Trình Triệu phú bật cười, nâng lon bia lên: “Tôi kính hai người, những nhân viên về thủ đô làm việc một ly, các cậu đã vất vả rồi! Đã phải bán mạng làm việc thì thôi, lại còn bị giày vò bởi mất cân bằng tâm lí, cầu cho kiếp sau được đầu thai thành người Bắc Kinh nhé!”
Ngô Hiểu Quân: “Tạm thời không nhắc đến chuyện làm ăn của chúng tôi. Tôi tổng kết một chút, điều đó chứng minh cậu rất sĩ diện, đó chỉ là cái vỏ bọc chứ không có bản lĩnh thật sự. Bây giờ cho dù cậu có là người ở đâu, cứ có tài là có chỗ ở, thời buổi kinh tế thị trường mà. Cho dù cậu có là hậu duệ của vua chúa cũng chưa chắc cậu đã có tài!”
Trình Triệu phú: “Tôi biết những người vùng khác như các cậu luôn có tâm lí tự ti, tôi rất thông cảm!”
Cũng là thân phận đến Bắc Kinh làm ăn như Ngô Hiểu Quân, Lương Tranh nghe vậy liền lên tiếng chi viện cho bạn: “Thế cái xe hơi cậu đang đi không phải mua bằng tiền chơi cổ phiếu kiếm được đâu nhỉ? Tôi thấy chắc là tiền cho thuê nhà cả thôi. Tiền cho thuê nhà cũng là tiền, ai bảo cậu có nhà ở Bắc Kinh này chứ? Nhưng mà cậu đâu có chịu thừa nhận, nói cậu giả tạo chẳng quá đáng chút nào!”
Trình Triệu phú một mình không cãi nổi hai cái miệng, đành phải thỏa hiệp: “Vâng, tôi giả tạo...”
Trình Triệu phú còn định nói thêm vài câu nhưng lời ra đến miệng đành nuốt lại, gật gật đầu, ý cổ vũ bọn Lương Tranh nói tiếp. Ngô Hiểu Quân nhìn Trình Triệu phú, xác định đối phương không hề nổi giận liền uống thêm một ngụm bia lấy dũng khí, tiếp tục phân tích: “Cậu thấy Lưu Du Hà xinh đẹp nên nổi tính xấu, chặn đường ςướק dâu. ςướק được đến tay rồi thì không biết trân trọng, thích bỏ lúc nào thì bỏ! Cậu có còn là đàn ông không hả? Nếu là đàn ông thì hãy có trách nhiệm với người ta, nếu không chịu trách nhiệm được thì đừng làm lỡ dở đời người ta! Tôi nói có thể đúng không? Lương Tranh, đến lượt cậu rồi đấy!”
Lương Tranh thấy cơ hội hiếm có liền vội vàng tiếp lời: “Để tôi tóm lược đôi chút về cậu: Con cái gia đình có máu mặt, tác phong và thói quen của con nhà giàu, số mệnh của con nhà nghèo.”
Trình Triệu phú bật cười: “Còn gì không?”
Ngô Hiểu Quân: “Tạm thời chỉ nghĩ được có ngần ấy thôi. Nói tóm lại một câu là, nếu cảm thấy sống được với cô ấy thì cưới đi, còn không thì giải tán!”
Lương Tranh: “Thực ra cậu là một kẻ sống nhờ tiền cho thuê nhà ở Bắc Kinh này, chẳng có cái quái gì xuất sắc cả. Người vùng khác như chúng tôi mặc dù không có cái gì hỗ trợ, cũng chẳng có đất đai hay nhà cửa mà bán mà cho thuê, nhưng chúng tôi là người biết tự lực cánh sinh, lo cho mình đủ ăn đủ mặc, có thể ngẩng cao đầu nhìn đời!”
Trình Triệu phú bình tĩnh uống hết lon bia rồi Ϧóþ méo cái lon, ném xuống bàn: “Các cậu đố kỵ với tôi từ lâu lắm rồi phải không? Giờ đến lượt tôi nói các cậu đây. Lương Tranh, con người cậu ấy mà, chỉ biết yêu bản thân, tự cao, tự đại... thực ra cũng chính vì thế mà cả đời cậu chỉ là nhân viên quèn, mặc dù là nhân tài đấy nhưng nói trắng ra cũng chỉ là một chân lon ton, kiếm cơm nhờ miệng lưỡi thôi”.
“Tóm lược rất chuẩn xác, tôi muốn bổ sung mà chẳng có gì để bổ sung nữa!”, Ngô Hiểu Quân lựa gió bẻ măng.
“Còn về Ngô Hiểu Quân, cậu ấy mà, tự ti, tự khép mình, ích kỷ! Luôn tự nghĩ rằng mình là phần tử trí thức, nhưng thực ra trong đầu chẳng có cái quái gì, chỉ là biết nửa mùa mà thôi!”
Lương Tranh nhăn nhở: “Hay hay hay! Rất hình tượng và sinh động, ha ha ha...”
“Chúng ta không nên công kích lẫn nhau nữa!”
“Ha ha, không đỡ nổi chứ gì?”
“Luận về học thức, luận về nhân phẩm, tướng mạo, tôi có điểm nào kém các cậu chứ, mẹ kiếp...”
Ba người vừa uống rượu vừa bình luận đủ thứ, lại còn lôi cả chuyện cũ ra để nói, chẳng ai chịu ai, trước đây có bất mãn gì đều trút ra hết. Ba người cứ tranh cãi như vậy cho đến tận nửa đêm, bia trong tủ lạnh cũng uống hết sạch. Sau khi kể xấu nhau xong, cả lũ mới chịu kéo nhau đi ngủ.
***
Hôm sau, Trình Triệu phú thấy đầu đau như 乃úa bổ, mặt mũi phờ phạc, lưng cũng chẳng thẳng lên được sau một đêm vật vã. Một mặt là do những lời đả kích ác ý của Ngô Hiểu Quân và Lương Tranh, mặt khác là do sự đấu tranh tư tưởng của chính mình. Còn cả cái sôpha nhìn tưởng là mềm thế mà lại như có kim châm, khiến cho lưng Trình Triệu phú đau muốn gập lại. Chẳng khác gì hôn nhân, nhìn thì tưởng là đẹp...
Trình Triệu phú ngồi vào trong chiếc xe yêu quý của mình, vươn vai một cái, nghĩ ngợi mãi cuối cùng cũng thông suốt. Hôn nhân là chuyện có tránh cũng không được, có trốn cũng chẳng thoát, chỉ có thể ưỡn иgự¢, thẳng lưng mà đối mặt. Anh hít một hơi thật sâu, sau đó gọi điện cho Lưu Du Hà: “Vợ à, chúng ta kết hôn đi! Tổ chức đúng vào ngày Giải phóng quân mùng Một tháng Tám nhé, em thấy sao?”
Lưu Du Hà lúc ấy đang ăn cơm trưa trong văn phòng, nghe thấy vậy liền phun cả cơm: “Tại sao lại là vào ngày Giải phóng quân?”
“Đấy chẳng phải vì ông già nhà chúng ta thích ngày ấy hay sao, sau này còn phải nhờ bố cho tiền sửa nhà cửa đấy!”
“Em phải thông báo cho gia đình đã! Trình Chí Huy, lần này anh nói có đáng tin không đấy? Đừng có đùa em nhé!”
“Em còn không tin anh đến thế cơ à, các người coi Trình Triệu phú này là cái gì hả?”
***
Cùng lúc ấy, Ngũ Sảnh Sảnh đang chuyển nhà, cô muốn chuyển đến Hoa Phường Dị, xem ra Ngũ Sảnh Sảnh cũng hết chịu nổi không khí áp lực như vậy. Ngải Lựu Lựu và Đàm Hiểu Na đang ăn cơm thì nhận được điện thoại của Ngũ Sảnh Sảnh. Ngũ Sảnh Sảnh nói cô muốn chuyển nhà, bảo Ngải Lựu Lựu mau về nhà, để tránh đến lúc trong phòng mất mát gì, cô không chịu trách nhiệm.
Ngải Lựu Lựu từ chỗ Đàm Hiểu Na về nhà là vào thẳng trong phòng không ra nữa, chỉ sợ sinh chuyện. Hai vợ chồng ta ly hôn cũng nên chia tay trong hòa bình, huống hồ hai người từng là chị em tốt của nhau. Ngải Lựu Lựu tưởng Ngũ Sảnh Sảnh đòi chuyển nhà chỉ là nói chơi, nào ngờ cô chuyển thật, còn thuê hai người đàn ông cao lớn lực lưỡng đến chuyển đồ. Ngải Lựu Lựu không biết rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì mà khiến cho Ngũ Sảnh Sảnh lại có phản ứng gay gắt đến thế. Cô cảm thấy đây đúng là một chuyện khó xử, buồn bã trong lòng, bởi dù gì hai người cũng ở chung với nhau gần một năm nay rồi. Vừa là đồng nghiệp, vừa là chị em tốt, giờ lại tan tác mỗi người một ngả, coi nhau như kẻ thù.
Đàm Hiểu Na nghe kể qua điện thoại, biết được chuyện này liền vỗ tay đánh bốp, nói là cô phải chuyển đến chỗ Ngải Lựu Lựu ở ngay mới được, còn phân tích cho Ngải Lựu Lựu biết vài nguyên nhân khiến Ngũ Sảnh Sảnh chuyển đi: Thứ nhất là vì Ngũ Sảnh Sảnh thất bại trong chuyện tranh cử chức trưởng phòng nên trút giận lên Ngải Lựu Lựu, cho rằng cô là nguyên nhân của chuyện này. Thứ hai, Ngũ Sảnh Sảnh thích Lâm Cường, nhưng lại bị Ngải Lựu Lựu ςướק tay trên nên sinh ra ghen tức.Thứ ba, Ngũ Sảnh Sảnh vốn chẳng phải hạng dễ dây dưa, lòng dạ quỷ quyệt, chuyện mâu thuẫn là chuyện chẳng sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra. Ngải Lựu Lựu một mực phủ nhận hai nguyên nhân trên, cô cho rằng nhân cách của Ngũ Sảnh Sảnh không đến mức tồi tệ như vậy, chỉ có điều tính tình hơi mạnh mẽ quá mà thôi. Đàm Hiểu Na liền phê bình Ngải Lựu Lựu ngay trong điện thoại, nói cô là điển hình của mẫu người dễ mềm lòng, quá nhân từ. Cúp điện thoại, Ngải Lựu Lựu liền ngẫm nghĩ về mối quan hệ của mình với Lâm Cường. Là quan hệ cấp trên với cấp dưới? Bạn bè? Người yêu? Cái gì cũng đúng, mà lại cũng không đúng.
***
Chỉ còn một tháng nữa là Trình Triệu phú lấy vợ, suốt ngày anh ta cứ u uất đến kì lạ, tâm trạng lúc vui lúc buồn, lúc lo lắng khi bất an, chứng sợ hôn nhân càng lúc càng nghiêm trọng. Lương Tranh lúc này đang đi công tác liền an ủi anh ta trong điện thoại:
“Cưới xin thích biết mấy, trong cuộc sống có thêm một người bạn.Anh em là anh em, có ai có thể ngủ chung với cậu không? Cái gì, cậu còn chưa chơi chán á? Cậu có chơi cả đời cũng chưa chán ấy chứ. Cậu biết không, hai người bọn cậu yêu nhau, lấy nhau vì tình yêu, tôi ngưỡng mộ lắm đấy! Hơn nữa hai người lại chẳng phải lo chuyện nhà cửa, không phải lo lắng mua nhà, cứ thả sức mà hưởng thụ cuộc sống, cuộc hôn nhân của hai người đơn giản và sung sướng, cuộc sống của hai người rất thuận buồm xuôi gió... Ngọn sóng này cao hơn ngọn sóng khác... tôi nhổ vào... Cậu có biết ởBắc Kinh có bao nhiêu cặp vợ chồng phải sống trong những căn nhà ẩm thấp không? Có bao nhiêu gã đàn ông vì không mua nổi nhà mà vật vã khóc lóc, chia tay với bạn gái không? Cậu thật chẳng ra làm sao, có phúc mà không biết. Cưới rồi mất tự do á? Tự do cũng có tính tương đối đấy. Sao cậu lại chẳng có chút trách nhiệm nào thế hả? Được rồi, được rồi, cậu đi tìm Ngô Hiểu Quân mà tâm sự, tôi phải đi tiếp khách hàng đây. Ok ok, khi nào về thì tụ tập! À, gửi lời hỏi thăm của tôi đến Lưu Du Hà nhé, cứ nói là lâu lắm không gặp, cũng thấy nhớ cô ấy...”
***
Buổi tối, Lương Tranh đi gặp khách hàng. Khách hàng là người phụ trách trung tâm internet của một doanh nghiệp nhà nước, Lương Tranh đã hẹn rất nhiều lần mà giờ mới gặp được ông ta. Ông Diêu đang ngồi trước mặt Lương Tranh đã ngoài năm mươi, dáng người không cao, cái bụng to như cái chum, ánh mắt sáng rất có thần. Ông nói không nhiều nhưng âm vực khá to. Sau khi uống vài cốc rượu trắng, Lương Tranh thấy người hơi lâng lâng, còn ông Diêu hình như vẫn còn tỉnh như sáo. Lương Tranh biết tối nay mà uống rượu với ông ta chắc chắn không lại, nhưng vẫn phải cố thôi. Anh vào phòng vệ sinh móc họng nôn hết rượu ra rồi quay lại bàn, tiếp tục uống thêm với ông Diêu hai cốc nữa. Nhìn nửa cốc rượu trắng trước mặt, Lương Tranh thấy hoang mang lắm, nhưng cuối cùng vẫn đành liều mình nâng cốc: “Chủ nhiệm Diêu, cảm ơn ngài đã bớt chút thời gian đến gặp tôi, tôi xin kính ngài một chén!”
Ông Diêu cười: “Không có gì, cứ từ từ uống...”
Nửa cốc rượu vào bụng, Lương Tranh cảm thấy buồn nôn, hơi rượu trào thẳng lên cổ họng nhưng Lương Tranh cố sức đè chặt xuống. Lương Tranh biết nếu mà còn uống nữa chắc chắn hỏng việc nên quyết định nhận thua: “Chủ nhiệm Diêu, tôi thực sự không uống nổi nữa, rượu này nặng quá. Ban nãy vào nhà vệ sinh cho ra hết rồi, giờ dạ dày lại bắt đầu cuộn lên...”
“Không sao, tôi rất thích uống loại rượu Nhị Oa Đầu 60 độ này!” ông Diêu vừa nói vừa rót nửa cốc cho Lương Tranh.
Lương Tranh đành vào nhà vệ sinh lần nữa, lần này không cần đến ngón tay, anh vừa cúi đầu xuống là phun đầy cả bồn vệ sinh. Lương Tranh quỳ xuống bên bồn vệ sinh, nôn thốc nôn tháo, nôn cho bằng sạch rồi mới ra ngòai tiếp tục uống. Nửa cốc rượu chẳng mấy chốc lại vơi đi, ông Diêu thấy Lương Tranh khó khăn lắm mới chịu được đến bây giờ, hơn nữa lại thật thà nên gật đầu: “Cậu được lắm! Thôi không uống nữa, chúng ta đi thôi!”
Ông Diêu nói xong liền đứng dậy đi. Lương Tranh đã muốn kết thúc từ lâu, vội vàng đúng dậy thanh toán rồi ra ngoài theo. Bây giờ làm marketing, muốn xây dựng quan hệ đều phải thực hiện ba bước: Thứ nhất là ăn uống, thứ hai là vui chơi, thứ ba là bàn vào việc chính. Bước thứ hai của Lương Tranh và ông Diêu không phải là đến KTV mà là vào đến trung tâm mát xa chân Đế Hoàng. Ông Diêu nói mình chẳng có sở thích gì, chỉ thích đi uống rượu và ngâm chân. Hai người nằm trên sôpha nhắm mắt tịnh dưỡng, hai cô gái mát xa chân nhẹ nhàng Ϧóþ chân cho họ. Cô gái mát xa chân cho Lương Tranh là một nhân viên mới, vẫn chưa nắm được kỹ thuật dùng sức ở tay. Lương Tranh bị Ϧóþ đau đến mức phải nghiến chặt răng, không dám kêu ra tiếng, đành phải cố gắng chịu đựng. Anh càng cố rụt chân lại thì cô gái càng giữ chặt không chịu buông tay ra.
“Có phải anh sợ nhột không ạ?” cô gái hỏi.
Ồng Diêu mở mắt ra, nói: “Cậu ta sợ đau đấy!”
“Tôi vẫn ổn mà...”, Lương Tranh vội vàng giải thích.
“Vậy tôi sẽ nhẹ tay một chút, nhưng đau thì mới hiệu quả ạ!”, cô gái nói.
“Cậu Lương, sau này phải chú ý đến sức khỏe đấy!”
“Cũng chẳng có cách nào khác, làm nghề gì thì phải yêu nghề đó. Thường xuyên chạy đôn chạy đáo ở bên ngoài, khó tránh khỏi kiệt sức...”
Cuối cùng cũng xong, lúc Lương Tranh đi thanh toán, anh làm thêm một thẻ mát xa chân ở đây cho ông Diêu. Ông Diêu vui vẻ nhận lấy, sau đó lấy Iphone ra xem gì đó rồi bảo: “Cậu Lương à, tôi phải đi trước đây. Cậu đã có chỗ ở chưa, có cần tôi sắp xếp cho không?”
Lương Tranh: “Không cần đâu ạ, tôi đã thuê phòng rồi. Để tôi gọi xe cho ông!”
Sau khi tiễn ông Diêu, Lương Tranh liền ra siêu thị mua hai hộp sữa chua, ăn vào thấy dạ dày dễ chịu hơn hẳn. Về đến khách sạn, Lương Tranh nằm thẳng cẳng trên giường, như con cá bị phơi trên bãi cát, người ngợm vô cùng mệt mỏi, nhưng không sao ngủ được, liền cầm di động chơi điện tử. Đột nhiên điện thoại bàn ở đầu giường đổ chuông. Một người thường xuyên đi công tác như Lương Tranh thừa hiểu có chuyện gì đang xảy ra, anh cầm ống nghe lên, nói: “Alô...”
“Thưa ngài, ngài có cần mát xa không ạ?” trong điện thoại vang lên một giọng nói có vẻ rất lẳng lơ.
“Cảm ơn cô, để lần sau nhé. Bạn gái tôi đang tắm...”
Lương Tranh cúp điện thoại rồi để kênh máy. Anh nằm trên giường, bồn chồn không sao ngủ được. Cuối cùng anh quyết định ngồi dậy đọc tiểu thuyết trên di động. Mới đọc được mấy phút đã thấy mắt cay xè. Rồi thật tự nhiên, anh nghĩ đến Ngải Lựu Lựu, nó giống như phản xạ có điều kiện đã hình thành ở anh. Anh lấy máy nhắn tin cho Ngải Lựu Lựu: Ngủ chưa?.Chẳng mấy chốc điện thoại có chuông báo, cái đầu nặng trình trịch của Lương Tranh bỗng chốc thấy nhẹ nhõm hẳn.
Ngải Lựu Lựu: Đang online... Sở Khanh còn chưa ngủà?
Lương Tranh: Chúng ta Online chat nhé!
Lương Tranh bật laptop, đăng nhập QQ.
Lương Tranh: Hi..
Ngải Lựu Lựu: Không Hi.
Lương Tranh: Bây giờ chẳng hiểu sao cứ mỗi khi tâm trạng không tốt là nhớ đến cô!
Ngải Lựu Lựu: Vậy thì tôi phải chúc anh vui vẻ mỗi ngày vạn sự như ý thôi!
Lương Tranh: Cô làm vậy chẳng phải lạt mềm buộc chặt sao? Tôi cũng cảm thấy mỗi khi tâm trạng có biến động, cô cũng nhớ đến tôi.
Ngải Lựu Lựu: Sao tôi không biết nhỉ?
Lương Tranh: Lúc bạn trai cũ của cô đến Bắc Kinh chơi, còn cả lần đi dạo khu mua sắm ấy nữa, tôi đều ngửi thấy “mùi” buồn bã của cô. Thấy tôi giỏi không?
Ngải Lựu Lựu: Anh nghĩ mình là chó săn đấy à?
Lương Tranh buzz một cái để thể hiện thái độ bất mãn của mình. Ngải Lựu Lựu chẳng chịu thua kém bằng việc buzz lại y chang. Hai người cứ buzz qua buzz lại, đến khi Ngải Lựu Lựu cảm thấy phát bực mình liền gắt: Anh bệnh à?
Lương Tranh: Ừ, bệnh tương tư.
Ngải Lựu Lựu: Đi tìm bác sĩ thú y mà điều trị.
Lương Tranh: Tôi không thích súc vật, mặc dù cách nói chuyện của cô ấy rất súc vật.