Trai Thừ Gái Ế - Chương 04

Tác giả: Tưởng Cẩn

Lương Tranh hụt hẫng bỏ về, thấy Ngô Hiểu Quân đang nằm dài trên ghế xem ti vi. Nhìn thấy Lương Tranh về sớm với vẻ mặt u ám, anh có thể chắc chắn đến tám, chín mươi phần trăm là bạn mình lại mất công toi. Ngô Hiểu Quân giả bộ quan tâm hỏi: “Hình như lại trở về tay trắng rồi hả?”
Lương Tranh cởi giày, đi dép lê vào, phản kích: “Xin lỗi, lại để cậu phải cười nhạo rồi. Nhưng mà nói chung còn hơn là một mình ngồi xó nhà nói chuyện với cái ti vi!”
“Ít nhất tôi cũng tránh được bụi bặm bám vào người!”
“Cái đấy thì đúng rồi, ai giống như cậu chứ? Suốt ngày ru rú trong xó nhà, chỉ biết nhìn mà thèm”.
Ngô Hiểu Quân ngồi bật dậy, chỉ vào mặt Lương Tranh gắt gỏng: “Với tính cách thuộc cung Xử Nữ các cậu, lúc nào cũng tưởng mình tài giỏi lắm, không phải người hoàn mỹ là không lọt vào mắt các cậu. Nhưng trên đời này có người thập toàn thập mỹ không? Không có! Cho dù có, họ cũng chẳng để mắt đến cậu đâu! Đúng là đau lòng!”
“Cậu thì sao? Suốt ngày ngồi ru rú xó nhà như thế thì gái nó tự tìm đến chắc? Có mà ngồi đợi đến ngày bị trĩ cũng chẳng có ma nào đến đâu!”
“Người anh em, đây gọi là dưỡng sức chờ thời. Bình thường không ra tay, một khi đã ra tay thì bách phát bách trúng!”
“Đúng thế đấy con rùa nghìn năm rụt cổ trong mai ạ. Đám người thuộc cung “Trai tân” các cậu đã dưỡng sức là dưỡng cả mấy chục năm...”
“Đúng là đồ thô thiển...”
“Ha ha, tôi còn tưởng cậu không biến sắc cơ đấy!”
“Cứ đợi đấy, tôi chắc chắn sẽ tìm được vợ trước cậu...”
“Tôi đang mở to mắt chờ xem cậu làm được gì đấy!”
***
Khi chúng ta hướng đến một sự vật nào đó, tâm trạng cũng bị ảnh hưởng rất nhiều, lần đầu tiên chạm được vào cảm giác rất mãnh liệt. Nhưng khi lần thứ hai chạm vào, cảm giác này sẽ nhạt đi một chút. Lần thứ ba sẽ càng nhạt hơn... cứ như vậy mà suy tiếp, chúng ta chạm vào càng nhiều thì cảm giác càng nhạt nhòa, cuối cùng là chẳng đọng lại gì. Giờ Lương Tranh đang có cảm giác này.
Mới chớp mắt đã ba tháng trôi qua, đây là mùa xuân ấm áp, lòng người rạo rực sức sống. Sự nhiệt tình của Lương Tranh trong việc xem mặt ngày càng giảm dần, lại cộng thêm với việc chuẩn bị đào tạo khép kín một tháng trời của công ty khiến cho anh đành phải tạm dừng việc xem mặt. Địa điểm đào tạo là ở Thiên Tân, đó là trụ sở chính của công ty.
Trong thời gian này, Trình Chí Huy gọi đến bảo có một cô gái ế muốn giới thiệu cho anh. Trình Chí Huy cũng là đồng nghiệp trước đây của Lương Tranh, là người Bắc Kinh, cũng là một trai thừa, nhưng tuổi tác nhỏ hơn Lương Tranh và Ngô Hiểu Quân một chút. Anh chàng này thích chơi cổ phiếu, luôn mơ đến một ngày thắng lớn, một bước lên trời. Vì vậy mọi người đều gọi anh ta là Trình Triệu phú, anh ta cũng vui vẻ nhận cái biệt danh này. Dần dần, ba từ “Trình Chí Huy” gần như đã biến mất trong từ điển sống của anh ta.
Lương Tranh nói nếu là gái ế thì miễn đi, đã ế đến mốc xanh mốc đỏ ra rồi thì còn ai thèm nữa? Trình Triệu phú liền la lên trong điện thoại: “Anh Tranh thân mến, tôi đã nói với người ta rồi, anh không định chơi tôi đấy chứ?”, Lương Tranh đành phải thỏa hiệp, nói rằng đợi kết thúc đợt bồi dưỡng, về đến Bắc Kinh sẽ nói tiếp. Anh biết chọc giận thằng ranh họ Trình này chỉ thiệt cho mình.
Lương Tranh và các đồng nghiệp công ty ở lại Thiên Tân hơn một tháng, những người được đào tạo đều là tinh anh marketing.Một mặt là bồi dưỡng và phát triển, mặt khác là giao lưu và nghỉ ngơi. Chẳng mấy khi có cơ hội nghỉ ngơi tốt thế này, ai cũng hào hứng. Các đồng nghiệp đến từ khắp các vùng trong cả nước không thiếu người đẹp, nhưng người thì đã kết hôn rồi, người thì là hoa đã có chủ.
Ngày thứ hai từ Thiên Tân trở về, bố Lương Tranh lại thúc anh kết hôn. Đầu tiên là gọi điện đến mắng mỏ, sau đó nhắc nhở Lương Tranh giờ đã là tháng tư rồi. Lúc này Lương Tranh mới nhớ ra chuyện gái ế, bèn chủ động gọi điện cho Trình Triệu phú. Trình Triệu phú liền cho Lương Tranh QQ_và blog của gái ế, bảo anh cứ nói chuyện trên tinh thần giao lưu trước, còn về việc gặp mặt anh ta sẽ sắp xếp sau.
“Gái ế” có tên trên mạng là Ngải Mỹ Lệ, hồ sơ rất đơn giản, tuổi tác được giấu kín, chắc không già cũng chẳng trẻ. Trên phần tự giới thiệu về bản thân cô có viết:Là người rất chăm chỉ, chẳng để lại cái gì bao giờ. Hài, cũng dí dỏm ra phết. Lương Tranh add QQ của “gái ế”, chờ đợi đối phương đồng ý.
Để tăng cường thêm hiểu biết, Lương Tranh lại vào blog của “gái ế”. Nội dung blog rất phong phú, ngoài những bức ảnh vớ vẩn ra còn có mấy bài viết.
Ngày 1 tháng 1 năm 2009:
Hôm nay bản cô nương đây mở blog, xin tự giới thiệu một chút: Tôi tên là Ngải Mỹ Lệ, 16 tuổi (chuyện của 10 năm trước). Hiện tại đang làm việc ở một công ty ngoại thương ở Bắc Kinh, có tên là “Bạch Cốt Tinh”. Năm 2008, Thế vận hội Bắc Kinh tổ chức thành công, bạn bè có đứa lấy chồng, có đứa đã có con bế, cũng có người đã chia tay, cũng có người lôi nhau ra tòa li hôn. Còn tôi trở lại với cuộc sống sáng tối một mình, đơn giản và lười nhác.
Khép cửa phòng lại, tôi sẽ có hai tòa thành: một thuộc về tôi, một thuộc về thành phố này.
Ngày 18 tháng 1 năm 2009:
Khi mùa xuân của năm 2009 chưa bắt đầu thì tôi đã đến siêu thị của khu đô thị để mua kem, mỗi ngày một lần. Màn đêm yên tĩnh, tôi thích đứng một mình bên ô cửa sổ, nhìn vào màn đêm đến ngưng đọng như một cái Ⱡồ₦g úp xuống trần gian. Sau đó giơ cao cốc rượu vang hướng về Bắc Kinh và nói tiếng “Chúc ngủ ngon”. Cái dạ dày thỉnh thoảng vẫn hay sôi réo lúc nửa đêm, tôi lại chợt nhớ đến rất nhiều chuyện, mơ hồ và rõ rệt.
Anh và tôi, có thể chỉ cách nhau có một tấm kính. Những thứ không thể nắm bắt được, chúng ta có thể lựa chọn bằng cách nghĩ về.
Ngày 7 tháng 3 năm 2009:
Đầu tháng Ba, ra ngoài mua một chiếc quần bò đen, chợt phát hiện ra phần ௱ôЛƓ của mình đang xệ xuống. Trong cơn tức giận, bỏ về nhà, vào siêu thị mua ngay hai que kem rồi ăn một phát hết luôn.Nhận được cuốn sách mới của Lão Nghiêm bạn học đại học gửi đến, trong lòng thấy ấm áp vô hạn. Phó tổng Lâm mới đến cũng tương đối đẹp trai, chỉ có điều lạnh lùng quá, dường như cao quá tấm với...Trong điện thoại, mẹ khéo léo hỏi han chuyện cá nhân. Lúc cúp điện thoại, tôi bắt đầu thấy đồng cảm với tất cả những trai thừa, gái ế trên đời.
Buồn vui bất thường, nổi nóng vô cớ, không phải là một trạng thái bình thường, nhưng nó có thể điều tiết cuộc sống.
Lương Tranh xem tiếp, không thấy có bài viết nào nữa, anh cảm thấy rất kì quặc, tại sao Ngải Mỹ Lệ lại bình luận cho bài viết của mình. Anh liền comment lên blog của cô:
Cuộc sống của gái ế:tiểu tư sản và vụn vặt; tư tưởng của gái ế lại ít nhiều có sự kì lạ!
***
Trung tuần tháng Tư, nhiệt độ ở Bắc Kinh đột ngột lên cao, giống như một cặp đôi lần đầu hôn nhau, đam mê bức lên thành ngọn lửa. Trưa, ánh nắng chói chang khiến cho Ngải Lựu Lựu mới ngủ dậy có phần hơi lờ đờ. Cô bán ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ đi ra tủ quần áo, vớ lấy một cái áo sơ mi nam khoác lên người, sau đó xoay xoay cánhtay vươn vai mấy cái rồi kéo cái rèm cửa ra.
Bên dưới mười lăm tầng nhà ngập tràn tiếng huyên náo. Cô túm lại mớ tóc bù xù, ngẩn ra đôi chút rồi chấn chỉnh lại tinh thần. Ngải Lựu Lựu bật chiếc laptop màu bạc ở trên giường lên, mở nhạc cho cả căn phòng trở nên sống động hơn. Cô uống một cốc nước ấm, ăn hai miếng bánh mì rồi uống thêm một túi sữa bò, sau đó chậm rãi đăng nhập QQ, trên đó hiện lên cái tên: Ngải Mỹ Lệ.
Tối qua, cô đã từ chối lời hẹn gặp của bạn chat có nickname là Quê Một Cục, mặc dù hai người đều ở trong một khu đô thị. Lí do của Ngải Lựu Lựu là không bao giờ đi gặp mặt bạn chat vì không có hứng thú. Cô cảm thấy những gã trai ế, trên người nồng nặc “mùi hương” của hooc môn nam, thường xuyên lang thang trên mạng vô cùng nguy hiểm, chỉ cần bất cẩn chút thôi là tiêu đời ngay. Ngải Lựu Lựu với người bạn chat này đã nói chuyện với nhau gần một năm nay rồi, hai người quen nhau trong chat room của Quốc Mỹ, cả hai đều sống trong khu đô thị Quốc Mỹ, vì vậy có khá nhiều chủ đề chung, nói chuyện cũng rất hợp cạ. Ngải Lựu Lựu đọc hết tin tức trên báo mạng xong, nhìn xuống QQ vẫn thấy nick của Quê Một Cục tối đen, bỗng cảm thấy hơi thất vọng. Cô muốn nói với anh về chuyện Triều Tiên vừa mới phóng tên lửa đạn đạo, còn muốn hỏi xem anh có cách nhìn nhận thế nào về hiện tượng năm nay con gái thích mặc tất lưới.
Một hồi chuông báo có tin nhắn vang lên. Có nhiều tin nhắn rác, nhưng cái tin nhắn khiến cô tức tối nhất là tin nhắn từ Ngũ Sảnh Sảnh ở Thượng Hải gửi về:“Cưng à, đêm nay có cô đơn không?”. Cô mỉm cười trả lời tin nhắn của Ngũ Sảnh Sảnh: “Cô đơn đã thấm vào tận trong xương tủy, hay là Ngũ đại gia đến ân sủng cho tiểu nữ này đi!”
Ra khỏi tòa nhà, Ngải Lựu Lựu để nguyên mặt mộc, ngồi ngây ra trên ghế đá... Khi cô ngẩng đầu lên, thì phát hiện ra một đôi tình nhân qua đường đang nhìn cô dò xét. Cô vội vàng đổi tay chống cằm rồi ngoảnh về phía khác. Cặp tình nhân đi chưa bao xa, Ngải Lựu Lựu lại đổi tư thế, đồng thời bắt đầu lẩm bẩm: “Nhìn cái gì mà nhìn? Cứ như thể người ta chưa từng yêu bao giờ ấy! Nói cho mà biết nhé, chị đây rất thích thưởng thức cái sự cô độc này!!”
Ăn tối xong, Ngải Lựu Lựu lại đăng nhập QQ, phát hiện có một cái nick tên làTrai Già yêu cầu add nick cô. “Sói già” nghe còn có lí! Ngải Lựu Lựu liền bặm môi ấn phím từ chối. Cô ngồi ngây ra, nhìn chậu xương rồng ở trên bàn, mở word ra rồi viết nội dung sau:
Thời tiết đột nhiên nóng lên, cảm thấy hơi không quen. Mà thời gian trôi cũng nhanh gớm, đã trung tuần tháng Tư rồi cơ đấy. Dân tình còn đói kém mà Triều Tiên đòi phóng đạn đạo, bọn Nhật Bản còn ra vẻ ngăn cản, định hù dọa ai đây? Hài, cái thế giới này càng ngày càng loạn, ngay cả tôi đây cũng cảm thấy lo lắng. Thực ra thì loạn cũng tốt, vậy thì tôi sẽ trở thành người đẹp thời loạn rồi...
Ngải Lựu Lựu viết xong liền đọc lại một lượt, câu cú xuôi tai, ý tưởng rõ ràng, việc tiếp theo là đăng lên blog. Ai ngờ vừa vào đã thấy có người vào xem, lại còn để lại lời nhắn. Ngải Lựu Lựu vội vàng mở ra đọc.
“Cuộc sống của gái ế:tiểu tư sản và vụn vặt; tư tưởng của gái ế lại ít nhiều có sự kì lạ!”, là Trai Già, cái gã này đúng là oan hồn không tan. Biết được QQ, lại còn biết được blog của mình, không biết là gã khốn nào nhỉ?
Cô post bài viết lên blog, rồi vào xem blog của Trai Già, chẳng có gì cả, cô chửi thầm trong bụng: “Đồ khốn”. Cảm giác thật tẻ nhạt, Ngải Lựu Lựu liền bật loa, mở album của Vương Phi. Đến bài Chán, cô ngân nga hát theo, càng hát càng hăng, càng hát càng khó nghe. Đột nhiên, điện thoại đổ chuông khiến cho Ngải Lựu Lựu giật nảy cả mình. Người gọi là đồng nghiệp Trình Triệu phú.
“Đang làm gì thế?”
“Còn có thể làm gì nữa? Đang ở nhà chứ làm gì! Có chuyện gì thế?”
“Tháng trước chẳng phải tôi đã giới thiệu cho cô một anh hay sao? Anh ta vừa mới từ Bắc Kinh về, muốn gặp mặt cô...”
Ngải Lựu Lựu đang nằm bò ra giường, vừa Ϧóþ con gấu bông vừa gào lên: “Thế thì gặp đi thôi, tốt nhất là tìm một chỗ nào để chém đẹp anh ta một bữa!”
“Ok, cô vừa phải thôi, đây là anh em tốt của tôi. Hay là ngày mai hai người gặp mặt nhỉ?”
“OK, mai gọi cho tôi nhé!”
“À phải rồi, cô nhớ add QQ của anh ấy nhé, tên là Trai Già. Người ta đã add nick cô rồi, thế mà cô còn từ chối nữa!”
“Hờ hờ, hóa ra là anh ta à?”
Chiều hôm sau, cho đến tận lúc hoa thơm đua sắc, Ngũ Sảnh Sảnh xinh đẹp, ѕєχy đi công tác quay về vẫn chưa thấy Trình Triệu phú gọi điện. Lần này đi công tác về, Ngũ Sảnh Sảnh mặt mày hớn hở, tràn đầy sức sống, cứ như thể vừa mới đi nghỉ trăng mật với người yêu về vậy. Ngũ Sảnh Sảnh lần này lại phá lệ mang quà về cho Ngải Lựu Lựu, là một chiếc khăn đũi. Ngải Lựu Lựu ôm hôn Ngũ Sảnh Sảnh cảm ơn rồi lao vào trong phòng, soi mình trước gương gần nửa tiếng đồng hồ. Yêu bản thân là đặc quyền của phụ nữ mà.
Ngải Lựu Lựu đang cảm thấy tẻ nhạt thì Trình Triệu phú gọi điện đến, nói rằng tối qua anh ta với lũ bạn tụ tập ăn nhậu uống quá chén, vừa mới tỉnh xong, vẫn còn đau khắp mình mẩy. Trình Triệu phú nói cho Ngải Lựu Lựu biết đối tượng định giới thiệu cho cô tên là Lương Tranh, cũng sống ở gần khu vực công viên Triều Dương. Còn nói anh ta sẽ không đi cùng, bảo hai người tự tìm chỗ ngồi nói chuyện.
Năm phút sau, Ngải Lựu Lựu nhận được một cuộc điện thoại từ số ạ, giọng nói của đối phương khá âm vang, tự xưng là Lương Tranh, bạn của Trình Chí Huy. Ngải Lựu Lựu định thần lại, cố gắng đè thấp giọng, sau đó hỏi một câu lãng xẹt: “Có chuyện gì thế?”
Lương Tranh cầm điện thoại đứng trước cửa sổ, bởi vì như vậy anh sẽ thấy tự tin hơn. Anh hơi căng thẳng, đọc những bài viết đầy cá tính và có vẻ ngỗ ngược của đối phương, anh cảm thấy cô gái ế này thật chẳng đơn giản chút nào, không những không khép kín mà còn có phần quá cởi mở. Đương nhiên Lương Tranh cũng lo lắng lần này lại làm hỏng việc. Chỉ có thể khiến cho đối phương thích mình, còn mình thì tùy cơ hành động. Phải chiếm lấy quyền chủ động, gặp gỡ với những cô ngỗ ngược như thế này tuyệt đối không được bị động, bị động là ăn đòn ngay. Tuyệt đối không được đem lòng yêu đối phương để đề phòng tình huống bị đối phương bỏ rơi. Nếu như vậy thì không chỉ mình Ngô Hiểu Quân được cười nhạo mà ngay cả Trình Triệu phú cũng có dịp chọc ngoáy, như thế sau này anh biết giấu mặt đi đâu?
“Chiều nay cô có rảnh không, tôi muốn hẹn cô ra ngoài nói chuyện!”
“Ờ, ở đâu nhỉ?”
“Lady first! Cô chọn địa điểm đi...”
Lương Tranh tiếng Anh bằng A chưa xong nhưng vẫn tận dụng mọi cơ hội để chêm vài câu tiếng Anh vào. Anh nhường quyền chọn lựa cho Ngải Lựu Lựu, thể hiện sự ga lăng của mình.
Não Ngải Lựu Lựu hoạt động như một cái máy, cô phải tìm một nơi nào đó thật sang trọng và đắt tiền, như vậy mới có thể chém đẹp anh ta, nhưng nhất thời cô chẳng biết đi đâu. Óc cô chợt lóe lên một ý tưởng, cô nghĩ đến cao ốc Lam Đảo, ở đó ăn chơi nhảy múa cái gì cũng có. Thế là Ngải Lựu Lựu liền cố tình giả bộ dịu dàng nói: “Hay là chúng ta đến cao ốc Lam Đảo đi, cách chỗ anh có xa lắm không?”
“Không xa đâu, gần lầm, vậy gặp nhau ở cao ốc Lam Đảo đi!”. Từ khu đô thị Quốc Mỹ đến Lam Đảo chỉ mất chưa đầy nửa tiếng, đối với một thành phố lớn như Bắc Kinh mà nói, đây là lộ trình rất gần. Lương Tranh thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng hẹn gặp được rồi, anh bổ sung thêm một câu: “Vậy sáu giờ chúng ta gặp nhau ở cổng Lam Đảo nhé!”
“Ok!”
Cúp điện thoại, Ngải Lựu Lựu bắt đầu cảm thấy căng thẳng.Cô thừa hiểu rằng bản thân chỉ là một con hổ giấy. Xem mặt ư ? Cô đã từng nghe nhưng chưa từng thử. Cứ nghĩ đến phải gặp một người đàn ông lạ mặt, để cho người ta nhìn mình từ đầu đến chân là chân cô đã mềm nhũn ra rồi.
Ngải Lựu Lựu đến phòng của Ngũ Sảnh Sảnh, thấy cô đang thu dọn đồ đạc liền thở dài, tỏ vẻ chán nản. Ngũ Sảnh Sảnh liền hỏi: “Sao thế? Mẹ cậu lại giục cậu mang con rể về à?”, Ngải Lựu Lựu liền kể đầu đuôi câu chuyện cho Ngũ Sảnh Sảnh nghe, nào ngờ Ngũ Sảnh Sảnh nghe xong liền tỏ vẻ rất hào hứng, vội vàng thêm mắm dặm muối, nói rằng Lam Đảo là quá rẻ cho anh ta rồi, nếu muốn đi phải đến Sanlitun, gọi một chai rượu tây cho anh ta “ộc máu” vì tiếc tiền, khiến cho anh ta cả đời này không quên nổi cô.
Một người luôn sáng suốt như Ngải Lựu Lựu rất dễ bế tắc trong cách xử lí các vấn đề nam nữ, cô mơ mơ màng màng gật đầu đồng ý với kế hoạch chém đẹp của Ngũ Sảnh Sảnh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc