bố mẹ tin này. Bố mẹ anh vui lắm, bố anh còn hào phóng đến mức bảo tiền vé máy bay khứ hồi cứ để ông lo. Lương Tranh đặt điện thoại xuống, bật máy lên, xem những tấm ảnh của bố mẹ mình mà trong lòng rối bời, hóa ra bố mẹ đã già thật rồi . Nghĩ vậy anh lại không cầm được nước mắt.
Chung Hiểu Huệ vừa tiễn Lương Tranh về thì nhận được điện thoại, biểu cảm trên mặt cô như đông cứng lại. Ở dưới hầm để xe một người đàn ông chừng ngoài bốn mươi bước ra từ trong chiếc xe Mercedes màu đen bóng lộn, chính là chiếc xe mà Lương Tranh nhìn thấy ở cổng công viên Triều Dương hôm trước. Hắn ta tên là Trần Tường Đông, là ông chủ của một thư viện tư nhân trước năm 2005; về sau chuyển sang làm về bất động sản. Bởi vì làm đúng vào thời gian bất động sản bão giá nên chỉ trong mấy năm, tài sản của hắn ta đã tăng lên gấp bội.
Trần Tường Đông lấy chìa khóa mở cửa, phát hiện Chung Hiểu Huệ đang nằm trên ghế đắp mặt nạ. Hắn ta đặt cái túi da lên bàn, nằm xuống bên cạnh Chung Hiểu Huệ, bàn tay hắn ta lướt đi trên tay Chung Hiểu Huệ, rồi trượt xuống đùi. Chung Hiểu Huệ kéo váy che phần đùi của mình đi, chẳng ngờ hành động này của cô càng khiến cho Trần Tường Đông thêm hưng phấn, hắn thẳng thừng thò cả bàn tay múp míp của mình vào trong váy cô.
Chung Hiểu Huệ ngồi bật dậy, đẩy tay hắn ta ra: “Không được, em đang bị!”
Trần Tường Đông chau mày: “Chẳng phải tháng nào cũng là vào mấy ngày đầu tháng ư?”
“Ai dà, nói chung là rất khó chịu!”
“Anh mặc kệ...”, Trần Tường Đông cười đê tiện.
Cơ mặt của Chung Hiểu Huệ nhíu chặt lại, giật giật mấy cái. Cô giật phắt cái mặt nạ xuống, điềm đạm nói: “Em có bạn trai rồi, anh ấy rất yêu em, hơn nữa Quốc khánh này anh ấy sẽ dẫn em về gặp bố mẹ anh ấy!”
“Ừm, sau đó thì sao?”
“Cuối năm chuẩn bị cưới! Em nghĩ... chúng ta nên chấm dứt ở dây!", Chung Hiểu Huệ nói xong liền ngoảnh mặt đi.
Trần Tường Đông thở dài: “Chúng ta quen nhau đã mấy năm rồi ?” thấy Chung Hiểu Huệ không nói gì, hắn ta liền nói tiếp: “Kể từ học kì hai năm thứ ba em ra ngoài tìm việc đến giờ đă là tròn bốn năm rồi ! Em bảo anh làm sao rời xa em được?”
Trần Tường Đông nói xong liền xán lại, ôm eo Chung Hiểu Huệ, ghé sát vào mặt cô: “Huệ Huệ, cho anh chút thời gian có được không? Anh không thể không có em!”
"Vậy anh li hôn đi!*
“Chẳng phải anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi sao, li hôn không đơn giản như em nghĩ đâu, nó có liên quan đến rất nhiều vấn đề…”
Chung Hiểu Huệ đẩy Đông Tường Đông ra, đứng dậy nói: “Nói tóm lại tôi không thể cứ dây dưa với anh mãi thế này được!"
Trần Tường Đông cười: "Anh biết, anh biết em phải chịu ấm ức..”
Bàn tay của Trần Tường Đông lại bắt đầu không nghiêm túc. Hắn kéo Chung Hiểu Huệ lại; sau đó đẩy cô xuống ghế, cái mặt nạ bị vò nhăn nhó rơi xuống đất.
Nửa tiếng sau, Trần Tường Đông vào nhà tắm tắm rửa, chải đầu. Lúc ra phòng khách, hắn vỗ vỗ vào người Chung Hiểu Huệ đang nằm cuộn tròn trên sôpha, thì thầm: “Cưng à, anh phải đi đây, em nghỉ sớm đi...”, sau đó cầm cái túi xách lên và đóng sầm cửa lại. Một giọt nước mắt trong vắt như pha lê rơi xuống mặt thảm rồi tan biến.
Trần Tường Đông ngồi vào trong xe, mở túi xách lấy điện thoại ra, bật máy lên: “Alô! Ừ, vừa bàn việc xong, anh mệt ૮ɦếƭ mất! Mọi chuyện cũng coi như khá thuận lợi, về sau bọn họ định lôi anh đi uống rượu nhưng anh từ chối luôn! Mẫn Mẫn ngủ chưa? Được rồi, để anh mua mấy cái bánh trứng về, em muốn ăn gì không? Được rồi, anh cúp máy đây...”, cúp điện thoại, Trần Tường Đông hớn hở cắm chìa khóa vào ổ; chiếc xe Mercedes lao ✓út ra khỏi hầm để xe...
Từ Hà Nam trở về, Ngô Hiểu Quân vừa vui vừa buồn, vui vì bố mẹ Đàm Hiểu Na rất hài lòng về anh, nói rằng anh ngoan ngoãn, đáng tin cậy, có văn hóa. Buồn bởi vì hai cụ đưa ra một điều kiện duy nhất là, Ngô Hiểu Quân muốn lấy Đàm Hiểu Na thì phải mua được nhà ở Bắc Kinh. Còn nói con rể nhà hàng xóm đã mua được đến ba căn trên Bắc Kinh rồi, ý nói rằng mua nhà ở Bắc Kinh chẳng khó khăn gì, hơn nữa cái đề nghị này cũng chẳng đến mức quá đáng.
Ngô Hiểu Quân gọi điện nhờ Trình Triệu phú tư ván, Trình Triệu phú lập tức đề ra phương án “kéo dài”, có thể kéo dài đến đâu thì hay đến đó, để xem ai sốt ruột hơn ai. Ý kiến của Lương Tranh có tính tích cực hơn, đó là “gạo nấu thành cơm”, lúc đấy có không muốn cũng phải cưới. Thực ra bản thân Ngô Hiểu Quân cũng đã sớm có quyết định riêng, anh cho rằng sớm muộn gì cũng phải mua nhà, với tình hình giá cả nhà đất tăng vùn vụt như hiện nay, mua sớm một chút thì tốt hơn. Không có nhà làm sao kết hôn? Không có nhà đâu thể giống một gia đình? Chẳng nhẽ trong cái thành phố rộng lớn này chẳng có một chỗ trú chân cho mình hay sao?
Hơn nữa Trung Quốc hiện nay đang bước vào thời kì đô thị hóa, thành thị bắt đầu vây bọc lấy nông thôn, hiện nay mặc dù giá nhà cửa cao đến khó tưởng tượng nhưng khả năng giá nhà hạ xuống là không nhiều, bởi vì đất càng lúc càng ít, càng bán càng đắt. Giá nhà mà trượt dốc thì chỉ có thể là khủng hoảng tài chính hoặc ngân hàng phá sản. Chỉ có điều, lúc đó ai nấy đều nghèo cả, thế thì còn nói chuyện gì nữa?
Nói tóm lại, Ngô Hiểu Quân muốn mau chóng mua nhà, hi vọng Lương Tranh và Trình Triệu phú có thể cho anh ta mượn ít tiền, đây mới là mục đích thật sự của Ngô Hiểu Quân khi nhờ Lương Tranh và Trình Triệu phú tư vấn. Nhưng tất cả mọi người, bao gồm cả các đồng nghiệp trong công ty, chẳng có ai tán thành việc anh mua nhà, ai cũng cho rằng giờ mà mua nhà chẳng khác gì đeo còng vào cổ. Vì chuyện này mà Ngô Hiểu Quân tranh cãi rất nhiều với họ, chỉ thiếu điều mở hẳn một cuộc thảo luận về vấn đề này. Ngô Hiểu Quân thường xuyên lấy nhận xét của “chuyên gia" ra để nói, nhầm chứng minh sự sáng suốt, thần dũng của mình. Chỉ có điều anh ta đã quên không nghĩ đến khả năng mua được nhà của mình, dù gì tiền lương hàng tháng của anh ta chỉ có vài nghìn tệ.
Đàm Hiểu Na hoàn toàn đồng ý với quan điểm của Ngô Hiểu Quân, cô sử dụng những kiến thức về tài vụ của mình để chỉnh sửa biểu đồ giá nhà, kết quả là giá nhà của Bắc Kinh từ năm 2004 đến nay luôn tăng ở mức độ cao, gần như chẳng có xu hướng đi xuống, mà cho dù có đi xuống thì cũng là do chính sách điều chỉnh của chính phủ, nhưng sau mỗi lần hạ giá đều là một lần tăng vọt, giống như nguyên tắc bật xa, chùng đầu gối xuống để bật ra xa. Quan điểm của Ngô Hiểu Quân và Đàm Hiểu Na thống nhất đến lạ kì, điều này khiến cho hai người cảm thấy rất thích thú, trong lòng thầm nhủ mình đã tìm được đúng đối tượng, ngay cả trong chuyện mua nhà cũng trở thành chiến hữu, tri âm thì chắc chắn cuộc sống sau này sẽ hạnh phúc mỹ mãn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc