Đàm Hiểu Na đỏ mặt lườm Lương Tranh, định nói gì đó nhưng lại thôi. Ngải Lựu Lựu biết Lương Tranh đang châm chọc mình, chẳng chịu kém phần: “Núi băng nhà anh thông minh sắc sảo vậy sao không thấy theo anh đến đây nhỉ?”
Lương Tranh hơi lúng túng: “Chuyện nhà tôi không cần cô lo...”
Ngải Lựu Lựu bất cần: “Nhìn là biết bị người ta đá rồi...”
Mặc dù Ngải Lựu Lựu nói rất nhỏ nhưng vẫn bị Lương Tranh nghe thấy. Đàm Hiểu Na cười tít mắt, Ngải Lựu Lựu cũng cúi đầu cười thầm, hai người có vẻ rất hả hê, cuối cùng cũng chơi được tên họ Lương kia một vố.
Nghi thức hôn lễ cuối cùng cũng kết thúc trong tiếng vỗ tay hoan hô nhiệt liệt của mọi người, nhân viên phục vụ bắt đầu bê đồ ăn lên. Vài phút sau, rượu vang được đưa đến, Trình Triệu phú và Lưu Du Hà mỗi người một ly đi đến các bàn tiệc. Những người trong bàn tiệc lần lượt đứng dậy cụng ly chúc mừng cho cô dâu chú rể. Lúc cặp vợ chồng trẻ đến chỗ bạn Lương Tranh, Trình Triệu phú định cụng ly với Lương Tranh nhưng Lương Tranh đã tránh ra, nói như ra lệnh: “Với tư cách là loạn đảng của anh Trình, với tư cách là bạn thân của cô Lưu, với tư cách là người thúc đẩy cuộc hôn nhân này, tôi yêu cầu hai người hôn nhau một cái!”
Lưu Du Hà bẽn lẽn cúi đầu, Trình Triệu phú định hôn vào môi Lưu Du Hà nhưng cô tránh đi, sau đó cố tình đưa má trái ra, Trình Triệu phú hiểu ý liền hôn lên má vợ. Mọi người bắt đầu hò hét như thể đang quay xổ số trúng thưởng.
“Có phải cô dâu cũng nên đáp trả một cái nhỉ?” Lương Tranh tiếp tục hô hào. Lưu Du Hà lừ mắt Lương Tranh rồi nhanh chóng hôn phớt Trình Triệu phú, sau đó đứng xích ra một bên. Mọi người bắt đầu hoan hô ầm ĩ, Trình Triệu phú sung sướng cười không ngậm miệng được. Mấy người cùng nhau cụng li, sau đó chúc phúc cho đôi vợ chồng mới.
Đàm Hiểu Na lên tiếng trước: “Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử!”
Ngải Lựu Lựu: “Tân hôn hạnh phúc, cuộc sống mỹ mãn!”
Ngô Hiểu Quân ngập ngừng một lát, nhất thời không biết nói gì, cuối cùng đành nói: “Sớm sinh quý tử, sớm sinh quý tử...”
Lương Tranh nhìn đôi vợ chồng trẻ, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Tôi thay mặt các trai thừa gái ế chúc mừng hai người, cuối cùng hai người cũng đã kết hôn rồi. Với tư cách là anh của Trình Triệu phú, được thấy hai người kết hôn với nhau tôi đây cảm thấy rất vui mừng. Đặc biệt là vì cậu có thể kiếm được một người vợ tốt như vậy, tôi thấy thật bất ngờ. Em dâu à, người anh này chẳng mấy hiểu chuyện, mong em chỉ bảo thêm. Khi nào mà cậu ta không nghe lời, em cứ đuổi cậu ta ra khỏi nhà, bọn anh sẽ không chứa chấp cậu ta đâu. Những chuyện khác thôi không nói nữa, nhớ là hiện nay đừng quá lao lực, phải đi nghỉ cho sớm, nói chung là ngày tháng còn dài mà...”
Sau bữa tiệc, mọi người lục tục kéo nhau ra về. Vì là bạn bè của cô dâu chú rể nên bọn Lương Tranh phải ở lại. Lương Tranh vì Ngô Hiểu Quân đã nháy nhau phải chỉnh cho Trình Triệu phú một trận. Thế là cả bốn người nhấm nháy nhau đứng ở một góc khách sạn, đợi cô dâu, chú rể đi ra.
Ngô Hiểu Quân lên tiếng trước: “Đám cưới chẳng phải diễn ra rất tốt đẹp sao, thế mà không biết hối đầu Trình Triệu phú còn sợ gì chứ?”
Tâm trạng của Lương Tranh vẫn chưa kịp điều chỉnh, phẫn nộ nói: “Xe đến trước núi ắt sẽ có đường, nhưng người đứng trước hôn nhân thì sao? Chỉ có đường ૮ɦếƭ.”
“Thế mà dạo trước cậu cứ ra sức đi xem mặt, chẳng phải tự đi tìm đường ૮ɦếƭ à?”, Ngô Hiểu Quân chớp lấy cơ hội chọc Lương Tranh.
LươngTranh: “Không thể nói thế được! Cái này là trách nhiệm, là đàn ông nhất định phải gánh vác. Biết rõ trên núi có hổ mà vẫn phải lên núi...”
Ngải Lựu Lựu lừ mắt hai người, hừ giọng: “Nói cứ như thể đàn ông các người kết hôn là chuyện gì thiệt thòi lắm ý! Các anh không thấy bây giờ con gái lấy chồng muộn với không lấy chồng đông như kiến sao? Đấy là bởi vì mọi người đã nhận rõ bộ mặt thật của các người, không tin tưởng vào đám đàn ông nữa! Thời đại đã khác rồi, phụ nữ không còn phụ thuộc vào đàn ông nữa họ vẫn có thể sống vui vẻ, thậm chí càng hạnh phúc hơn khi không có đàn ông. Thật chẳng hiểu nổi mấy người các người hợm hĩnh gì chứ?”
Đàm Hiểu Na cười tít mắt, vỗ tay hoan hô: “Hay, hay lắm! Cậu đã nói trúng tâm lí của chị em phụ nữ chúng ta rồi!”
Ngô Hiểu Quân đẩy gọng kính trên sống mũi: “Ừm, có lý! Hiện nay phụ nữ không chỉ độc lập về kinh tế mà còn độc lập về tư tưởng. Đây mới chính là độc lập chân chính, cũng là điều kiện tất yếu để bình đẳng nam nữ. Tôi phải viết điều này vào sách mới được!”
Lương Tranh bất mãn: “Ngô Hiểu Quân, câu đứng nhầm đội rồi đấy!”
Ngô Hiểu Quân cãi lại: “Thức thời mới là tuấn kiệt, người ta nói có lí mà! Cái gì gọi là độc lập? Hai điều kiện tất yếu, về kinh tế và tư tưởng. Vừa phải có nền tảng kinh tế lại phải có khả năng tư duy...”
Lương Tranh oán thán: “Cậu đấy, phải mở một diễn đàn rồi mà tha hồ mà nói!”
Đúng lúc ấy, Trình Triệu phú dắt tay Lưu Du Hà đi ra. Phía sau họ là một nhóm người, già trẻ, nam nữ đủ cả. Chẳng có ai không thích đi đám cưới góp vui, cho dù có là trai thừa hay gái ế đi chăng nữa. Nói chung là mọi người ai cũng đều thích đám cưới, điều này có thể khẳng định. Một cặp đôi được ràng buộc với nhau, bắt đầu một cuộc sống mới, cho dù mọi thứ còn nhiều khó khăn nhưng dù gì đây cũng là một chuyện tốt, nhất là trong xã hội bận rộn, con người bị cuốn theo cái vòng xoáy của vật chất thì một việc tốt đẹp như thế này càng lúc càng ít đi.
“Cũng ra dáng phết đấy! ”, Lương Tranh mỉa mai Trình Triệu phú.
Trình Triệu phú tự hào: “Biết làm sao được, lúc nào mà tôi chẳng ra dáng!”
Ngô Hiểu Quân hỏi: “Cảm giác kết hôn thế nào?”
Trình Triệu phú tình tứ nhìn Lưu Du Hà: “Rất tuyệt! Rất bình yên, cảm thấy tràn trề sức sống...”
Mọi người lại bật cười. Ngải Lựu Lựu và Đàm Hiểu Na xán đến gần Lưu Du Hà, vừa khen cô đẹp vừa sờ thử vào bộ váy cưới, còn hỏi bọn họ chụp ảnh cưới chưa, bao nhiêu tiền, chụp theo phong cách gì... Con gái chỉ thích mấy thứ này, yêu hư vinh, thích cái vỏ bọc, thích tự tâng bốc, so bì, hàn huyên này nọ với nhau, sau đó chẳng ai chịu phục ai, lúc nào cũng cảm thấy bản thân mình là đẹp nhất, quyến rũ nhất.
Lương Tranh thấy Trình Triệu phú đang vui liền đề nghị: “Hay là tối nay chúng ta tụ tập đi!”
Trình Triệu phú hưởng ứng ngay: “Được thôi, không thành vấn đề! Mấy hôm nay tôi bận tối mắt tối mũi, phải thư giãn mới được...”
“Lần này cậu trả tiền đấy nhé!”, Ngô Hiểu Quân nhấn mạnh.
“Chỉ là trả tiền thôi mà, tưởng là chuyện gì to tát lắm! Các cậu đi trước đi, hai vợ chồng tôi sẽ qua ngay!”
Trình Triệu phú và vợ đi theo họ hàng thân thích ra về. Cả nhóm đành phải tự đạo diễn tiết mục giải trí tiếp theo. Đàn ông thích đi quán bar uống rượu, đàn bà thích đi dạo phố mua sắm, để cho công bằng, hai người đàn ông sẽ đưa hai cô gái đi dạo Vương Phủ Tỉnh trước. Còn đến tối, hai cô gái sẽ cùng đi với hai chàng trai đến quán bar uống rượu. Trong quá trình đi dạo Vương Phủ Tỉnh, Lương Tranh với Ngô Hiểu Quân cũng thất thểu, ủ rũ như bao gã đàn ông khác mỗi lần phải đi mua sắm với bạn gái. Ngải Lựu Lựu lại đi xem cái túi đó, cô phát hiện cái túi lần trước đã bị bán rồi, thay vào đó là một cái túi khác. Chỉ có điều cái túi mới càng đẹp hơn. Ngải Lựu Lựu thầm hạ quyết tâm sẽ cố gắng làm việc để cuộc sống thoải mái hơn.
***
Tại quán bar Sanlitun của Bắc Kinh, đối với những người chưa từng đến đây mà nói thì nó đúng là một nơi thần bí. Thực ra đây chỉ là một con phố nhỏ, quanh đó có rất nhiều khu nhà cho tây thuê, rồi thì các quán rượu mọc lên như nấm. Nhân viên phục vụ cũng có hai cái tai, rượu cũng chẳng có gì đặc biệt, dàn nhạc cũng chẳng phải là nổi tiếng. Trong một môi trường cá biệt như thế này, đàn ông đàn bà đều bộc lộ Dụς ∀ọηg, trước tiên là đi tìm đam mê, sau là tìm đến hoan lạc. Vì vậy mà các quán rượu đều như vậy, chỉ khác biệt ở đẳng cấp và văn hóa của quán bar.
Salitun sao làm ăn phát đạt thế? Không thể không kể đến công lao của giới truyền thông cùng với vị trí quá đẹp của quán bar. Trong một góc nhỏ của quán, Lương Tranh vừa uống vừa than thở: “Thằng lông bông nhất cuối cùng lại cưới vợ trước, thật vô lí!”
“Đúng thế, người không muốn cưới nhất lại là người cưới sớm nhất...”, Ngô Hiểu Quân phụ họa theo.
“Chứ còn gì? Người suốt ngày đi xem mặt, ầm ĩ lên đòi cưới mà vẫn độc thân!”, Đàm Hiểu Na nói chẳng chút đắn đo.
“Cô có ý gì thế?”, Lương.Tranh nghe ra rằng Đàm Hiểu Na đang ám chỉ mình.
Đàm Hiểu Na vội vàng thận trọng giải thích: “Ha ha, không có ý gì hết, tôi chỉ nói ra cảm xúc của mình thôi...”
“Na Na, cô đừng có để ảnh hưởng bởi người khác, người ta là ác phụ đấy. Mục tiêu của cô là làm vợ hiền cơ mà ?” Lương Tranh chĩa mũi dùi về phía Ngải Lựu Lựu.
Đàm Hiểu Na bật cười, không dám nói thêm gì. Cô sợ sẽ đắc tội với Ngải Lựu Lựu, nhưng càng sợ chọc giận Lương Tranh.
Ngải Lựu Lựu đã thấy khó chịu từ lâu, liền cười nhạt, nói: Bóng gió gì đây?”
“Đúng thế đấy, thế thì đã sao?”, Lương Tranh chẳng chút e dè.
“Ai là ác phụ?”
“Tôi cảm thấy cô hiện nay đặc biệt giống ác phụ!”
“Còn anh đúng là đồ đần độn!”
“…”
Ngô Hiểu Quân cười sảng khoái, nhấp một ngụm bia rồi ngồi thẳng người lên: “Hai người muốn cãi nhau thì cứ tiếp tục đi, cứ mặc kệ tôi. Tôi thấy hai người trời sinh là một đối, ᴆụng chuyện gì là cãi nhau chuyện đấy, lại còn cảm thấy vui vẻ chẳng biết mệt mỏi nữa. Nhưng người ngoài như chúng tôi nhìn vào thấy rất ấu trĩ. Hay đây là cách thể hiện tình yêu của hai người?”
Ngải Lựu Lựu nhướn mày: "Em nói cho anh biết nhé Ngô Hiểu Quân, thà chọn anh còn hơn phải chọn anh ta!”
Ngô Hiểu Quân nghe câu này, mặt mày liền nhăn nhó: “Nói như thể anh kém cỏi lắm vậy!”
Ngải Lựu Lựu: "Em không có ý đó, ý em muốn nói là em không thể thích một gã khốn kiếp!”
“Cô nói cái gl?”, Lương Tranh sửng cồ.
Ngải Lựu Lựu: “Hay là để tôi lặp lại lần nữa nhé?”
Lương Tranh lấy điện thoại ra, vừa gọi vừa xua tay: “Yêu ai mặc xác cô, có ai ép cô đâu, nói cứ như thể người ta thích cô lắm ấy!"
Ngải Lựu Lựu bĩu môi: “Xí, tôi thì thích anh lắm đấy?”
Lương Tranh: “Mất lí trí rồi... thằng ranh này sao không nghe máy nhỉ?”
Lương Tranh lại gọi lần nữa cho Trình Triệu phú, nhưng không ai nghe máy. Mấy người chẳng ai nói chuyện nữa, người thì ngồi uống rượu, người thì ngồi ủ rũ, người thì ngồi suy ngẫm. Qụán rượu càng lúc càng đông người, không khí càng lúc càng ồn ào. Người đến quán rượu là những người điên. Một người phát điên, đó là kẻ điên, là không bình thường; hàng trăm người phát điên cùng nhau, đó là văn hóa, là thời thượng, là nghệ thuật.
Vài phút sau, điện thoại của Lương Tranh đổ chuông. Đầu bên kia vang lên tiếng của Lưu Du Hà, cô nói Trình Triệu phú say khướt rồi, đang nằm ngủ trong phòng, tối nay không đến được. Lương Tranh tỏ vẻ thông cảm, sau đó hỏi Lưu Du Hà có phải tiền rượu nên ghi hóa đơn cho Trình Triệu phú không, Lưu Du Hà nói cô không biết, phải hỏi Trình Triệu phú. Rõ ràng là cô ta đã khéo léo từ chối.