Trai Thừ Gái Ế - Chương 14

Tác giả: Tưởng Cẩn

Dạo này Ngô Hiểu Quân rất kì lạ, nói rất ít, hơn nữa cứ gặp Lương Tranh là mặt mày sầm sì. Hai người bỗng chốc trở nên xa cách. Mặc dù trước đây hai người như nước với lửa, luôn công kích, mỉa mai nhau, nhưng đó chỉ là một hình thức giao lưu giữa họ. Lương Tranh nghỉ rằng việc này có liên quan đến trò đùa của anh với Ngải Lựu Lựu tối hôm ấy, chắc chắn Ngô Hiểu Quân chỉ mong có thể Ϧóþ ૮ɦếƭ mình, nhưng cậu ta vẫn chưa có gan mà thôi.
Chú Hoàng càng lúc càng quá đáng. Dám phân bớt mấy khách hàng quan trọng của Lương Tranh cho Hướng Lệ, trong đó có đến hai khách hàng có cùng chí hướng với anh. Nể mặt chú Hoàng là thầy của mình trong lĩnh vực marketing, Lương Tranh liền bỏ qua. Đàn ông mà, có phạm sai lầm vì phụ nữ cũng là chuyện bình thường, đây là bản năng của đàn ông thôi! Hơn nữa mình cần gì phải đi so đo với một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, ông ấy liệu còn được bao nhiêu ngày xuân?
Điều duy nhất khiến Lương Tranh cảm thấy vui mừng là khoảng cách giữa anh và Chung Hiểu Huệ ngày càng nhỏ đi, công đầu thuộc về vụ ôm hôn lần trước. Lương Tranh thừa thắng xông lên, chiều thứ bảy hẹn Chung Hiểu Huệ ra ngoài. Lương Tranh hỏi Chung Hiểu Huệ muốn đi đâu chơi, Chung Hiểu Huệ nói đi đâu cũng được, tìm đại nơi nào đi dạo cũng được. Lương Tranh liền hỏi cô đến 798 hay là đến công viên Triều Dương. Chung Hiểu Huệ nói đến công viên Triều Dương, khu 798 kinh khủng lắm, cảm giác rất khó chịu.
Lương Tranh rất thích lời đánh giá này, anh cũng không thể chịu được một khu nghệ thuật giả tạo tràn lan như vậy. Tiếp đó hai người lại nói chuyện về nghệ thuật qua điện thoại. Lương Tranh cho rằng nghệ thuật đương đại của Trung Quốc có hơi “đỏng đảnh”, nguyên nhân xuất phát từ nhiều thứ: không thể giải phóng tư tưởng thì nghệ thuật sẽ chẳng có tâm hồn, nếu có cũng chỉ là thứ tâm hồn lệch lạc. Cho dù có là Loft hay Soho thì đó chỉ là một dạng khái niệm, là biểu hiện chứ không phải thần thánh.
Nghệ thuật hiện nay luôn là: hình thức lớn hơn nội dung, cũng giống như các bộ phim Trung Quốc, phim trường rất hoành tráng nhưng nội dung lại nhạt thếch, xem cũng chán mắt mà lại chẳng có gì suy ngẫm. Người Trung Quốc nên có hình thái nghệ thuật độc lập với phương tây, đó là kết hợp văn hóa truyền thống, lịch sử để sáng tạo.
Chung Hiểu Huệ không đồng tình với quan điểm của Lương Tranh, cô cho rằng như vậy thì nghệ thuật quá hạn hẹp, cũng quá mức dân tộc hóa. Nghệ thuật là không có biên giới, cho dù có học theo nước ngoài nhưng nó vẫn truyền đạt được tính dân tộc, đây là con đường riêng của nghệ thuật. Cho dù là đi đường nào, dùng cách gì, chỉ cần có thể ok là được. Lương Tranh lại phản bác lại rằng cách nghĩ của Chung Hiểu Huệ quá coi trọng cái lợi, thế là hai người liền tranh cãi mãi không thôi...
Tại cổng công viên Triều Dương. Khi Chung Hiểu Huệ trong bộ quần áo rộng rãi xuất hiện, Lương Tranh suýt không nhận ra. Hai người đi bộ trong công viên, thỉnh thoảng lại có một nhóm người đi lướt qua họ, ai nấy đều rất thong dong. Chung Hiểu Huệ giống như một cô bé, tò mò với tất cả những thứ mới lạ, cứ cười nói suốt dọc đường đi. Lương Tranh cảm thấy đây mới chính là Chung Hiểu Huệ mà anh thực sự thích chứ không phải là một cô lãnh đạo cấp cao ngồi trong văn phòng khép kín, lạnh lùng như một tảng băng. Thực lòng mà nói, Lương Tranh hi vọng mình là người lăn lộn ở bên ngoài để kiếm tiền, còn Chung Hiểu Huệ ở nhà lo công việc nội trợ, chăm chồng chăm con. Chỉ có điều với tình hình hiện tại, đấy vẫn chỉ là ảo tưởng, trừ phi sự nghiệp của anh có một bước tiến vượt bậc mới. Và vì một ngày mai chưa ai biết đến đó, Lương Tranh cảm thấy mình càng cần phải phấn đấu.
Hai người nhìn thấy một cái ghế đá bên hồ, Lương Tranh đang chuẩn bị ngồi xuống thì Chung Hiểu Huệ đã kéo anh lại: “Để em lau trước đã!”, thấy Lương Tranh cứ trợn tròn mắt nhìn mình, Chung Hiểu Huệ liền cười nói: “Sao, không nhận ra em nữa à?”
Lương Tranh ngồi xuống ghế, tay quàng qua vai Chung Hiểu Huệ rất tự nhiên: “Sao anh cảm thấy em hình như đã trở thành một con người khác?”
“Sao anh lại nói thế?”
“Nói tóm lại là anh cứ thấy là lạ, em có cái gì đó khiến người khác không nắm bắt được...”
“Ý anh là em rất đa nhân cách?”
“Không phải thế, dường như em đóng rất nhiều vai, thỉnh thoảng còn có ý kiềm chế bản thân.”
“Ha ha... có thể trước đây em đã quá thể hiện bản thân, còn giờ đã học được cách ẩn mình rồi!”

Nửa tiếng đồng hồ sau, hai người đang định đi chèo thuyền thì Chung Hiểu Huệ có điện thoại, sếp bảo cô đi tiếp một khách hàng nên phải về công ty ngay. Thấy Lương Tranh có vẻ không vui, Chung Hiểu Huệ liền giải thích: “Xin lỗi anh, em cũng chẳng còn cách nào khác, yêu cầu công việc mà. Vì vậy em hi vọng anh sẽ là nội tướng trong nhà, hằng ngày chỉ cần ở nhà chờ em đi làm về là ok rồi!”
Lại là một cuộc điện thoại kì lạ, thứ Bảy mà cũng có khách hàng ư? Mặc dù Lương Tranh đã quen với việc Chung Hiểu Huệ cứ xuất quỷ nhập thần như vậy nhưng trong lòng anh vẫn rất thấp thỏm. Anh đã sắp xếp hết rồi, chiều nay sẽ cùng Chung Hiểu Huệ đi ăn, sau đó tối đi xem phim. Giờ thì điều hiển nhiên là kế hoạch của anh đã phá sản hoàn toàn.
Lương Tranh định đưa Chung Hiểu Huệ đi nhưng cô từ chối.
Chung Hiểu Huệ nói cô phải vào nhà vệ sinh, bảo Lương Tranh ở công viên thêm một chút cho thư thái tinh thần. Lương Tranh lại nằm trên ghế đá một lúc, cảm giác vô cùng tẻ nhạt. Nhìn các cặp tình nhân dập dìu ở trên đường, anh càng cảm thấy cô đơn.
Anh lấy điện thoại ra gọi cho Trình Triệu phú, Trình Triệu phú nói anh ta vừa mới từ sân bay thủ đô ra đường quốc lộ Hai, rủ cả lũ tụ tập một bữa.
Tụ tập thì tụ tập! Lương Tranh đang buồn chán, chỉ mong có người chơi cùng. Lương Tranh liền đi bộ ra ngoài công viên, vừa ra đến cổng công viên đã nhìn thấy Chung Hiểu Huệ lên một chiếc xe hơi Mercedes màu đen sang trọng. Lương Tranh hơi tò mò, đi như chạy ra đường, chặn một chiếc taxi rồi bảo lái xe đuổi theo chiếc xe Mercedes đó. Chiếc taxi bám theo sát nút, Lương Tranh nhìn thấy ở đuôi xe có để Mercedes S600, mẹ kiếp, siêu giàu! Chiếc xe chui qua gầm cầu, lái thẳng đến con đường nhỏ trước mặt.
Đi vào con đường nhỏ chưa đầy hai mét, Lương Tranh đã không thấy chiếc xe đó đâu nữa.
“Xe đâu rồi?”, Lương Tranh hỏi lái xe.
“Đi vào trong khu trước mặt rồi, đây là sân golf, chúng ta cũng vào trong ư?”
“Thôi!”
Lái xe dừng xe, thấy Lương Tranh vẫn ngồi trong xe liền hỏi: “Giờ chúng ta đi đâu?”
“Về thôi...”
“Anh làm nghề gì vậy?”, người lái xe tò mò hỏi.
“Phóng viên!”, Lương Tranh đáp bừa.
Người lái xe nhìn Lương Tranh, hỏi: “Tôi thấy không giống, anh có thẻ công tác không?”
“Có tôi cũng không cho ông xem, ông điều tra hộ khẩu đấy à?”, Lương Tranh vốn đã bực mình liền trút giận lên đầu ông lái xe. “Đủ rồi đấy, anh đi xe của người khác đi...”
Lương Tranh đứng ở ngã tư đường, bối rối chẳng biết làm thế nào. Anh nhắn cho Chung Hiểu Huệ một cái tin, hỏi cô đã đến công ty chưa? Chung Hiểu Huệ nhắn lại nói cô vừa về đến công ty. Đây đúng là một lời nói dối trắng trợn ! Lương Tranh cảm thấy rất khó chịu, nhưng lại chẳng biết phải làm sao. Có thể cô ấy đúng là đi tiếp khách thật? Chẳng phải hiện giờ khách hàng đều thích vung cây gậy ấy lên hay sao? Lương Tranh châm một điếu thuốc, vẫy tay bắt taxi...
***
Trình Triệu phú và bạn gái của anh ta đã đến từ sớm, hai người đang ngồi trên sôpha nói chuyện, Ngô Hiểu Quân thì chẳng biết biến đâu mất. Lương Tranh lấy cho mỗi người một lon Côca trong tủ lạnh, sau đó cũng ngồi xuống ghế, dán mắt vào màn hình ti vi.
Cái ti vi đã cũ lắm rồi, nhưng hình ảnh vẫn rõ nét, đặc biệt là hiệu ứng âm thanh. Ti vi của hãng Sony, người Nhật không đáng tin nhưng làm việc lại rất hiệu quả. Chuông cửa reo vang, mở cửa ra mới phát hiện Ngô Hiểu Quân đang đứng ngoài cửa, còn xách theo hai cái túi.
Ngô Hiểu Quân trợn mắt lườm Lương Tranh một cái như thể có mối thù sâu đậm lắm, sau đó đặt đồ xuống rồi đi vào nhà vệ sinh. Lương Tranh mở túi ra, có chuối tiêu, kem, còn cả mấy lon bia nữa, Lương Tranh thấy trong túi có ba cái kem, liền lấy một cái, hai cái còn lại đưa cho Trình Triệu phủ và bạn gái.
Bạn gái Trình Triệu phú tên là Lưu Du Hà, là nhân viên bán vé tàu, nhà ở Phong Đài, trông không xinh lắm nhưng khiến người khác có cảm giác mộc mạc, thuần khiết, dáng người đẹp, đặc biệt là bộ иgự¢. Trước khi Trình Triệu phú có xe, anh ta đều đi tàu điện ngầm, lúc nào anh cũng quên mang vé tháng nên luôn phải xếp hàng mua vé. Lâu dần, anh quen với Lưu Du Hà. Hai người ban đầu là nói chuyện, sau dần nảy sinh tình cảm, có thể là vì luôn phải nói chuyện qua tấm kính ngăn cách, cảm giác rất bí ẩn, bí ẩn đến mức thấy khó chịu trong lòng.
Kết quả lần đầu tiên hai người gặp nhau là ở trong khách sạn.
Sau chuyện đó, Lưu Du Hà nói với Trình Triệu phú rằng không cần thiết phải gặp nhau nữa, Trình Triệu phú tức đến trợn tròn hai con mắt, không hiểu tại sao. Hóa ra Lưu Du Hà chuẩn bị lấy chồng. Trình Triệu phú cảm thấy mình bị chơi xỏ, trong cơn tức tối liền thế chấp mua xe, quyết định không bao giờ đi tàu điện nữa.
Nhưng anh quên rằng Bắc Kinh đang có chế độ “hạn chế” xe hơi.Thế là một ngày nọ, bọn họ lại gặp nhau qua cửa sổ phòng bán vé tàu.
Về sau, Lưu Du Hà chịu đựng áp lực từ mọi phía, sà vào vòng tay của Trình Triệu phú, đoạn tuyệt quan hệ với vị hôn phu tương lai. Tất cả những chuyện này Trình Triệu phú đã nói với Lương Tranh và Ngô Hiểu Quân trong một lần say rượu, chỉ có điều Lương Tranh không tin. Anh cảm thấy đàn bà vốn dĩ đã chẳng cảm tính như vậy, huống hồ lại là người phụ nữ đang chờ đến ngày lấy chồng. Còn Ngô Hiểu Quân ngồi bên cạnh cứ luôn miệng khen hay, nói câu chuyện này rất cảm động, có thể viết thành tiểu thuyết, lấy tên là Tình yêu tàu điện ngầm.
Trình Triệu phú nghe thấy vậy thích thú lắm, chỉ có điều anh ta chẳng có hứng thú với sách vở. Nói rằng đã chơi thì phải chơi lớn, nên quay thành phim. Nhưng kể từ ngày Lưu Du Hà đưa ra đề nghị kết hôn, Trình Triệu phú bắt đầu hoảng, suốt ngày nhăn nhó mặt mày. Lí do từ chối chuyện hôn nhân của Trình Triệu phú là anh ta bị mắc chứng bệnh sợ hôn nhân, hơn nữa với tình hình hiện nay, sự nghiệp chưa thành, đặc biệt là thị trường cổ phiếu dạo này biến động quá nhiều khiến anh ta không sao yên tâm được...
Yêu một người là không có lí do, nhưng không yêu một người thì sao? Có đến hàng trăm hàng ngàn lí do. Đây là triết lí tình yêu. Thực ra hôn nhân cũng như vậy, muốn kết hôn với một người nào đó thì chẳng cần có lí do gì, nhưng không muốn kết hôn thì có đến hàng vạn lí do.
Ngô Hiểu Quân tay cầm kính, bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn cái là biết anh vừa đi rửa mặt. Thấy ba người đang ngồi ăn kem, Ngô Hiểu Quân tức tối quát Lương Tranh: “Ai cho cậu ăn mà ăn?”
“Tự tôi cho...”
“Tôi có mua cho cậu đâu, sao cậu lại tự tiện thế!”
Lương Tranh tỏ vẻ nghiêm túc: “Hài, chẳng phải dạo này cậu đang giảm béo hay sao?”
Trình Triệu phú và bạn gái đang ngồi ăn kem cũng phải bật cười. Trình Triệu phú chỉ Ngô Hiểu Quân: “Người cậu ta thế này mà còn nói giảm béo á, giảm nữa là tiêu đời ấy chứ!”
Ngô Hiểu Quân tức tối bóc một quả chuối, chỉ vào Lương Tranh mà mắng: “Xem đi, cậu ta đúng là đồ khốn!”
Lương Tranh nói: “Tôi không thích nghe câu này đâu, chẳng qua chỉ ôm người cậu thích thôi mà? Có cần phải chửi rủa tôi thế không?”
“Tôi cứ chửi đấy, cậu là cái thá gì chứ?”
“Không là cái thá gì, nhưng tôi không quen với thái độ lầm lì này của cậu. Tôi ôm cô ta đấy, thì đã sao nào? Cậu ăn thịt tôi chắc?”
Ngô Hiểu Quân tức tới tím mặt: “Cút cha mày đi!”
“Biến cụ mày đi!”
Cung đã giương lên. Ngô Hiểu Quân tức tối xắn cao tay áo, nhưng bởi vì tay áo của anh ta ngắn nên không thể xắn lên được. Nhìn bộ dạng của Ngô Hiểu Quân cứ như thể chuẩn bị đánh nhau với Lương Tranh đến nơi. Lương Tranh chẳng hề e dè, đi thẳng đến trước mặt Ngô Hiểu Quân, nhìn thẳng vào mặt anh ta. Trình Triệu phú vội vàng lên tiếng hòa giải: “Hai người anh em của tôi ơi, hai người muốn đánh nhau, cãi nhau thì thiếu gì cơ hội. Hôm nay nể mặt vợ tôi một chút được không? Khó khăn lắm cô ấy mới chịu đến đây một chuyến! Đợi chúng tôi đi khỏi đây rồi hai người từ từ mà giải quyết, tôi sẽ giúp hai người dọn xác...”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc