Thôi được rồi, đành ngậm bồ hòn làm ngọt vậy, coi như đây là một bài học, sau này không bao giờ qua lại với loại gái ế đó nữa, thôi thì cứ coi như đi quán bar chơi, không cẩn thận ᴆụng độ với hai con điên, tiêu oan mất một mớ tiền... Lương Tranh liên tục tự an ủi mình, dặn lòng phải bình tĩnh, đàn ông phải biết nghĩ thoáng ra, nhưng anh tức đến nỗi không sao làm việc được, chỉ biết chuồn ra ngoài ngồi hút thuốc.
Cùng lúc đó, trong văn phòng của Ngải Lựu Lựu đang rất náo nhiệt: đầu tiên là cứ mỗi trung tuần của tháng, phòng tài vụ sẽ nhàn rỗi tới phát điên. Trong lúc nhàn rỗi, cả phòng bắt đầu nói chuyện trên trời dưới bể. Thực ra Ngũ Sảnh Sảnh đang khoa chân múa tay kể lại chuyện ngày hôm trước, đặc biệt là cảnh tượng Ngải Lựu Lựu say khướt nôn cả vào người Lương Tranh.
Chu Tường Linh chống cằm cười khanh khách, cô là trưởng phòng của phòng tài vụ, một phụ nữ ba mươi tuổi đầu, mới có bầu, luôn oán thán mình là hồng nhan bạc phận. Tường Linh nhấp một ngụm nước, nói: “Các cô cũng thật quá đáng!”, sau đó quay sang hỏi Ngải Lựu Lựu mặt mày đang trắng bệch: “Lựu Lựu, anh chàng đó có đẹp trai không?”
“Đẹp trai, đẹp trai hơn thằng dở hơi nhiều!”, Ngải Lựu Lựu vừa nói đã khiến cả phòng bật cười.
“Anh chàng đó chắc là mất không ít tiền nhỉ?”, Chu Tường Linh cười xong hỏi tiếp.
Ngũ Sảnh Sảnh tiếp lời luôn: “Em nhẩm tính chắc cũng phải bốn năm nghìn là ít!”
“Không nhiều đến thế chứ?”, Ngải Lựu Lựu hơi căng thẳng.
“Không ít hơn đâu, tôi gọi hai chai rượu tây cơ mà! Về sau cậu còn gọi thêm hai chai nữa, một trong số đó là Pháo hoàng gia, chai còn lại thì tôi chịu”. Ngũ Sảnh Sảnh dường như vẫn còn chưa hết hào hứng.
“Cưng à, lần sau mà còn chuyện vui thế này thì nhớ gọi tôi theo nhé! Tôi không uống rượu đâu, chỉ hát thôi...”, một cô khác trong phòng tài vụ lên tiếng năn nỉ Ngải Lựu Lựu.
Chu Tường Linh lên tiếng hưởng ứng: “Hài, nếu không phải đang có bầu thì tôi cũng đi, gọi cái gì ngon ngon một chút!”
“Không sao đâu, chị sinh xong thì đi, trong phòng tài vụ chúng ta có đến ba gái ế cơ mà, sau này cơ hội còn nhiều!”, Ngũ Sảnh Sảnh chưa nói xong, cả lũ đã vỗ tay ầm ĩ.
Ngải Lựu Lựu không hiểu rốt cuộc bọn họ đang cười cái gì, cảm thấy toàn thân gai gai. Họ cười mình ngốc hay cười gã đàn ông ấy ngốc? Một người ít khi đến quán rượu như cô không biết nhiều về rượu, giờ nghĩ lại bỗng thấy trong lòng áy náy. Cô vốn dĩ chỉ nghĩ bắt Lương Tranh phải bỏ ra vài trăm tệ để trả giá cho sự ngang ngược, không coi ai ra gì của anh ta, nào ngờ cô lại bị “đạo diễn Ngũ” dẫn dắt, bắt anh ta phải bỏ ra đến mấy nghìn tệ, đã vậy đôi bên còn trở mặt, khiến cho mình trở thành một “mụ đàn bà” nanh nọc. Việc này hoàn toàn nằm ngoài mong muốn của cô, vì vậy tâm trạng cô có vẻ hụt hẫng.
Ngải Lựu Lựu đứng ngồi không yên, dạ dày cũng chẳng mấy dễ chịu. Cô mơ hồ nhớ rằng sau đó mình chỉ uống có một ngụm rượu, thế là bèn hỏi: “Thế rượu chưa uống có trả lại được không?”
“Không được, nhưng có thể giữ lại ở đấy. Chỉ có điều cậu nôn hết lên người anh ta, anh ta tâm trí nào mà nghĩ đến mấy chuyện này nữa?”
Nửa câu trước của Ngũ Sảnh Sảnh còn làm cho Ngải Lựu Lựu cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, vậy mà nửa câu sau đã khiến Ngải Lựu Lựu như đánh rơi mất hồn, cứ cảm thấy mình mắc nợ Lương Tranh cái gì đó. Mặc dù cô chẳng có thiện cảm gì với Lương Tranh, thậm chí còn thấy căm ghét anh ta, nhưng cô thấy tối qua đúng là bắt tội anh ta.
Trên đường về nhà, Ngải Lựu Lựu liền đánh liều gửi cho Lương Tranh một cái tin:Chẳng phải anh nói tư tưởng gái ế bọn tôi là kỳ lạ sao, giờ thì biết mùi rồi nhé?Lương Tranh thì giỏi rồi, thẳng thừng nhấn lại một chữ: Cút. Ngải Lựu Lựu nhận được tin nhắn này không những không nổi cáu mà còn cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, trong lòng cũng đỡ áy náy, còn chửi thầm: “Đồ háo sắc, đồ ngốc, đáng đời anh!”
***
Trình Triệu phú gọi điện đến hỏi thăm tình hình, Lương Tranh đành phải nói đôi bên chẳng có cảm giác gì nên đã kết thúc luôn, anh tin là Ngải Lựu Lựu cũng ngại nên sẽ không nói chuyện này ra. Nói trắng ra chuyện này là chuyện mất mặt đối với cả đôi bên, trừ cô gái ăn mặc ѕєχy kia ra. Lần này thì Lương Tranh thất vọng hoàn toàn đối với chuyện đi xem mặt, đồng nghiệp công ty cũng giới thiệu cho anh một cô, hẹn anh gặp nhau vào tối thứ bảy, Lương Tranh lấy lí do đang bị cảm cúm để thoái thác, anh quyết định sẽ nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian.
Thất bại trên tình trường, Lương Tranh dồn hết tâm sức cho công việc. Anh tìm cơ hội đề nghị đi Thượng Hải công tác.
Chú Hoàng cùng đi công tác với Lương Tranh lần này. Chú Hoàng ngoài bốn mươi tuổi, người gầy đét như que củi, sống mũi nhô lên rõ là cao, nhìn là biết thuộc loại người ranh mãnh. Chú Hoàng là lãnh đạo trực tiếp của Lương Tranh, là trưởng phòng của phòng marketing một, cũng có thể coi là thầy hướng dẫn của Lương Tranh. Hai người ở trong khách sạn. Họ ngồi trên sôpha, vừa hút thuốc vừa uống cà phê.
Chú Hoàng gạt tàn trên điếu thuốc, liếc ra ngoài cửa sổ, hỏi Lương Tranh: “Cậu thấy Thượng Hải thế nào?”
Lương Tranh nhìn cảnh tượng tráng lệ bên ngoài, những tòa nhà chọc trời nối tiếp nhau, nói: “Cũng được, giống như con gái Thượng Hải vậy, vừa sang trọng lại phảng phất phong cách rất Tây, khiến người khác phải liên tưởng...”
“Ha ha... con gái Thượng Hải cũng là cành vàng lá ngọc đấy. Cậu thích Thượng Hải hay Bắc Kinh?”
“Cháu thích hết! Thứ cho cháu cảm giác ở Bắc Kinh chính là Tứ Hợp Viện, là Hoàng Thành, bề ngoài thì rất khép kín nhưng thực ra có thể bao quát vạn vật, có dung lượng rất lớn, là độ rộng của tinh thần văn minh. Còn Thượng Hải lại tràn ngập hơi thở phương Tây, là Đêm Thượng Hải, nhập nhoạng ánh đèn xanh đỏ của những quán rượu, phát triển đến chóng mặt, mỗi ngày một khác, nó là đại diện tiêu biểu cho sự phát triển văn minh vật chất. Vì vậy nên Bắc Kinh quá lớn, Thượng Hải quá cao, nó là hai cực đối lập. Cả đời này cháu chỉ có thể mơ ước mà thôi. Sống trong thành phố như thế này, những nhu cầu về tinh thần và vật chất không ngừng “giãn nở” nhưng “giãn nở” đến một mức nhất định nào đó, nó sẽ lấn áp trái tim vốn đã yếu đuối của mình...”
“Ừm, cũng có lí, cái cậu vừa nói chính là hội chứng tổng hợp của thành thị. Cậu có bao giờ hối hận đã làm marketing không? Tôi thấy cậu làm cũng chẳng vui vẻ gì!”
“Hối hận thì đã sao? Sống là phải thử, chẳng phải chú đã làm bao nhiêu năm rồi hay sao? Vừa muốn kiếm tiền lại vừa muốn thỏa lòng ư? Không phải chuyện dễ dàng!”
Chú Hoàng rất một hơi, thở dài: “Đúng thế, tôi bắt đầu lăn lộn từ năm 1995, mới chớp mắt mà đã gần mười lăm năm rồi! Hài... làm thêm vài năm nữa rồi khóa cửa ở nhà viết lách vậy!”
Lương Tranh uống một ngụm cà phê to, chép chép miệng nói: “Tự truyện à?”
“Chúng ta đâu phải danh nhân. Nếu là danh nhân, chỉ cần viết mấy chuyện riêng tư kể cho mọi người nghe thôi cũng có thể kiếm bộn tiền. Có thể là do ngần ấy năm trời có quá nhiều chuyện xảy ra, trong lòng cứ cảm thấy có khúc mắc chưa được gỡ, phải viết nó ra, không viết sẽ cảm thấy mình sống phí hoài mấy chục năm. Đợi khi cậu đến tầm tuổi tôi bây giờ, có lẽ cậu cũng có cái suy nghĩ này...”, chú Hoàng nhìn ra ngoài cửa sổ, gí mạnh điếu thuốc xuống gạt tàn: “À phải rồi, chuyện của cậu với con bé Tiểu Chung ấy ra sao rồi?”
“Cô ấy muốn tìm một người đàn ông làm nội tướng trong nhà, cháu cảm thấy mình không đảm đương nổi!”
“Cái con bé ấy thực ra cũng không tồi đâu! Bố con bé với tôi ngày xưa từng làm ở tòa soạn, tôi tận mắt nhìn thấy con bé trưởng thành. Hài, thực ra nhà nó cũng lo lắng lắm đấy, giới thiệu cho nó đủ người. Con bé ấy thì giỏi rồi, giờ đến tết nhất nó cũng chẳng buồn về nhà. Thế hệ các cậu bây giờ gặp toàn chuyện may mắn, không như chúng tôi ngày trước, thiếu thốn đủ thứ!”, chú Hoàng ra vẻ trầm ngâm rồi nói tiếp: “Thực ra làm người đàn ông của gia đình còn có thời gian rảnh rang. Cậu nói bị giam lỏng ở nhà cả ngày hay cả ngày lăn lộn ở ngoài tốt hơn?”
“Mỗi cái đều có cái thú vị riêng...”
“Thế không phải là ok rồi sao, để hôm nào đó tôi thử dò hỏi ấn tượng của con bé về cậu ra sao. Nhà Hiểu Huệ chỉ có một mình nó là con gái, ông Chung mấy năm nay cũng kiếm được không ít, cậu nói xem bằng bao nhiêu năm cậu lao động? Tin tôi đi, ổn định chiến thắng tất cả, bây giờ cái gì cũng phải thực tế...”
Đêm đã khuya, Lương Tranh vẫn không sao ngủ được. Ở giường bên cạnh, chú Hoàng đã “kéo gỗ” từ lâu, lúc cao lúc trầm, đều đều tựa như kéo đàn. Cả căn phòng tối mù mù, bên ngoài cửa sổ hắt vào thứ ánh sáng nhập nhoạng. Lương Tranh nhớ lại những chuyện cũ, sau đó nhớ đến chuyện đi xem mặt gần đây. Mơ hồ và cũng sâu sắc nhất vẫn là lần đi xem mặt với Ngải Lựu Lựu. Chỉ có điều, đó cũng là lần thất bại nhất và bực mình nhất. Lần rõ nét và ấm áp nhất lại là lần gặp mặt Chung Hiểu Huệ, cô là người sống lí trí, cởi mở, nho nhã, điều này khiến Lương Tranh cảm thấy mê đắm.
Một cái danh thi*p có thể chiếm bao nhiêu diện tích, ấy vậy mà mình lại đi ném nó đi. Biết đâu trong một lúc mềm lòng, cô ấy lại “giảm giá” cho mình thì sao? Thực ra mình có thể đảm đương cả hai nhiệm vụ mà. Chẳng qua chỉ là nội tướng trong nhà thôi mà? Vì tình yêu có thể chịu thương tích đầy mình, vì gia đình có thể tan xương nát thịt. Mình nấu cơm, lau nhà, chăm sóc con nhỏ thì đã sao, đấy chẳng phải là một người chồng lí tưởng hay sao...
Lương Tranh càng nghĩ càng thấy thông suốt. Anh cảm thấy cần phải phát triển tình cảm với Chung Hiểu Huệ. Trong đời một người, thực ra lựa chọn còn quan trọng hơn cả phấn đấu. Lương Tranh quyết định sẽ cho Chung Hiểu Huệ và mình thêm một cơ hội nữa.
***
Chiều thứ bảy tuần tiếp theo, Lương Tranh và chú Hoàng bay về Bắc Kinh. Sau khi về nhà, Lương Tranh lục tung tủ lạnh mà chẳng tìm thấy cái gì ăn được, đồ anh mua chắc chắn đã bịNgô Hiểu Quân ăn hết sạch rồi, đây chẳng phải là lần đầu tiên. Lương Tranh thật sự muốn treo cổ Ngô Hiểu Quân lên, sau đó dùng roi mây đánh cậu ta một trận thừa sống thiếu ૮ɦếƭ. Đáng tiếc cái thằng cha này lại không có ở nhà, có muốn mắng chửi cho hả giận cũng chẳng xong. Lương Tranh quyết định xuống lầu đi mua đồ ăn, vừa mới đến cổng khu đô thị đã nhìn thấy Ngải Lựu Lựu tay xách hai túi đồ to tướng. Cả hai người nhận ra nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên. Trước tiên là ái ngại, sau đó là cố làm ra vẻ thản nhiên. Chỉ có một con đường, bên cạnh là hàng rào phân cách đường xe chạy, ngay cả nhà để xe cũng chẳng có, Ngải Lựu Lựu có muốn tránh cũng không được. Lương Tranh mỉm cười hắc ám, sau đó mới chua xót thốt lên: “Đúng là oan gia ngõ hẹp!”
Ngải Lựu Lựu thấy Lương Tranh đã chắn trước mặt mình, chẳng có ý tránh ra liền hỏi chẳng chút e dè: “Anh đang định ςướק của hay ςướק người hả?”
“Nếu như có thể chọn một trong hai, tôi thà chọn ςướק của còn hơn!”, Lương Tranh trả lời.
“Hừ, biết ngay mấy kẻ làm marketing như anh chẳng có kẻ nào ra gì mà!”
“Đúng, chúng tôi rất thực dụng!Hi vọng lần sau cô gặp phải một kẻ háo sắc!”
Lương Tranh nói xong liền bỏ đi, Ngải Lựu Lựu quát với theo : “Này, anh chạy đi đâu chứ?”
“…”
“Anh có thể giúp tôi xách đồ được không?”
Lương Tranh do dự một lát rồi quay lại, chìa tay đón lấy hai cáitúi trên tay Ngải Lựu Lựu, cũng nặng gớm. Lương Tranh ngánngẩm vì mình đã bị mắc lừa: “Hài, vừa không để ý một cái mà mình đã thành ôsin thế này rồi đây!”
Ngải Lựu Lựu ngoảnh đầu lại phản bác: “Xí, có ối người đang xếp hàng, muốn làm mà không được kia kìa!”
“Xem ra những người xếp hàng hôm nay đều nghỉ hết rồi nhỉ?”, Lương Tranh rảo bước theo Ngải Lựu Lựu, cố ý đi sát vào cô.
Ngải Lựu Lựu cố tình khoa chân múa tay, ưỡn иgự¢ nói: “Hừ, tôi bảo bọn họ ở yên vị trí đợi lệnh của tôi đấy!”
“Hay là cô gọi một anh đến cho tôi mở rộng tầm mắt nhỉ?”, Lương Tranh nhắc nhở.
Ngải Lựu Lựu lườm Lương Tranh, liếc thấy anh ta cười tinh quái, cô liền cười đáp lễ: “Đừng hòng, tôi quyết không cho anh mở rộng tầm mắt!”
“Tôi hiểu rồi, cô không muốn cho họ bất kì cơ hội nào!”
“Thông minh đấy!”
“…”
Ngải Lựu Lựu cũng ở trong khu đô thị Quốc Mỹ, điều này khiến Lương Tranh cảm thấy khá bất ngờ. Cũng may không phải là cùng một tầng, nếu không anh sẽ nghĩ đây đúng là sự sắp đặt của ông trời, hoặc chính là nhân duyên trong truyền thuyết. Lương Tranh tiễn Ngải Lựu Lựu đến tận cửa nhà, đang chuẩn bị quay người bỏ đi thì Ngải Lựu Lựu hỏi anh có muốn vào trong nhà ngồi chút không. Lương Tranh không muốn vào, nhưng chẳng hiểu sao chân lại bước qua cửa. Lương Tranh ngồi trong phòng khách, đưa mắt nhìn quanh phòng dò xét, phát hiện căn hộ của Ngải Lựu Lựu có hai phòng ngủ một phòng khách, bố cục cũng na ná như căn hộ của mình, chỉ khác hướng.
Ngải Lựu Lựu rửa tay xong liền đi ra, nói: “Sao mặt anh gian thế hả?”
“Thế mà cô còn dẫn tôi về nhà à? Lòng dạ cô xấu xa thật đấy!”
Ngải Lựu Lựu không ngờ đầu óc Lương Tranh lại hoạt động nhanh thế, nhất thời không biết phản bác thế nào, mặt đỏ bừng lên. Cô vội vàng xách túi đồ mới mua vào trong phòng để tránh bị đối phương nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì bối rối của mình lúc này, bụng thầm nhủ: Người này sao còn chưa đi nhỉ, chẳng nhẽ định đợi mình nấu cơm cho anh ta ăn chắc? Thôi cứ để anh ta ngồi đấy đã, sau tùy cơ ứng biến.