Trai Thừ Gái Ế - Chương 22

Tác giả: Tưởng Cẩn

Mấy người bọn họ bận tối mắt tối mũi đến tận mười một giờ, Lương Tranh và Ngô Hiểu Quân mệt phờ, ngồi bệt xuống ghế, chẳng còn sức mà nói chuyện nữa. Ngải Lựu Lựu đưa cho họ mỗi người một lon nước, sau đó giúp Đàm Hiểu Na thu dọn phòng ốc.
“Hic, tôi đói ૮ɦếƭ đi được đây này. Tí về hai người thu dọn không được sao?”, Lương Tranh ca thán.
Ngải Lựu Lựu cười thầm, sau đó nói vọng ra ngoài: “Anh thích làm gì thì làm, có ai ép anh đâu. Hơn nữa đâu ai bảo anh đến đâu?”
Lương Tranh cũng nói lớn vào bên trong: “Này cái cô họ Ngải kia, cô cũng thật chẳng ra làm sao, toàn qua cầu rút ván thôi, đúng là chuyên gia phá hoại!”
Đàm Hiểu Na lên tiếng khuyên nhủ: “Hay là đi ăn về rồi làm tiếp, bọn họ cũng cần phải nghỉ ngơi...”
Lúc này đang là lúc quán đồ nướng đông khách. Hai cặp nam nữ chọn một bàn trong góc rồi ngồi xuống. Lương Tranh cố ý ngồi đối diện với Ngô Hiểu Quân khiến cho Đàm Hiểu Na nhất thời chẳng biết phải ngồi đâu. Lương Tranh liền vẫy tay bảo cô ngồi xuống: “Bọn họ là một đôi, chúng ta đành diễn vai bạn bè vậy!”
Đàm Hiểu Na bật cười ngồi xuống bên cạnh Lương Tranh. Lương Tranh lúc này mới sực nhớ, lần trước đã gặp cô gái này ở bữa tiệc sinh nhật của Trình Triệu phú, cô là một trong ba cô gái ế của phòng tài vụ.
“Tôi nhớ ra cô rồi, cô chính là cô Chim Nhỏ, một trong ba gái ế của phòng tài vụ công ty các cô!”, Lương Tranh cố ý làm thân với Đàm Hiểu Na.
Ngô Hiểu Quân cũng có vẻ ngạc nhiên: “Sao lại là cô ấy nhỉ?”
Lương Tranh nhìn sang Ngải Lựu Lựu, cười khẩy: “Xin đính chính lại một chút, người ngồi bên cạnh cậu chính là Người đẹp Trí tuệ, người phụ nữ chỉ thích hợp làm một bà vợ già thôi!”
Ngải Lựu Lựu không hiểu anh ta nói vậy có ý gì, liền quay sang hỏi Ngô Hiểu Quân. Ngô Hiểu Quân liền kể “truyền thuyết” về ba gái ế phòng tài vụ cho Ngải Lựu Lựu nghe. Ngải Lựu Lựu sau khi nghe nói mình thích hợp để làm một người vợ đảm, mẹ hiền lấy làm bất mãn lắm. Đàm Hiểu Na cũng hiểu ra mọi chuyện, trái ngược với Ngải Lựu Lựu, cô cảm thấy thích cái thân phận làm mẹ hiền, vợ đảm, như vậy mới thấy bình an, chứ không thích cái thân phận là người tình để cho đám đàn ông dụ dỗ ngon ngọt.
“Tôi cảm thấy phán đoán sai lắm rồi, hai người này cần phải thay đổi cho nhau!”, Ngô Hiểu Quân hùng hồn tuyên bố.
Ngải Lựu Lựu cũng lập tức phụ họa: “Ừm, đúng thế!”
Đàm Hiểu Na cũng gật đầu tán đồng: “Tôi cũng thấy thế”.
Ngô Hiểu Quân thấy hai người đẹp đều đồng tình với ý kiến của mình thì lấy làm đắc chí lắm, chậm rãi nhấp một ngụm trà, liếc mắt sang Lương Tranh. Cái liếc này vô tình chạm phải ánh nhìn của Đàm Hiểu Na, hai người “giao lưu ánh mắt” trong vài giây rồi chuyển ánh nhìn sang phía khác. Lương Tranh cầm đũa gõ lên bàn, từ tốn nói: “Tôi thấy có người giống như Diệt Tuyệt Sư Thái[5], ai vớ phải kẻ đó xúi quẩy!”
[5] Là một nhân vật trong Ỷ Thiên Đồ Long Kí của Kim Dung
“Ê, Anh đang nói ai thế hả?”, Ngải Lựu Lựu quyết không chịu thua.
Lương Tranh: “Cô có tật giật mình đấy chứ, tôi đâu có chỉ đích danh ai đâu?”
“…”
Đồ ăn đã được mang lên, nhưng điều đó cũng chẳng thể ngăn cản được cuộc khẩu chiến của Lương Tranh và Ngải Lựu Lựu. Ngô Hiểu Quân và Đàm Hiểu Na nhìn nhau cười, trong lòng hai người dậy lên một cảm giác là lạ, rất ấm áp, nói chính xác hơn là rung động. Kể từ lúc đó, Ngô Hiểu Quân cứ vô tình hoặc cố ý nhìn về phía Đàm Hiểu Na. Cảnh này chẳng may bị Lương Tranh chộp được, anh không nói gì, chỉ cười cười.
Bốn người kẻ trước người sau đi vào khu đô thị. Lúc chuẩn bị chia tay, Lương Tranh bắt đầu càm ràm: “Mọi người nói xem chúng ta sống trong cùng một khu, mối quan hệ lại đặc biệt như vậy, hai nam hai nữ, có phải nên “quan hệ hữu nghị” chút không nhỉ?”
“Ý anh là “quan hệ hôn nhân” chứ gì?”, Ngải Lựu Lựu chẳng buồn nể mặt Lương Tranh.
Lương Tranh quay phắt người lại, cười vẻ ranh mãnh: “Hữu nghị trước rồi hôn nhân sau mà, không thử làm sao biết được có thú vị hay không? Mà không thử thì chẳng khác gì một bộ phim không có tình tiết, chán òm!”
“Này, bên kia có cái cây đấy, anh qua đó mà đặt quan hệ!”
“Ngải Lựu Lựu, cô bệnh à, suốt ngày đối đầu với tôi. Lần trước cô lén nhìn tôi tôi chưa tính sổ với cô đâu đấy!”, Lương Tranh đột nhiên nổi cáu.
“Chẳng hơi đâu mà nói chuyện với loại cặn bã như anh!”, Ngải Lựu Lựu nói xong liền bực bội bỏ lên nhà, Đàm Hiểu Na hết nhìn Lương Tranh lại nhìn sang Ngô Hiểu Quân, cười áy náy: “Hôm nay làm phiền các anh quá, tôi phải lên nhà thôi!”
Ngô Hiểu Quân cười tít cả mắt, đẩy gọng kính trên sống mũi: “Sau này có việc gì cứ gọi, đừng khách sáo!”
***
Lương Tranh ủ rũ đi vào trong thang máy, Ngô Hiểu Quân tò mò hỏi: “Không phải cậu thích cô ấy rồi đấy chứ?”
Lương Tranh vẻ mặt bất cần: “Có thể không? Tôi với cô ta cứ nói chuyện là cãi nhau, mệt hết cả người!”
“Vì vậy tôi mới hỏi như thế. Người anh em, mặc dù tôi cũng từng có tình cảm sét đánh với cô ấy, nhưng tôi cảm thấy hai người hợp nhau hơn, người ta bảo oan gia ngõ hẹp mà!”
“Cậu chớ lắm lời ! Cậu có dám nói bây giờ cậu chẳng còn thích cô ta tẹo nào không hả?”
Ngô Hiểu Quân ho khan vài tiếng, lúng túng đẩy gọng kính trên sống mũi: “Hài, đó là một giấc mộng, giờ tỉnh mộng rồi, tôi phải sống thật với mình thôi!”
“Cậu để ý đến cô Chim Nhỏ kia rồi chứ gì?”
“Đâu có...”
“Mẹ kiếp, đúng là giả tạo!”
“Cũng như nhau cả thôi...”
Đàm Hiểu Na về đến phòng cũng chẳng buồn dọn đẹp lại phòng ốc mà đi tắm rồi vào phòng Ngải Lựu Lựu. Ngải Lựu Lựu lúc này đang ngồi trên thảm tập Yoga, lúc thì cắn chặt răng, khi thì thần sắc thư thái, khiến cho Đàm Hiểu Na tròn mắt ngạc nhiên. Cô tò mò hỏi: “Yoga khó như vậy sao ? Xem ra tôi không có đủ tự tin để học rồi!”
“Không khó, nhưng phải kiên nhẫn, tư thế và hơi thở vô cùng quan trọng!”, Ngải Lựu Lựu nói xong liền đổ phịch xuống thảm, ௱ôЛƓ hướng lên trời.
Đàm Hiểu Na bịt miệng, muốn cười mà không dám, cảm giác chịu đựng thật khó chịu.
Ngải Lựu Lựu thê thảm bò dậy, tự cười nhạo mình: “Hài, già rồi, người không thể dẻo được nữa...”
“Nhưng tôi thấy đầy người già vẫn luyện tập Yoga rất tốt mà...”
“Điều quan trọng là giờ tôi chưa già hẳn, hiểu chưa?”
“Tôi thấy cậu thiếu hơi đàn ông thì có...”
“Cái con ranh này...”
“Ha ha...”
Ngải Lựu Lựu bò lên giường, làm bộ định dạy cho Đàm Hiểu Na một bài học, thế là hai người lấy gối đánh nhau trên giường ầm ĩ. Mấy phút sau, cả hai thở hồng hộc nằm ngửa ra giường. Đàm Hiểu Na nhìn Ngải Lựu Lựu đang nằm bên cạnh, hỏi: “Cậu với phó tổng Lâm tiến triển đến đâu rồi?”
“Tiến triển cái gì?”
“Lên giường chưa?”
Ngải Lựu Lựu ngồi bật dậy, trợn tròn mắt nhìn Đàm Hiểu Na: “Cậu làm sao thế hả? Tôi với anh ấy vô cùng trong sáng nhé!”
“Ừ, chỉ có điều hơi lờ mờ..”
“Cậu thấy cái anh chàng đeo kính hôm nay thế nào?”
“Ai?”, Đàm Hiểu Na biết rồi còn cố tình hỏi.
Ngải Lựu Lựu cao giọng: “Ngô Hiểu Quân! Chính là cái gã ngồi bên cạnh tôi đấy!”
“Trông như gã ngố, chỉ có vậy thôi!”
“Là biên tập đấy, một thành phần trí thức, đang viết sách, hình như là Vì sao bạn ế? thì phải. Cậu có hứng thú không?”
“Chẳng phải đang cưa cẩm cậu sao?”
“Tôi không thích trai ế, anh ta cũng chẳng thích gái ế như tôi. Ban nãy anh ta cứ liếc mắt đưa tình với cậu, lại còn thấy cậu thích hợp để làm vợ, hình như là có ý với cậu đấy...”
“Anh ta nói bừa đấy mà...”
“Nhìn đi, mặt đỏ lên rồi, tương tư rồi chứ gì?”
“Cậu thì có!"
“A...”
“Oái. Nhột quá!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc