Lương Tranh có hơi không vui, chán ngán nói: “Trình Triệu phú không đến đâu, chúng ta uống xong thì giải tán thôi!”
“Sao lại không đến, cậu ta mời cơ mà?”, Ngô Hiểu Quân oán thán.
"Bị giới nghiêm rồi! Tôi còn lạ gì Trình Triệu phú, cậu ta càng uống càng hăng, làm sao có thể lăn ra ngủ được chứ? Hài... cái thằng, có vợ rồi là quên luôn cả anh em”.
Ngô Hiểu Quân cười gian xảo: “Cũng phải hiểu cho họ chứ, đêm tân hôn, còn phải mây mưa này nọ chứ..."
Cả ba người còn lại đều nhìn về phía Ngô Hiểu Quân, Ngô Hiểu Quân vội vàng bao biện: “Sao? Bọn họ sinh hoạt vợ chồng, hoàn toàn hợp pháp mà!”
Lương Tranh: “Ngô Hiểu Quân, vấn đề này cậu đừng nghiên cứu quá sâu, còn có hai cô gái ở đây mà! Tiền thanh toán chúng ta chia đầu người nhé!”
Ngô Hiểu Quân cực kì nhạy cảm với vấn đề tiền bạc, phản ứng cực nhanh: “Tôi không mang tiền rồi!”
Lương Tranh trợn mắt, nhả từng chữ: “Tôi cho cậu vay!
“Tôi cũng chẳng có !”, Ngải Lựu Lựu nói.
Đàm Hiểu Na ngồi bên cạnh bảo: “Tôi có đấy, để tôi cho cậu vay!”
Ngải Lựu Lựu cười gượng gạo, miệng nói ok nhưng trong lòng thầm than: Cậu thật lả ngây thơ, tớ nói vậy chẳng qua là để cho hai gã đàn ông phải thanh toán hết đấy chứ!
Lương Tranh lườm Ngải Lựu Lựu, lớn tiếng nói: “Ai bắt các cô trả tiền, chỉ có tôi và Ngô Hiểu Quân thôi, cưa đôi!", nói rồi quay nói với Ngô Hiểu Quân: "Cậu có cưa không?”
Ngô Hiểu Quân thấy Đàm Hiểu Na đang nhìn mình liền thể hiện: "Cưa thì cưa! No problem!"
Lương Tranh uống nốt cốc bia rồi rút một điếu thuốc trên bàn: "Từ nay chứng ta sẽ tẩy chay tên Trình Triệu phú ૮ɦếƭ tiệt ấy, thật chẳng đáng mặt bạn bè. Sau này ấy mà, chúng ta có vụ gì nhất quyết không cho cậu ta tham gia. Có gia đình rồi thì nghỉ!”
Ngô Hiểu Quân lại không nghĩ vậy: “Nóng nảy gì chứ, đợi cậu ta thanh toán tiền lần này rồi chúng ta tẩy chay cũng chưa muộn!”
“Cái đó gọi là có tinh thần trách nhiệm, kết hôn rồi đâu thể tự do chơi bời như lúc trước. Các anh phải học tập anh ấy mới phải!”, Đàm Hiểu Na nghiêm túc nói.
Ngải Lựu Lựu cũng phát biểu quan điếm của mình: “Đúng thế, những người chơi bời tùy tiện, đùa giỡn với đời, hay lật lọng thì cả đời chẳng thể tìm được vợ!”
Lương Tranh lườm Ngải Lựu Lựu: “Những kẻ giả nhân giả nghĩa, lẳng lơ đa tình, độc mồm độc miệng cũng chớ mong tìm được chồng!”
Thấy hai người này lại đối đầu với nhau, Ngô Hiểu Quân tỏ vẻ chán nản, Đàm Hiểu Na cũng lắc đầu ủ rũ. Ngô Hiểu Quân thấy thế liền mỉm cười truyền hơi ấm cho Đàm Hiểu Na. Trong cuộc đấu khẩu giữa Lương Tranh và Ngải Lựu Lựu, hai người chỉ biết khoanh tay đứng ngoài cuộc, đương nhiên thỉnh thoảng cũng lấy đó làm vui.
***
Lương Tranh tắm rửa xong liền lên giường nằm, bắt đầu nghĩ lại những chuyện dã xảy ra ngày hôm nay, sau đó tưởng tượng ra cảnh hôn lễ của mình, tự hỏi mình sẽ dắt tay ai đi vào lễ đường thiêng liêng. Anh khó mà tưởng tượng ra viễn cảnh kết hôn với Chung Hiểu Huệ, nhưng anh lại có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đám cưới của mình với Ngải Lựu Lựu: hai người vừa tiến vào lễ đường vừa tranh cãi ầm ĩ, một người nói cuối cùng cũng bị mắc câu của em rồi, có trách chỉ có thể trách mình đã không làm chủ được bản thân để bị mắc câu; còn người kia thì nói như vậy là may phước cho anh lắm rồi, anh mà dám đối xử không tốt với em, em sẽ cho đại hình chờ lệnh...
Lương Tranh càng tưởng tượng càng say sưa, tưởng tượng đến nỗi bật cười. Đáng tiếc là “hoa trôi hữu ý mà nước chảy vô tình”, Ngải Lựu Lựu hoàn toàn chẳng thích mình, trái tim của cô đã hướng về gã phó tổng Lâm nhiều tiền và đẹp trai kia rồi. Còn mình cũng có hơi hơi thích cô ta, khi nào có cô ta ở bên cạnh, tâm trạng lại thấy vui vẻ hơn đôi chút. Chỉ có điều cứ thích đôi co với Ngải Lựu Lựu, có phải vì nhìn cô ta chướng mắt không? Hay là vì muốn thu hút sự chú ý của cô, để giống như từng giọt mưa dầm từ từ thấm vào lòng cô ? Lương Tranh không hiểu nổi, nhưng anh biết mình không thật sự ghét Ngải Lựu Lựu, ngược lại còn thích được ở bên cạnh cô. Mấy ngày không gặp hoặc không cãi nhau được dăm ba câu là lại thấy không được thoải mái.
Chung Hiểu Huệ vẫn thực tế hơn đôi chút, ít nhất cô ấy và mình đã bàn bạc đến chuyện cưới xin, muốn theo chủ nghĩa nữ quyền thì cứ theo chủ nghĩa nữ quyền, muốn lăn lộn xă hội thì cứ lăn lộn xã hội cho đến khi không muốn làm nữa thì thôi, mình muốn tìm một người để chung sống chứ không phải tìm một ô sin về giúp việc nhà, cho cô ấy tự do cũng là cho mình tự do. Bao dung, nhất định phải bao dung! Yêu một người là phải yêu toàn bộ con người cô ấy, chấp nhận cô ấy thì phải chấp nhận toàn bộ con người cô ấy.
Nhưng bản thân mình không hề yêu cô ấy? Nhiều nhất chỉ là sự khao khát. Hay cũng có thể là một nhiệm vụ, nhiệm vụ kết hôn, giống như đi tìm đơn hàng vậy. Khách hàng càng khó thuyết phục lại càng muốn thuyết phục cho bằng được, càng thách thức thì càng muốn chinh phục. Gân gà... hóa ra với mình, Chung Hiểu Huệ giống như một cái gân gà, ăn thì chán mà bỏ thì tiếc.
Gân gà với gân gà mà đi với nhau thì chẳng phải vẫn chỉ là gân gà thôi sao? Sau đó sống một cuộc sống như "gân gà”, đi hết cuộc đời như “gân gà”.
Lương Tranh càng nghĩ càng thấy sợ, về sau anh quyết định phải gặp Chung Hiểu Huệ để lật bài ngửa, chuyện này không thể kéo dài thêm được nữa. Trình Triệu phú đã kết hôn rồi, Ngô Hiểu Quân chắc cũng nhanh thôi, mình không thể để bản thân gặp phải một kết cục thê thảm được, nếu như vậy thật sau này mặt mũi nào ngẩng mặt nhìn anh em? Ông già ở nhà chắc sẽ lại mấy ngày gọi điện giục cưới một lần, mà có khi còn tấn công dữ dội hơn. Vợ ơi, mau mau xuất hiện đi, anh sẽ yêu thương em thật lòng mà. Anh cũng muốn kết thúc tình trạng một mình phấn đấu này lắm rồi, anh muốn nắm tay em xây dựng hạnh phúc tương lai!
Lương Tranh ngủ một giấc đến tận trưa, tỉnh dậy thấy đầu óc nặng như chì, Ngô Hiểu Quân không biết đã đi đường nào, cả căn hộ trống hoác, bên ngoài mặt trời rực rỡ, càng làm nổi bật sự u ám và lạnh lẽo của nó.
Chuyện này khiến Lương Tranh nhớ lại hồi còn nhỏ, lúc ấy anh bốn tuổi, vẫn chưa đến tuổi đi học, hôm ấy cũng là buổi trưa, anh vừa tỉnh ngủ, thấy trong nhà không có ai, bố mẹ đều đã ra ngoài và khóa trái cửa lại.
Lương Tranh vừa khóc vừa gào “mẹ ơi”, càng gào khóc lại càng thấy sợ, nghĩ rằng mình bị bố mẹ bỏ rơi. Lương Tranh định mở cửa sổ chui ra nhưng không sao chui ra được, bởi cửa sổ có song sắt, tay thò ra được nhưng đầu không qua được. Lương Tranh lại gào khóc nức nở nhưng vô ích. Gào chán rồi, khóc mệt rồi, Lương Tranh liền ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn ánh mặt trời rực rỡ. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy lá cây rất xanh, rất mới mẻ, tiếng chim và tiếng ve thật vui tai, thế giới bên ngoài thật ấm áp và đa dạng.
Đây là lần đầu tiên Lương Tranh cảm thấy cô đơn, nỗi cô đơn xuất phát từ tận sâu đáy tim. Hơn nữa nỗi cô đơn này còn làm bạn với anh suốt thời niên thiếu, anh sợ bị bỏ rơi, sợ cô độc. Cái cảnh tượng hồi còn nhỏ ấy cứ đeo bám anh vào tận giấc mơ, thỉnh thoảng lại xuất hiện trong kí ức của anh. Anh muốn quay lại quá khứ, quay lại cái ngày rạng rỡ ánh mặt trời ấy, nhưng anh sợ cảm giác bị bỏ rơi, bị cầm tù.
Điện thoại để trong phòng đổ chuông, Lương Tranh vội vã bỏ cuốn sách trên tay xuống ghế rồi lao vào trong phòng. Là cuộc gọi của Chung Hiểu Huệ. Trước tiên cô xin lỗi vì hôm trước không thể tham dự đám cưới cùng với Lương Tranh, sau đó nói hôm nay cô rảnh, cuối cùng hỏi Lương Tranh có muốn qua chơi không. Lương Tranh vẫn còn đắm chìm trong hồi ức, vẫn chưa thoát ra khỏi u uất nên chẳng mấy hào hứng với lời mời của Chung Hiểu Huệ. Nhưng anh không tiện từ chối, như vậy có vẻ hơi hẹp hòi, thế là anh bảo Chung Hiểu Huệ hay là qua chỗ anh chơi. Chung Hiểu Huệ nói ok, cô sẽ qua ngay.
Một tiếng sau, Lương Tranh nhìn thấy Chung Hiểu Huệ xinh đẹp và quyến rũ xuất hiện ở cổng khu đô thị Quốc Mỹ. Trong thang máy nồng nàn mùi nước hoa của cô, đây là một ngày cuối tuần lãng mạn, Lương Tranh đột nhiên hi vọng thang máy ngừng hoạt động.
Mỗi lần gặp mặt nhau, Lương Tranh và Chung Hiểu Huệ đều cần một khoảng thời gian để làm quen, nhưng làm quen cái gì thì chẳng ai rõ. Sau mấy phút, cảm giác xa lạ tan biến, Lương Tranh liền chạy vào tủ lạnh lấy ra hai lon nước, sau đó hai người ngồi trên ghế xem ti vi. Lương Tranh cứ từ từ xích lại gần Chung Hiểu Huệ.
Chung Hiểu Huệ cầm cuốn sách trên ghế lên, lật qua rồi hỏi: Đây là sách gì thế?”
“Của Ngô Hiểu Quân đấy, lúc rảnh rỗi anh thường giở ra đọc!”
“Hôm qua có náo nhiệt không?"
“Có đám cưới nào không náo nhiệt không?”
“Ha ha... cũng phải. Anh không giận đấy chứ?”
Lương Tranh thấy Chung Hiểu Huệ nhìn mình chằm chằm liền tỏ vẻ cởi mở: “Chuyện vặt vãnh ấy, em nói thế thành ra anh là người hẹp hòi à?”
“Em cảm thấy anh rất hẹp hòi đấy!”
“Vì vậy em đến đây để nhận tội và chịu phạt ư?”
“Cứ cho là như vậy đi!”
“Vậy sau này anh phải cố để hẹp hòi hơn nữa...”
“Ha ha ha..."
Chung Hiểu Huệ không nói gì nữa, tay cầm sách, mát dán vào tivi. Lương Tranh cũng không biết nói gì thêm, đành im lặng theo. Anh dựa lưng vào ghế, thầm nghĩ, chưa lấy nhau mà đã chẳng biết nói chuyện gì thế này, nếu lấy nhau rồi biết sống thế nào? Hai người không biết nói chuyện gì với nhau đúng là một chuyện đáng sợ, điều này cho thấy thế giới tinh thần của hai người không có giao điểm, hoặc cả hai đều không muốn mở rộng cửa trái tim cho đối phương. Điều quan trọng là không ai chịu nhún nhường, thỏa hiệp. Cho dù một người mồm năm miệng mười, còn người kia chỉ ừ hử cho qua chuyện thì cũng vẫn còn tốt hơn là cả hai cùng im lặng.
Nửa tiếng sau, Ngô Hiểu Quân hùng hục lao vào nhà, theo sau là Đàm Hiểu Na. Hai người phát hiện ra Lương Tranh đang nhìn họ cười đểu, kiểu như chế nhạo họ “làm chuyện vụng trộm” vậy. Ngô Hiểu Quân đi thẳng vào nhà bếp, cũng chẳng biết là làm cái gì. Đàm Hiểu Na chỉ biết cười trừ với Lương Tranh và gật đầu chào Chung Hiểu Huệ.
Hóa ra mới sáng ra Ngô Hiểu Quân đã hẹn Đàm Hiểu Na ra ngoài chơi, hai người đi dạo một vòng quanh công viên Triều Dương. Trời nóng dần; Đàm Hiểu Na sợ nắng; thế là hai người tìm một chỗ ăn cơm. Ăn cơm xong, tình cảm vẫn chưa nguội bớt, cảm thấy chưa đã cơn ghiền nên Ngô Hiểu Quân mạnh dạn mời Đàm Hiểu Na lên phòng anh ngồi, lấy cớ là để Đàm Hiểu Na đọc tiểu thuyết do anh viết. Anh tưởng rằng Lương Tranh không có nhà, nào ngờ không chỉ có Lương Tranh mà còn có cả Chung Hiểu Huệ ở đây.