Trai Thừ Gái Ế - Chương 05

Tác giả: Tưởng Cẩn

Vừa mới chải chuốt xong xuôi, đang chuẩn bị ra khỏi nhà thì Lương Tranh nhận được tin nhắn của Ngải Lựu Lựu: “Thật ngại quá, bạn tôi hẹn tôi đến Sanlitun đón cô ấy, chúng ta có thể đổi sang đó được không?”. Lương Tranh nghĩ, Sanlitun cũng không tồi, nhiều quán rượu, không khí tốt, nên chẳng do dự mà nhận lời luôn. Lúc này, trong phòng của Ngô Hiểu Quân đang phát bài Bài ca độc thân. Lương Tranh dựa lưng vào cửa nhìn vào bên trong, thấy Ngô Hiểu Quân đang ra sức gõ bàn phím, liền cất tiếng trêu chọc: “Hiểu Quân, tự vui chơi giải trí đấy à? Bài này hay đấy, hát đúng tâm tư của cậu!”
Ngô Hiểu Quân bò kính xuống, thổi phù phù lên mắt kính rồi nhìn Lương Tranh, vẻ mặt lạnh lùng: “Ăn mặc chỉnh tề thế chắc lại đi xem mặt chứ gì?”
“Hài, cậu nói xem cuộc sống được lựa chọn và không được lựa chọn cách nhau bao xa? Thôi được rồi, tôi quyết định làm từ thiện, cho cậu thử một lần. Sanlitun, hai người đẹp, nhường cậu một cô.Tiền chia đôi, ok?”
“Không đi đâu, tôi thấy đấy chẳng qua chỉ là cái bẫy sắc đẹp thôi. Cậu phải cẩn thận đấy, đừng có để chuyện gì xảy ra rồi lại trách tôi không nhắc trước!”
“Ngô Hiểu Quân, không chỉ có cái người cậu bị ế đến phát mốc mà ngay cả bộ óc của cậu cũng bắt đầu rỉ sét rồi. Đây là khách hàng chất lượng mà Trình Triệu phú giới thiệu đấy, không thể sai được! Người anh em, tôi đi đây!”
***
Lương Tranh đứng trước cửa một quán rượu ở Sanlitun theo như tin nhắn của Ngải Lựu Lựu. Một mình anh đứng ngơ ngác ở đó mất mười mấy phút, cứ có hai cô gái nào đi qua, anh đều lấy tinh thần, nhìn họ bằng ánh mắt nghênh đón, nhưng hết lần này đến lần khác anh phải thất vọng, bởi vì họ đều đi lướt qua anh. Lương Tranh đang lấy điện thoại ra nhìn thì cánh tay anh bị ai đó chạm nhẹ.
Lương Tranh ngoảnh đầu lại, ánh mắt đầy cảnh giác khiến cho Ngũ Sảnh Sảnh rùng mình. Cô mím môi cười rồi thử thăm dò anh:
“Anh... là Lương Tranh phải không?”
Lương Tranh vội vàng liếc mắt nhìn Ngũ Sảnh Sảnh với cô gái đang cúi gằm mặt đứng bên cạnh, mỉm cười lịch sự: “Vâng, tôi là Lương Tranh đây!”
“Thật ngại quá, đã để anh chờ lâu rồi!”
Lương Tranh mỉm cười vẻ ga lăng: “Không sao, ngàn năm mới có một lần mà!”, nói rồi anh chỉ tay vào Ngải Lựu Lựu: “Đây là bạn của cô à?”
“À phải rồi, tôi vừa đi mua đồ với cô ấy về.”
Ngải Lựu Lựu căng thẳng lén liếc mắt nhìn Lương Tranh rồi lại giả bộ là gái ngoan, cúi đầu e thẹn. Ngũ Sảnh Sảnh mím môi cười, kéo tay Ngải Lựu Lựu đi vào quán rượu. Lương Tranh vội vàng đi theo hai người, bước chân rất nhẹ, tâm trạng cũng không tồi. Anh vừa đi vừa ngẫm nghĩ: Cái cậu Trình này làm việc không đáng tin nhưng con mắt cũng được phết. Cái cô Ngải Lựu Lựu (thực ra là Ngũ Sảnh Sảnh) này còn xinh đẹp hơn cả trong tưởng tượng của mình, chỉ có điều ăn mặc hơi tùy tiện, nhất là cái đôi tất lưới màu đen, có biết bao đàn ông dán mắt vào đó, có vẻ thuộc vào dạng “hàng xa xỉ”. Văn vẻ cộng thêm gợi cảm, lại cả ngang tàng... ma nữ chăng? Cô gái kia có vẻ cũng không tồi, chỉ có điều đeo cái kính gọng đen to đùng che hết cả khuôn mặt, càng nhìn càng thấy ngố.
Ngải Lựu Lựu tối nay cố ý đeo một cái kính có gọng bình thường, đây là chủ ý tồi tệ của Ngũ Sảnh Sảnh, cô ấy nói làm vậy trông sẽ nho nhã và hiền dịu hơn. Đàn ông bây giờ đều thích như vậy cả, trêu hoa ghẹo nguyệt chán rồi, muốn quay lại nếm thử hương đồng gió nội, ai cũng thích các em chân chất hết. Ngải Lựu Lựu đi theo Ngũ Sảnh Sảnh vào trong quán rượu, lòng thầm nhủ: Cái gã Trai Già này thực ra cũng không già lắm, tướng mạo trông cùng được. Mặc dù miệng lưỡi không khéo, cũng không phong độ, chững chạc như phó tổng Lâm, nhưng xét về thân hình, tướng mạo hay khi chất đều xứng với mình. Hài... thôi cứ tạm gác lại đây đã, phải xem thằng cha này có bao nhiêu phần thành ý đã.
Phó tổng Lâm tên là Lâm Cường, là phó tổng giám đốc của Ngải Lựu Lựu, ba tháng trước mới về nhậm chức. Anh chàng này là Hoa kiều, từng du học ở Mỹ, tướng mạo đẹp trai khỏi nói, còn rất tài hoa, điều quan trọng hơn cả là nhiều tiền. Nghe nói mẹ anh ta mở công ty riêng. Về tinh thần thì anh ta ở trên cao, còn mình ở dưới thấp. Về tiền bạc thì thắng tuyệt đối. Vì vậy mà khi anh ta mới đến công ty, đám con gái trong công ty ai cũng để mắt đến anh, ít nhất là vì cơn khát tiền bạc, ngay cả đến trưởng phòng tài vụ đã có chồng rồi mà còn nức nở khen ngợi, không khỏi tưởng tượng ra cảnh được sánh vai với phó tổng Lâm. Ngải Lựu Lựu đương nhiên cũng chẳng phải ngoại lệ, lúc nào cũng nghĩ cách tiếp cận phó tổng nhưng mãi mà chưa có cơ hội.
Cả ba người đến một gian phòng nhỏ trên tầng hai dưới sự dẫn đường của nhân viên phục vụ. Nhân viên phục vụ đưa cuốn menu cho Lương Tranh, Lương Tranh lại đưa menu cho Ngũ Sảnh Sảnh vì anh nghĩ đối tượng anh cần tấn công chính là cô ta. Ngũ Sảnh Sảnh tỏ vẻ rất tự nhiên, gọi một chai rượu vang và một ít đồ ăn vặt.
Lương Tranh rót ra ba cốc rượu, tự nâng cốc của mình trước:
“Đầu tiên tôi phải cảm ơn Trình Triệu phú, cậu ta đã tạo điều kiện cho tôi được làm quen với hai người đẹp. Tiếp theo tôi chúc hai cô mãi mãi trẻ trung và xinh đẹp!”, Lương Tranh nói rồi uống cạn ly.
Đúng là dân marketing có khác, ăn nói bài bản gớm.
Sau khi uống vài ly, Lương Tranh với Ngũ Sảnh Sảnh chơi vài ván xúc xắc. Hai người vừa chơi vừa nói chuyện rất vui vẻ.
Nếu đổi lại là một năm trước, Lương Tranh chắc chắn không trụ nổi, ít nhất thì anh cũng không biết chơi xúc xắc. Nhưng Lương Tranh hiện giờ đã thay đổi hoàn toàn, những người làm marketing làm gì có ai không biết uống rượu chứ. Khách hàng thích nhất là đến quán rượu, những nơi giải trí náo nhiệt, còn phải có cả tay vịn.
Dần dần, Lương Tranh không chỉ biết uống rượu mà còn biết chơi cả xúc xắc. Ngũ Sảnh Sảnh cũng là khách hàng thường xuyên của quán rượu, hai người kẻ tám lạng, người nửa cân, xúc qua xúc lại, càng xúc càng hăng, chẳng ai chịu thua ai.
Ngải Lựu Lựu bị bọn họ gạt sang một bên, đành ngồi uống rượu một mình, sau đó ՐêՈ Րỉ những bài tình ca nhạt nhẽo, tự mua vui cho chính mình. Ban đầu cô không mấy để tâm, nhìn thấy Lương Tranh với Ngũ Sảnh Sảnh ngồi càng lúc càng gần, chơi càng lúc càng vui, thỉnh thoảng còn bật cười vui vẻ, trong lòng cô cảm thấy mất cân bằng. Cái đồ ngốc, anh đi xem mặt thì phải hỏi cho rõ đối tượng đã chứ! Mẹ kiếp, tôi mới là nhân vật nữ chính của ngày hôm nay đấy.
Về sau, Ngải Lựu Lựu thôi không ngồi u uất nữa, bởi vì càng lúc cô càng cảm thấy cái gã Lương Tranh này thật sự rất nông cạn, chẳng qua Ngũ Sảnh Sảnh chỉ lẳng lơ hơn mình có một chút thôi mà. Từ đó cô phán đoán Lương Tranh là một gã háo sắc, bản thân mình thật sự quá may mắn, may mà có Ngũ Sảnh Sảnh tình nguyện đem mình ra để “thử” trước, nếu không chắc chắn mình cũng rơi vào miệng cọp rồi. May mà thoát được kiếp nạn này! Ngải Lựu Lựu sau khi tự an ủi bản thân liền thấy tâm trạng dễ chịu hơn nhiều. Đúng là tinh thán AQ!
Chẳng mấy chốc đã hết rượu, Ngũ Sảnh Sảnh bắt đầu giở chiêu, cô thản nhiên bảo phục vụ mang đến một chai XO. Len lén liếc nhìn Lương Tranh, thấy anh ta chẳng chớp mắt lấy một cái, thầm nghĩ, “con cừu” này cũng không tồi, đáng tiếc là trái tim ta đây đã có chủ, nếu không có khi cũng có cơ hội phát triển. Liếc thấy Ngải Lựu Lựu một mình ngồi nhâm nhi rượu, trong lòng bỗng thấy buồn cười, đây nào có giống đi xem mặt? Rõ ràng là đến cho vui mà! Đừng có trách tôi nặng tay nhé, ai bảo lũ đàn ông thằng nào cũng háo sắc chứ!
Không phải Lương Tranh không tiếc tiền rượu, chỉ có điều anh có cách lí giải độc đáo của riêng mình. Tất cả những người làm marketing đều biết rõ một chân lí không thả săn sắt sao bắt được cá rô? Đối với khách hàng, trước tiên mình phải bò ra đã, làm hài lòng yêu cầu của họ đã, sau đó mới có cơ hội bàn chuyện làm ăn, cuối cùng mới thu lợi về cho mình được.
Thử nghĩ mà xem, một chai XO với một bà xã liệu cái nào hơn? Lương Tranh có thể thản nhiên không hề chớp mắt, thậm chí anh còn muốn cổ vũ “Ngải Lựu Lựu”: Cô cứ thoải mái mà gọi, chỉ cần cô thích uống, tiền không thành vấn đề, điều quan trọng là chúng ta chơi vui vẻ...
Cùng với tác dụng của rượu, mặt Ngải Lựu Lựu bắt đầu đỏ lên, con tim cũng trở nên hoang mang. Cô hối hận rồi, sao hôm nay cô lại ăn mặc quê mùa như thế này cơ chứ, còn đeo cả cái kính ngu ngốc này, để mặc cho Ngũ Sảnh Sảnh chiếm thế thượng phong. Cô thậm chí còn nghi ngờ đây là âm mưu của Ngũ Sảnh Sảnh, tại sao cô ta lại ăn mặc ѕєχy thế kia? Hơn nữa còn không chủ động làm rõ hiểu nhầm, chẳng khác gì giọng khách át giọng chủ. Đàn ông không thích gái ngoan ư? Nhưng tại sao mình lại bị hờ hững thế này? Đàn ông thật không đáng tin, chị em cũng chẳng đáng tin. Mặc dù Ngải Lựu Lựu không ham hố gì gã đàn ông nông cạn kia nhưng cô cũng không muốn đối phương sẽ coi mình như không khí. Có cô gái nào muốn bị người khác hững hờ không? Cho dù có ở giữa đường giữa chợ cũng không chứ đừng nói ở trong hoàn cảnh đặc biệt thế này.
Khó khăn lắm mới có đủ dũng khí đi xem mặt, thật chẳng ngờ lại có kết cục như thế này. Ngải Lựu Lựu định đứng lên đính chính lại mình mới là nữ chính ngày hôm nay, nhưng cô lại lo nhỡ đối phương đã biết từ lâu rồi nhưng cố ý tỏ vẻ thờ ơ với mình. Ngải Lựu Lựu vừa đố kỵ vừa tự ái. Sự mâu thuẫn này khiến cô lại nhớ đến những chuyện không vui trước đây, khiến cho trái tim cô càng thêm hoang mang. Chẳng mấy chốc cô đã uống cạn ly rượu. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu: Đàn ông chẳng phải thứ gì tốt đẹp.
Đôi khi một người tốt hồ đồ còn đáng sợ hơn cả một người xấu tỉnh táo. Ngải Lựu Lựu lần này không kiểm soát được nên uống rất nhiều, cô gọi nhân viên phục vụ đến. Nhân viên phục vụ mở cuốn menu ra, trang đầu tiên toàn là những “thùng thuốc nổ đầu bảng”.
Ngải Lựu Lựu chẳng buồn nhìn mà cứ thế gọi bừa. Lương Tranh và Ngũ Sảnh Sảnh đang chơi rất hăng, còn tâm trí nào mà để ý đến cô? Nhân viên phục vụ đương nhiên là rất tỉnh táo, nhưng anh ta chỉ mong khách gọi càng nhiều càng tốt.
Mười phút sau, Ngũ Sảnh Sảnh vừa đi vệ sinh thì Ngải Lựu Lựu liền ọe một tiếng, nôn hết cả ra đất. Lương Tranh không thể bỏ mặc, tiểu thư đi rồi, dù gì cũng phải lấy lòng a hoàn chứ. Nghĩ vậy Lương Tranh liền chạy đến dìu Ngải Lựu Lựu dậy. Ngải Lựu Lựu nhìn Lương Tranh, toét miệng cười ngốc nghếch, sau đó nhắm mắt lại, mơ màng chưa quá ba giây lại phun đầy lên người Lương Tranh.
Ngũ Sảnh Sảnh quay lại nhìn thấy cảnh tượng này liền sững người. Cô biết Ngải Lựu Lựu đã uống quá nhiều, phải nhân lúc Lương Tranh vẫn còn đang u mê để chuồn cho nhanh. Cô liền ra hiệu cho Lương Tranh đang đứng ngây ra bên cạnh rằng sẽ gọi cho anh sau rồi vội vàng lôi Ngải Lựu Lựu chuồn thẳng. Lương Tranh dưới sự “trông chừng” của nhân viên phục vụ, trước tiên phải vào nhà vệ sinh rửa qua một chút, sau đó đi tính tiền. Ôi trời, tận 5788 tệ! Cũng may là còn có thẻ tín dụng, nếu không bị người ta giữ lại đây là cái chắc.
Bộ quần áo ướt cứ dính sát vào người, lại còn phảng phất mùi rượu kinh tởm. Lương Tranh tỏ vẻ chán nản, còn chưa kịp tìm hiểu đối phương thì đã bị cô gái đeo kính đó phá hỏng rồi. Chán thì có chán, nhưng anh vẫn tràn trề hi vọng vào lần xem mặt này, đây là lần anh thấy thích thú nhất từ trước tới giờ. Đầu tiên thì lãng mạn, sau thì kích thích, phảng phất dư vị của các bộ phim tình yêu. Đặc biệt là cứ nghĩ đến ánh mắt đắm đuối của Ngũ Sảnh Sảnh cùng với nụ cười lả lơi và đôi tất lưới ѕєχy màu đen, toàn thân Lương Tranh lại run lên, cảm giác mọi điều tồi tệ này đều xứng đáng, cho dù có phải khuynh gia bại sản đi chăng nữa.
Lương Tranh ngồi trên taxi, nhắn cho Ngải Lựu Lựu một cái tin: Cô ấy không sao chứ?
Mãi đến lúc Lương Tranh tắm rửa và từ trong nhà tắm đi ra, anh mới nhận được tin nhắn trả lời kì quặc của Ngải Lựu Lựu: Cái gì mà cô ấy không sao, là tôi không sao mới phải! Hừ, anh còn dám nhắn tin cho tôi nữa à? Đồ nông cạn!
Lương Tranh đầu tiên ngây ra không hiểu đầu cua tai nheo gì, sau đó nhấn lại:Mà bạn cô cũng thật là, đã biết rõ mình không uống được, thế mà không chịu uống ít đi một chút.
Đối phương hồi âm lại ngay lập tức: Cô ta ngốc mà.
Lương Tranh bật cười rồi nhắn lại, vẻ đùa đùa: Thực ra cũng không hẳn, trừ cái cặp kính che hết cả mặt kia.
Ngải Lựu Lựu đang nằm bẹp trên giường bỗng ngồi bật dậy, giống như bị điện giật. Hóa ra tên khốn này nhầm đối tượng thật! Cô vừa chửi vừa nhắn lại: Tôi chính là con ngốc đeo cái kính che hết mặt mà anh nói đấy, tôi mới là Ngải Lựu Lựu! Anh là đồ đần độn, đồ ngốc! Đầu anh bị ngấm nước phải không?
Lương Tranh đọc được tin nhắn này liền trợn tròn mắt, ngẫm nghĩ lại nguyên nhân hậu quả, chẳng nhẽ mình lại nhầm đối tượng, hoặc bọn họ đã cố tình bày ra trò này. Điều này có nghĩa mấy nghìn tệ của anh đổ xuống sông xuống biển hết, đã vậy còn bị đối phương đùa giỡn như đùa giỡn một con khỉ. Cơn giận phừng phừng bốc lên. Lương Tranh lộ nguyên hình, không thể nào lịch sự thêm được nữa, anh ấn phím không thương tiếc: Đầu cô bị nhiễm độc chì thì có! Cái loại gái ế như cô có ế cũng đáng đời! Cô đi xem mặt hay là bị mộng du thế hả? Làm lãng phí tiền bạc của tôi thì thôi, lại còn làm lãng phí tình cảm và thời gian của tôi nữa!
Đọc được tin nhắn này, Ngải Lựu Lựu nổi cơn tam bành, giận đến mức toàn thân co giật, tay run run nhắn lại: Tôi tát vỡ mồm anh bây giờ, thế mà cũng gọi là đàn ông à?
Bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa, tiếp đó là giọng của Ngũ Sảnh Sảnh: “Không sao chứ cô ngốc?”, “Không sao, tôi đang luyện họng”, Ngải Lựu Lựu tắt luôn điện thoại, thở hồng hộc vì tức, kéo mạnh chăn trùm kín đầu.
Nhưng chưa đầy một phút sau, Ngải Lựu Lựu liền lao vào phòng vệ sinh, tiếp tục nôn thốc nôn tháo.
Đến tận ngày hôm sau, Lương Tranh vẫn chưa thoát khỏi ám ảnh. Muốn khóc mà không xong, mẹ kiếp, đây là chuyện quái quỷ gì vậy? Đúng là quá tam ba bận. Lần thứ tư này, nửa thời gian đầu còn chấp nhận được, nửa cuối thật thê thảm không sao tả xiết. Thế này vẫn chưa là gì, thê thảm hơn cả là anh không thể cho Ngô Hiểu Quân biết, càng không thể để cho Trình Triệu phú “khai” ra. Chẳng nhẽ nói rằng mình đi xem mặt mà đến đối tượng cũng bị nhầm à? Lại còn vung tay mất mấy nghìn tệ. Nói ra ai tin nổi? Cho dù người khác có tin cũng sẽ cho rằng mình là thằng ngốc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc