Trai Thừ Gái Ế - Chương 19

Tác giả: Tưởng Cẩn

Không khí trong nhà càng lúc càng ngột ngạt, Ngải Lựu Lựu nhìn thấy chiếc khăn Ngũ Sảnh Sảnh tặng lúc trước, lại nghĩ đến những điểm tốt của bạn. Cô không muốn, cũng không chịuđược cảnh bạn bè, chị em với nhau mâu thuẫn đến mức này, Ngải Lựu Lựu gõ cửa phòng Ngũ Sảnh Sảnh: “Sảnh Sảnh, cậu có đó không?”
“Có chuyện gì không?”, trong phòng vọng ra tiếng trả lời lạnh tanh của Ngũ Sảnh Sảnh.
“Cậu chưa ăn cơm nhỉ, tôi mời! Có những chuyện cậu hiểu lầm rồi, tôi phải giải thích rõ ràng với cậu...”
“Đừng mèo khóc chuột nữa, giờ tôi mới phát hiện ra mình ngốc, hóa ra người có tâm địa thực sự chính là cậu!”
“…”
Chủ động nói chuyện với Ngũ Sảnh Sảnh, nhưng đổi lại chỉ là sự cười nhạo của đối phương. Tình bạn giữa con gái với nhau vô cùng mong manh, đặc biệt là khi đứng trước tình yêu, tình bạn ấy sẽ chẳng đáng giá một xu, đây chính là cái họa do sự đố kỵ gây ra. Ngải Lựu Lựu định chuyển ra khỏi đây, tìm một căn phòng khác để thuê, nhưng cô thực sự ghét phải chuyển nhà. Mấy năm đến Bắc Kinh, cô đã đổi rất nhiều chỗ ở. Mỗi lần đều phải bỏ rất nhiều đồ đạc, sau đó lại phải mua thêm rất nhiều thứ. Nhưng những chuyện này cũng không quan trọng, điều quan trọng là chuyển qua chuyển lại, chuyển nhiều đến mức tim muốn vỡ vụn ra, cảm giác cô độc ấy khiến cô nghẹt thở.
Ngải Lựu Lựu ra một cái hạn cho mình, trong vòng một tuần, nếu mối quan hệ với Ngũ Sảnh Sảnh vẫn không được cải thiện, cô sẽ đến ở tạm với Đàm Hiểu Na một thời gian, sau đó sẽ quyết định tiếp. Bên cạnh đó cô cũng bảo Ngô Hiểu Quân thử tìm hiểu xem khu Quốc Mỹ này có chỗ nào cho thuê phòng đơn không. Chỉ có điều cô nhấn mạnh tuyệt đối không phải là một phòng được chia đôi bằng vách ngăn. Cô không muốn sống trong cảnh người ở bên này ngáp một cái người ở bên kia cũng nghe tiếng, càng không muốn nghe thấy tiếng thân mật của vợ chồng “hàng xóm”, điều này hoàn toàn không có lợi cho gái ế, vì đây chính xác là sự thử thách cả về tâm lý lẫn sinh lý. Cô từng gặp phải cảnh này, kết quả là trằn trọc, trăn trở, cuối cùng là cả đêm mất ngủ. Ngày hôm sau, cô quyết định chuyển nhà luôn.
***
Trình Triệu phú vì tâm trạng không được tốt nên lại đến khu đô thị Quốc Mỹ. Lương Tranh và Ngô Hiểu Quân đành phải “thu nạp” anh ta, thực ra như vậy càng có cơ hội để cả ba tụ tập, mặc sức ăn chơi. Ba người rủ nhau đi chơi bida, trong khi Trình Triệu phú vô cùng hào hứng thì Lương Tranh và Ngô Hiểu Quân vẫn còn mơ màng ngái ngủ. Trước đây chơi kẻ nào thua kẻ ấy phải trả tiền cơm, giờ thắng thua gì đều là Trình Triệu phú trả tiền, chơi là để giải sầu, vì vậy hai người còn lại chơi rất uể oải.
Ba người, mỗi người cầm một lon côca ngồi trên ghế nghỉ ngơi. Lương Tranh băn khoăn hỏi: “Chỉ là chuyện kết hôn thôi mà? Buồn cái gì? Bọn tôi muốn cưới vợ mà chẳng có ai chịu cưới đây này!”
Trình Triệu phú uống một ngụm to, giải thích: “Không phải tôi không muốn cưới, chỉ nghĩ giờ còn sớm, còn chưa chơi đủ. Hơn nữa tôi đã quen sống một mình, cậu bảo đột nhiên giờ thêm một người, cảm giác cứ không quen...”
Ngô Hiểu Quân lườm Trình Triệu phú: “Cậu đang mắc hội chứng tiền hôn nhân đấy, hay nói cách khác, cậu đang mắc bệnh sợ hôn nhân. Cực kì chán nản đúng không, đã không quyết tâm kết hôn, lại không nỡ nhẫn tâm đá cô ấy. Hôn nhân đối với cậu mà nói chẳng khác gì cái gân gà, mà cũng giống như một cái vòng tròn, cậu luôn cảm thấy có người tốt hơn đang chờ đợi mình...”
“Cậu thì biết cái cóc gì!”, Trình Triệu phú mắng.
“Nói cũng có lí lắm! Cậu thích cô ấy, đúng không, nhưng cậu sợ kết hôn với cô ấy. Vậy thì rốt cuộc cậu sợ kết hôn hay là sợ kết hôn với cô ấy? Trước tiên cậu phải làm rõ điểm này đã! Nếu như sợ kết hôn, sớm muộn gì cũng vẫn phải làm, chi bằng tìm người mình thích kết hôn cho xong...”, Lương Tranh tiếp lời.
Trình Triệu phú: “Tôi muốn kết hôn, nhưng không muốn kết hôn sớm mà thôi...”
Ngô Hiểu Quân cười khẩy: “Cậu tưởng rằng chuyện cưới xin là mời khách ăn cơm hay sao mà cậu muốn thế nào thì được thế nấy? Bảo cô ấy trơ mắt ếch ra đợi cậu ba, bốn năm nữa sao, nhỡ cậu ngán người ta rồi, muốn tìm người khác thì sao? Lúc ấy người ta đã già, tuổi xuân đã hết, chẳng còn chút giá trị gì, còn biết gả cho ai hả? Tôi thấy cậu đừng có làm lỡ tuổi xuân của người ta nữa, nhân lúc còn sớm chia tay luôn cho rảnh, đợi khi nào tâm lí cậu sẵn sàng thì bàn chuyện cưới xin...”
“Lần này thì tôi hoàn toàn đồng ý với Ngô Hiểu Quân, chẳng mấy khi cậu ta nói được như vậy! Sớm muộn gì cũng phải cưới, nếu đã gặp người mình thích thì mau mau chóng chóng mà cưới cho xong!”, Lương Tranh một mực tán đồng ý kiến của Ngô Hiểu Quân, Ngô Hiểu Quân nhìn Lương Tranh bằng ánh mắt hết sức cảm kích, kiểu như vừa tìm thấy tri kỉ vậy.
Trình Triệu phú bị hai người hùa vào nói lấy làm bất mãn lắm: “Hai người là bác sĩ hay sao mà cứ thi nhau kê đơn bốc thuốc cho tôi thế hả? Chuyện hôn nhân của tôi do tôi quyết định!”
Lương Tranh và Ngô Hiểu Quân không hẹn mà cùng đứng bật dậy, làm bộ định ra ngoài, Trình Triệu phú vội vàng ngăn lại: “Này này, đừng có đến giờ khắc quan trọng thì bỏ mặc tôi thế chứ, chúng ta là ba kiếm khách bida mà! Chơi thêm hiệp nữa đi!”
Lương Tranh: “Đói rồi, đi ăn thôi!”
Ngô Hiểu Quân: “Tí nữa đi ăn tôi sẽ phân tích cho cậu hiểu, trường hợp của cậu có thể trở thành ví dụ điển hình để tôi viết thành sách đấy..”
Ngô Hiểu Quân và Lương Tranh chọn một nhà hàng đắt đỏ, nhân cơ hội này thản nhiên gọi món. Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, Trình Triệu phú vẫn còn rất mơ màng, liên tục đưa ra những câu hỏi, hi vọng hai người bạn có thể giúp anh ta trả lời những băn khoăn. Lương Tranh thỉnh thoảng trả lời dăm ba câu, Ngô Hiểu Quân thì ăn uống ngấu nghiến như quỷ đói, chẳng buồn đếm xỉa đến TrìnhTriệu phú nữa. Trình Triệu phú càng lúc càng ủ rũ, chẳng buồn ăn uống, ngồi hút thuốc một mình. Nhìn hai thằng cha vô lo vô nghĩ mà Trình Triệu phú chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Anh ta chợt nhớ lại câu nói của Lưu Du Hà ném cho anh trước lúc bỏ đi: “Trình Chí Huy, anh nghe cho rõ đây, hoặc là chúng ta kết hôn, hoặc là chia tay! Anh mà dám chơi tôi, tôi sẽ hận anh cả đời!”
Ăn cơm xong, Trình Triệu phú vẫn muốn đi chơi bida nhưng chẳng ai hưởng ứng. Lương Tranh và Ngô Hiểu Quân đã ăn uống no nê, thản nhiên đòi về nhà nghỉ ngơi, chẳng buồn đếm xỉa đến sự tồn tại của Trình Triệu phú. Trình Triệu phú cảm thấy mình như đã chọn nhầm bạn, định lấy xe quay về nhà, nhưng lại nghĩ, về nhà cũng chán nên đành phải theo hai người kia về khu đô thị Quốc Mỹ.
***
Về đến nhà, Lương Tranh nghĩ đến chuyện tình cảm của Trình Triệu phú, lại nghĩ đến việc cũng nên kết thúc “chiến tranh lạnh” với Chung Hiểu Huệ, cứ dây dưa mãi thế này cũng chẳng phải chuyện tốt. Lương Tranh cảm thấy mình nên bật tín hiệu với Chung Hiểu Huệ, để cho cô ấy biết mình đang nhớ cô ấy, cho dù là nhớ thật hay nhớ giả. Ai đi so đo với đàn bà làm gì? Đánh golf thì đã làm sao, quan hệ xã giao bình thường thôi mà, đâu có phải thuê phòng khách sạn... Lương Tranh lại lần nữa đấu tranh tư tưởng, cố gắng trấn áp chủ nghĩa nam quyền của mình, cố gắng thuyết phục bản thân gửi cho Chung Hiểu Huệ một cái tin: Người đẹp, gần đây bận rộn gì thế?
Đợi mấy phút sau mà vẫn chẳng thấy hồi âm, có thể là do men rượu khiến cho Lương Tranh có thêm dũng khí, hoặc cũng có thể Lương Tranh không thể kiên nhẫn thêm nữa, anh lại gọi thẳng đến máy của Chung Hiểu Huệ. Chẳng mấy chốc đầu bên kia đã vang lên giọng nói lanh lảnh: “Alô”
“Em đang bận gì?”
“Cũng bình thường, có chuyện gì thế?”
Lương Tranh hờ hững: “Không có chuyện gì, chán nên gọi thôi...”
“Ha ha... gần đây anh bận gì thế?”
“Mấy chuyện vớ vẩn thôi! Thỉnh thoảng cũng thấy nhớ em...”
“Ừm, muộn thế này rồi mà anh vẫn chưa ngủ à?”
“Cuộc sống về đêm mới chỉ bắt đầu, vẫn còn sớm chán!”
“Em phải đi tắm đây, hay để tí nữa...”
“Em đi tắm đi...”
Lương Tranh nhanh chóng cúp điện thoại, lòng tự trọng bị tổn thương nặng nề. Anh không biết rằng, khi đó Chung Hiểu Huệ mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa tơ tằm màu hồng phấn, ngắm nghía mình trong gương rồi lả lướt ra khỏi phòng tắm. Một người đàn ông ngoài bốn mươi đang nằm trên sôpha đọc tạp chí, thấy cô đi ra liền vỗ vào đùi mình, ra ý bảo cô ngồi xuống. Chung Hiểu Huệ hất tóc ra sau vai, mỉm cười đi về phía người đàn ông đó...
Lương Tranh làm mặt bình thản đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Trình Triệu phú đang tâm sự với Ngô Hiểu Quân. Ngô Hiểu Quân còn cầm cả giấy 乃út ghi chép cái gì đó, cứ như đang phỏng vấn minh tinh vậy.
“Làm gì thế hả, đàn ông đàn ang gì mà cả ngày chui trong phòng? Khó khăn lắm tôi mới đến một lần, mau qua đây, hội nghị bàn tròn tí..”
Lương Tranh nhìn vẻ mặt hốc hác của Trình Triệu phú, lại nhìn sang vẻ mặt nghiêm túc của Ngô Hiểu Quân, nói đùa: “Hai người chẳng phải đang phỏng vấn nhau sao, tôi tham gia làm gì?”
Ngô Hiểu Quân hình như không nghe thấy Lương Tranh nói gì, chỉ mãi ghi ghi chép chép cái gì đó, trông có vẻ rất chuyên nghiệp.
“Nào nào nào... qua đây giao lưu tí, người anh em, đang lúc nước sôi lửa bỏng, tiến thoái lưỡng nan đây!”, Trình Triệu phú vừa đưa cho Lương Tranh một điếu thuốc vừa gọi anh ngồi xuống. Lương Tranh khẽ cười rồi bỏ dép lê ra, bước qua thành ghế rồi ngồi khoanh tròn chân trên ghế.
“Tình chị em cũng là tình. Có cách nói hôn nhân chị em không? Không có!” Trình Triệu phú nhanh chóng hoàn thành một lần tự hỏi tự trả lời.
Lương Tranh nghiêm mặt nói: “Tồn tại tức là hợp lí! Cậu xem Ngô Hiểu Quân đi, mất cân bằng tỉ lệ, rối loạn nội tiết tố, ấy vậy mà người ta vẫn sống được hai mấy năm rồi đấy thôi!”
Trình Triệu phú cười: “Đừng làm loạn, chúng ta đang nói chuyện nghiêm chỉnh mà!”
Ngô Hiểu Quân chộp lấy một chiếc dép lê ném thẳng về phía Lương Tranh nhưng Lương Tranh dễ dàng né được. Ngô Hiểu Quân không thèm để ý đến Lương Tranh nữa mà nhanh chóng bình tĩnh lại, vò đầu bứt tai nghĩ ngợi vài giây rồi bắt đầu phỏng vấn: “Thực ra thì trước tiên cậu phải biết mình là người như thế nào, cậu phải có một cái đánh giá chính xác về bản thân, cậu có biết mình là người ra sao không?”
“Nói chung thì không phải người tốt, nhưng cũng chẳng đến nỗi xấu. Những chuyện mèo mả gà đồng, trộm ςướק lưu manh cậu ta không làm được, bởi vì da mặt cậu ta cũng mỏng, chân tay kém nhanh nhẹn, lại nhát gan... Còn về chuyện kiến công lập nghiệp, phổ độ chúng sinh ấy mà, không phải cậu ta không làm được mà là lực bất tòng tâm, làm gì có cái tài cán ấy!”, Lương Tranh bỡn cợt Trình Triệu phú.
“Hài, Lương Tranh này, tôi phát hiện ra gần đây cậu bạ đâu nói đấy, trước đây cậu rất điềm đạm, đâu có như thế này đâu?”
“Không biết à, cậu ta cầu hôn với Ngải Lựu Lựu không thành nên bị sốc nặng!”, Ngô Hiểu Quân nói xỏ.
Lương Tranh tỏ vẻ thờ ơ: “Đúng là có chuyện này, nhưng dù sao vẫn hơn người cứ co ro cúm rúm, chẳng dám đấu tranh...”
Ngô Hiểu Quân cười khẩy.
“Các cậu nghĩ rằng tôi nên cưới rồi à?”
Ngô Hiểu Quân: “Quá nên ấy chứ, tìm được một người như Lưu Du Hà cậu nên biết hài lòng mới phải!”
Lương Tranh: “Nên xử lí từ sớm đi, cậu tưởng cậu là ai chứ?”
Trình Triệu phú châm một điếu thuốc, rất một hơi rồi nhìn hai người bạn vẻ không thể tin nổi: “Chẳng nhẽ tôi đã trở thành hàng tồn kho rồi sao?”
Ngô Hiểu Quân: “Nói chung cũng chẳng còn ngon lành nữa!”
Lương Tranh: “Tồn kho thì chưa, nghe có vẻ hơi nghiêm trọng quá, nhưng quả thực là chẳng còn ngon nghẻ gì nữa đâu!”
Ngô Hiểu Quân và Lương Tranh mỗi người một câu khiến cho Trình Triệu phú hết kinh ngạc lại chuyển sang thất vọng. Anh ta rất một hơi, hỏi: “Thật thế sao?”
Ngô Hiểu Quân vào tủ lạnh lấy mấy lon bia ra, phát cho mỗi người một lon, sau đó giật mạnh nắp lon, khiến cho bọt bia trào ra: “Hay là để tôi phân tích, nói lí với cậu nhỉ. Ông nội cậu là người Hà Nam, đến Bắc Kinh sau giải phóng, đúng không? Nói dễ nghe một chút thì là đến Bắc Kinh nương nhờ Mao chủ tịch, nói khó nghe thì ông cậu là nạn dân chạy lên thủ đô kiếm miếng ăn. Bố cậu từng lên rừng xuống biển, về sau gia nhập bộ đội, sau khi xuất ngũ, nhờ đi cửa sau mà được thăng chức tước, lợi dụng chức quyền để kiếm được mấy căn hộ... Đây là bối cảnh gia đình cậu, điều đó cũng quyết định tính cách và khí chất của cậu. Cậu cảm thấy mình trên cơ người khác, nhưng bản thân lại chẳng có bản lĩnh gì, vì vậy mới có thái độ đùa giỡn với đời, thể hiện bản thân. Bình thường lúc tụ tập cậu hay nói với cả bọn thế nào, nói rằng cậu là người Bắc Kinh chính gốc đúng không? Cậu cần gì phải thêm từ “chính gốc” vào đây? Điều đó cho thấy cậu tự cho mình là người Bắc Kinh, mặc dù bản thân chẳng có tài cán gì nhưng cậu có thể mang điều này ra để che đậy sự mặc cảm của mình...”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc