Trai Thừ Gái Ế - Chương 10

Tác giả: Tưởng Cẩn

Trên đường về nhà, Ngải Lựu Lựu ngồi ở sau xe, im lìm không nói nửa lời, đầu ngoảnh ra ngoài cửa sổ. Còn Lương Tranh thì buôn dưa lê hết chuyện nọ đến chuyện kia với lái xe, thỉnh thoảng còn cười đùa ầm ĩ. Xe dừng lại ở khu đô thị Quốc Mỹ, hai người vừa xuống xe, Ngải Lựu Lựu đã dang tay cho Lương Tranh một bạt tai trời giáng.
Cái tát đột ngột của Ngải Lựu Lựu khiến cho Lương Tranh thẩn người ra, vội vàng đưa tay lên xoa cái má nóng ran, mắt đờ đẫn nhìn cô. Thấy người đi đường đều đang nhìn mình, anh chỉ muốn chui xuống đất cho đỡ ngượng. Ngải Lựu Lựu đã hậm hực bỏ đi trước, Lương Tranh vội vàng đuổi theo: “Có đến mức như vậy không, chê tôi không còn giá trị lợi dụng nữa nên giơ chân đạp đi phải không? Cô là điển hình của loại người ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván!”
Ngải Lựu Lựu vốn đã tức tối bỏ đi, nghe thấy Lương Tranh nói vậy liền bật cười. Cũng may là Lương Tranh lúc này đang ôm mặt, tai ù ù chẳng nghe thấy gì. Nhìn cái bóng kênh kiệu của Ngải Lựu Lựu khuất dần trong tòa nhà, Lương Tranh đột nhiên cảm thấy có cảm giác hụt hẫng và hoang mang. Chỉ có điều cảm giác này không duy trì lâu. Nghĩ lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, anh lại thấy buồn cười, đây là lần đầu tiên trong đời anh chọc ghẹo một cô gái, lại còn là một cô gái mạnh mẽ và rất cá tính nữa chứ. Thật là đã đời! Mặc dù bị in một cái tát đau điếng nhưng như vậy cũng đáng lắm! Anh mỉm cười nhắn cho Ngải Lựu Lựu một cái tin:Ngoài mẹ tôi ra chưa có người phụ nữ nào dám đánh tôi đâu đấy, chúng ta chưa xong chuyện với nhau đâu!
Vừa lên cầu thang thì Ngải Lựu Lựu nhắn tin lại: Vậy anh nhận tôi làm mẹ nuôi đi? Lần này thì Lương Tranh im luôn.
Về đến nhà, Ngải Lựu Lựu ném túi xách sang một bên rồi thả mình xuống sôpha. Ngũ Sảnh Sảnh đang đắp mặt nạ, nằm nghiêng đọc báo trên ghế, thấy Ngải Lựu Lựu về liền hỏi: “Thế nào, trận đánh ra sao?”
Ngải Lựu Lựu cố sức tháo đôi giày cao gót ra, xoa xoa chân: “Cả hai cùng bị thương, kẻ sở khanh được lợi!”
“Sở khanh?”
“Lương Tranh, chính là cái thằng cha ở quán rượu hôm trước đấy. Hắn lựa giỏ bẻ măng, dám động chân động tay với tôi!”
Ngũ Sảnh Sảnh ngồi bật dậy, cười sằng sặc: “Anh ta to gan gớm nhỉ... thế sờ vào những đâu của cậu rồi?”
“Lúc thì ôm eo tôi, lúc thì khoác vai, lúc lại nắm tay... Lúc về đến đây bị tôi cho một bạt tai!”
“Ha ha, hai người buồn cười thật đấy!”
Ngải Lựu Lựu đổi tư thế, thu mình trên ghế: “Còn chẳng phải tại cái chủ ý dở hơi của cậu à?”
“Đàn ông hư hỏng một chút chẳng phải rất quyến rũ hay sao?”
“Vậy thì cậu đi mà tìm anh ta...”
“…”
Tối đó, Nghiêm Chí Kiệt nhắn liền mấy cái tin cho Ngải Lựu Lựu, tin nào cũng đều rất tình tứ, cuối cùng còn đưa ra một yêu cầu hết sức quá đáng, đó là muốn được gặp riêng Ngải Lựu Lựu ở khách sạn. Ngải Lựu Lựu thẳng thừng từ chối, sau đó xóa luôn số điện thoại của Nghiêm Chí Kiệt khỏi danh bạ của mình.
***
Kì nghỉ lễ mùng Một tháng Năm đã qua đi như vậy đấy. Sau những ngày nghỉ ngơi ngắn ngủi, một hành trình mới lại bắt đầu. Lần này, Lương Tranh và chú Hoàng đến Trịnh Châu, ở đó có một khách hàng rất quan trọng cần gặp mặt để bàn chuyện. Một ngày trước khi đi, Hướng Lệ đưa ra yêu cầu được đi công tác cùng để học tập, chú Hoàng đương nhiên gật đầu đồng ý. Chuyện này khiến Lương Tranh hơi bất ngờ, theo quy định của công ty, Hướng Lệ phải đến tận tháng sáu năm nay mới được đi công tác cho công ty.
Có một cô gái đi công tác cùng thực ra cũng chẳng phải chuyện xấu, con gái bẩm sinh thích chăm sóc người khác, hơn nữa lại rất cầu kì trong chuyện ăn ở. Hướng Lệ thân hình đẫy đà đã mua rất nhiều đồ ăn vặt để ăn trên đường đi, còn mang theo cả tạp chí giải trí, điều này khiến cho hai người đàn ông có thêm nhiều hứng thú trong hành trình. Sau khi đến Trịnh Châu, Hướng Lệ liền bảo lái xe chở thẳng họ đến khách sạn đã đặt phòng trước, giá cả hợp lí lại rất tiện nghi.
Ngày hôm sau, chú Hoàng một mình đi gặp khách hàng, chú Hoàng bảo Lương Tranh dẫn Hướng Lệ đi gặp khách hàng để học hỏi thêm. Nhưng đây là khách hàng quan trọng mà năm ngoái Lương Tranh mới kéo về cho công ty, dẫn người mới vào làm đi gặp khách hàng quan trọng không được phù hợp cho lắm. Lương Tranh đang vô cùng khó xử, vừa không muốn để Hướng Lệ làm hỏng việc, vừa không muốn làm trái chỉ thị của cấp trên, để mặc Hướng Lệ ở lại khách sạn một mình. Cách thì kiểu gì cũng có, Lương Tranh bèn gọi điện báo trước cho khách hàng, hẹn buổi trưa cùng đi ăn cơm.
Buổi trưa, khách hàng đến nhà hàng rất đúng giờ. Lương Tranh liền giới thiệu sơ qua, nói rằng Hướng Lệ là bạn gái của mình, lần này cùng đến Trịnh Châu chơi. Khách hàng không hề để bụng, đôi bên nói chuyện rất vui vẻ, còn uống một chút rượu, chỉ có điều từ đầu đến cuối toàn bàn chuyện công việc. Sau khi tiễn khách hàng lên xe, anh liền nhắn một cái tin: Phó giám đốc Vương, vụ lần trước tôi đã nói với ngài, ngài thấy bây giờ có thể tiến hành không?
Năm phút sau, khách hàng nhắn tin lại, nói tình hình cụ thể của vụ làm ăn lần này để tối mai bàn tiếp. Lương Tranh biết vụ làm ăn này về cơ bản đã hoàn thành. Làm cái nghề này là như vậy, nhiều khi không phải là bán sản phẩm mà là kinh doanh bản thân, xây dựng một mối quan hệ tin cậy với khách hàng, sau đó tự làm lợi cho mình, chỉ đơn giản có vậy. Vì vậy, những nhân viên marketing cấp dưới thường giới thiệu sản phẩm của mình tốt thế này thế nọ, nhưng những nhân viên cấp cao thường bận rộn kinh doanh bản thân, cố gắng để xây dựng quan hệ hợp tác với khách hàng...
Lương Tranh liền nói cho Hướng Lệ biết những phương pháp và kinh nghiệm kinh doanh này, nhưng Hướng Lệ không nghĩ như vậy.
Cô lấy việc buôn bán nhà đất ra làm ví dụ, nói khách hàng coi trọng nhất là sự chênh lệch giá cả nhà cửa, chứ không để tâm xem anh là ai, có mối quan hệ gì với họ. Lương Tranh lập tức phủ nhận, anh cho rằng sự chênh lệch về giá cả chỉ là một phần, điều này không hề mâu thuẫn với quan hệ kinh doanh. Những người mua nhà đất không hẳn chỉ coi trọng sự chênh lệch về giá cả, những khách hàng khác nhau có những đánh giá khác nhau về nhà đất. Có những người mua nhà đất để đầu tư, những người này coi trọng khả năng tăng giá của nhà đất hơn là thiết kế nhà cửa có đẹp hay không. Những người mua biệt thự, chung cư cao cấp thường coi trọng môi trường an toàn, trong lành và mức độ thoải mái khi ở trong ngôi nhà ấy. Còn tầng lớp làm công ăn lương mua nhà thường chú trọng vào khoản tiền trả đợt đầu và khả năng hoàn trả tiền vay nợ mua nhà.
Do vậy những khách hàng khác nhau khi mua sản phẩm sẽ có những định hướng sản phẩm khác nhau. Đây cũng là lí do mà vì sao các thương hiệu sản phẩm đều đa nguyên hóa, có tính bậc thang. Đó là bởi vì để đáp ứng nhu cầu của khách hàng. Nhưng điều quan trọng nhất vẫn là phải xây dựng quan hệ kinh doanh. Một khi mối quan hệ này được xác nhận, anh ta cần cái gì, bạn đều có thể bán cho anh ta. Không chỉ có nhà đất mà ngay cả xe hơi và bảo hiểm cũng có thể. Việc mở rộng quảng bá về thương hiệu thực chất cũng là một kiểu kinh doanh quan hệ. Kinh doanh quan hệ gì ? Kinh doanh danh tiếng của sản phẩm, khiến cho người tiêu dùng tin tưởng nhãn hiệu, từ đó xây dựng mối quan hệ tín nhiệm. Sau đó, khi khách hàng cần mua một sản phẩm gì đó, họ sẽ nghĩ đến thương hiệu này, mua những sản phẩm của thương hiệu này. Đây gọi là hiệu ứng thương hiệu, mà xét cho cùng nó chính là kinh doanh quan hệ đấy.
Hướng Lệ chỉ hiểu lơ mơ, nhất thời không thể tiêu hóa ngay được. Cô cảm thấy Lương Tranh có vẻ hơi khoe khoang, coi cô là một sinh viên mới ra trường chẳng biết gì. Còn cô, cũng giống như những nhân viên mới khác, sẽ nảy sinh tâm lí chống đối khi nghe thấy lời răn dạy dài dòng của những người đi trước.
Lương Tranh dường như cũng nhìn ra được điểm này nên không nói nữa. Anh cho rằng kinh doanh trước tiên chính là một ngành học, sau đó mới là một môn kĩ thuật và cuối cùng là một môn nghệ thuật. Chỉ có những người tài giỏi mới có thể biến kinh doanh từ một ngành học trở thành một môn nghệ thuật, đó cũng chính là cái gọi là “ngộ đạo”. Bản thân anh hiện giờ chỉ là một “kĩ thuật viên”, biết sơ sơ về kĩ năng marketing mà thôi. Còn Hướng Lệ mới “nhập môn”, còn đang ở trong giai đoạn tiếp thu kiến thức.
Năm giờ rưỡi chiều chú Hoàng gọi điện đến, nói đang ăn cơm với khách hàng. Một lát nữa sẽ đi hát karaoke, muốn bảo Hướng Lệ qua bên đó đi cùng cho không khí thêm náo nhiệt. LươngTranh chỉ mong có mỗi thế bởi tối nay anh cũng phải đi gặp khách hàng. Hướng Lệ trang điểm và ăn mặc chỉnh tề, gọi điện chào Lương Tranh rồi ra ngoài. Mãi đến trưa ngày hôm sau mới thấy chú Hoàng và Hướng Lệ quay lại.
Chú Hoàng tỉ mỉ kể cho Lương Tranh nghe tối qua họ đã làm những gì, trước tiên là đi uống rượu, đi hát, sau đó uống nhiều quá nên đã thuê hai phòng để ngủ lại. Chuyện này vừa giống lại vừa không giống với tưởng tượng của Lương Tranh.
Lương Tranh cho rằng việc uống rượu và hát karaoke không đơn giản như vậy; kết quả đích xác là ngủ, nhưng cũng chẳng đơn giản như vậy.
Mùi cà phê nồng nàn khắp phòng, còn cả tiếng nhạc du dương và cả những cô phục vụ ăn vận, trang điểm như tiếp viên hàng không, mang lại cho người ta cảm giác như mình đang ngồi trên máy bay. Lần công tác này rất thuận lợi, tâm trạng của ba người đều vui vẻ. Chú Hoàng ngồi bên cạnh tỏ vẻ nghiêm túc xem tướng tay cho Hướng Lệ, chuyện này khiến cho Lương Tranh không nhịn được cười. Anh đành phải mang điện thoại ra, quyết định nhắn tin để Gi*t thời gian.

Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)
Lương Tranh gửi cho Chung Hiểu Huệ một tin nhắn, nhưng chẳng thấy hồi âm. Lương Tranh lại bặm môi gửi cho Ngải Lựu Lựu một cái tin, nội dung là: Hóa νũ кнí thành tơ lụa. Ngải Lựu Lựu lập tức nhắn lại, nghe lời lẽ có vẻ nồng nặc mùi “thuốc súng”:Hóa thành cái tát thì có!
Thú vị đấy! Lương Tranh nhớ lại cái tát hôm đó, mặt anh dường như vẫn còn bỏng rát, lập tức kêu khổ: Chẳng trách mà mặt tôi vẫn còn đau đây này, ra tay gì mà nặng thế!
Ngải Lựu Lựu: Không đập ૮ɦếƭ anh coi như anh may mắn lắm rồi đấy!
Lương Tranh: Tôi đâu phải là ruồi?
Ngải Lựu Lựu: Nhưng anh còn đáng ghét hơn cả lũ ruồi!
Lương Tranh: Lần đó kĩ năng diễn xuất của tôi cũng đâu có tồi? Trong tình huống nữ chính không chịu hợp tác mà vẫn diễn trọn vẹn một vai nam chính si tình còn gì!
Ngải Lựu Lựu: Xí, đã sàm sỡ lại còn giả bộ ngoan hiền.
Lương Tranh: Nếu không phải lần xem mặt trước chúng ta râu ông nọ cắm cằm bà kia, tôi nghĩ là chúng ta đã thành một đôi rồi...
Ngải Lựu Lựu: Tuyệt đối không thể, tôi đã thích người khác rồi!
Lương Tranh: Thế mà cô còn đi xem mặt với tôi à?
Ngải Lựu Lựu: Tôi thấy chán, định trêu chọc anh đấy mà, không được ư?
Lương Tranh: Cô giỏi lắm!
Ngải Lựu Lựu: Như nhau thôi...
Lương Tranh tức tối nhét điện thoại vào túi quần, thấy Hướng Lệ lúc này đang cầm tay của chú Hoàng vẻ say sưa, trông đến khi*p. Đọc tạp chí cũng chẳng xong, đành phải nhắm mắt ngủ một giấc, nhưng mà ngủ cũng không ngủ được. Lương Tranh nhớ lại dáng vẻ yêu kiều của Ngải Lựu Lựu lần trước, còn cả vòng eo mềm mại như không có xương của cô, đây là một tín hiệu nguy hiểm. Hai người xem tướng tay kia vẫn chưa xem xong, Lương Tranh thực sự không nhìn nổi nữa, liền thẳng thừng chìa tay ra trước mặt chú Hoàng: “Hay là xem tướng tay cho cháu đi, khi nào thì cháu kết hôn...”
***
Khu đô thị Quốc Mỹ. Vừa vào đến cửa đã phát hiện trên bàn có hai chai bia, mấy đĩa thức ăn, Lương Tranh cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Ngô Hiểu Quân nói anh phải chào mừng Lương Tranh trở về, khiến cho Lương Tranh ngơ ngác chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, không biết Ngô Hiểu Quân đang định giở trò gì. Rượu vẫn phải uống, thức ăn vẫn phải ăn, lặng lẽ quan sát động tĩnh. Chẳng mấy chốc, hai chai bia đã hết sạch. Ngô Hiểu Quân lại vào phòng xách ra một chai Nhị Oa Đầu [4], nhanh như làm ảo thuật.
[4] Một loại rượu của Trung Quốc.
Chớp mắt, một cốc rượu trắng lại vào dạ dày. Ngô Hiểu Quân mặt mày đỏ lựng, đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi: “Có công mài sắt có ngày nên kim, người anh em này của cậu cuối cùng cũng được ngẩng cao đầu rồi!”
“Chẳng nhẽ cậu được người ta nhận nuôi à?”
“Cuốn sách mới do tôi chủ biên cuối cùng cũng sắp xuất bản rồi!”
Lương Tranh liền hất cho Ngô Hiểu Quân một gáo nước lạnh:
“Cái cuốn sách dở hơi đấy của cậu cũng bán được sao? Không phải là sử dụng đề tài cũ của tôi đấy chứ?”
Ngô Hiểu Quân chẳng buồn để bụng những gì Lương Tranh nói, ngược lại còn bùi ngùi ngẩng cao đầu, nói: “Cậu bôn ba nhiều như vậy mà vẫn một mình, cậu có bao giờ thử nghĩ chưa? Cậu có biết vì sao cậu vẫn ế không?”
“Tôi tự muốn ế đấy chứ! Tôi không muốn kết hôn quá sớm, hiện tại chưa có người phụ nữ nào thích hợp, hơn nữa sự nghiệp vẫn chưa đâu vào đâu cả!”, Lương Tranh hùng hồn nói.
Ngô Hiểu Quân liền đặt đũa xuống, châm một điếu thuốc, tỉ mỉ phân tích: “Cậu là bị ế đấy, cậu hiểu không hả? Cậu không có cái nhìn chính xác về hôn nhân, cậu không biết bản thân mình phải tìm một người phụ nữ ra sao để chung sống, cậu mù quáng! Còn về chuyện sự nghiệp chưa thành ấy mà, đây chẳng qua chỉ là cái cớ thôi, nếu như sự nghiệp của cậu cứ mãi không thành thì cậu cứ không chịu kết hôn như vậy à?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc