Trải Nghiệm Yêu Đương Cùng Với Trùm Trường - Chương 96

Tác giả: Mei

Ngoại truyện 3.2: (Mẫn × San) Bắt đầu lại nhé?
"Anh Phác Trí Mẫn sắp kết hôn rồi."
Lương Thy San chấn kinh, không khỏi có chút ngạc nhiên nhìn dòng tin nhắn của Lạc Kim Bối.
Ngạc nhiên qua đi, chỉ còn hụt hẫng cùng buồn bã.
"Ừ. Tốt cho anh ấy." Lương Thy San gõ tin nhắn, nhưng hồi lâu sau vẫn không gửi đi. Mắt cô bắt đầu nhòe, sau đó nước mắt rơi xuống.
Tại sao phải khóc? Mày rõ ràng không cần anh ấy mà? Vì cái gì lại khóc?
Màn hình di động rung lên, Lương Thy San lau đi nước mắt, nâng mắt nhìn màn hình, phát hiện ra là cuộc gọi của nhóm chat, vì thế ấn nhận máy.
"San San, cậu ổn chứ?" Tiếng của Lạc Kim Bối vang lên, Lương Thy San mím chặt môi, cố gắng điều chỉnh hô hấp rồi mới trả lời.
"Ổn mà."
"Nói dối, giọng khàn khàn nghe là biết đang khóc." Giọng của Niên Nhĩ Lạc có chút khó chịu.
"Anh Trí Mẫn sắp lấy vợ rồi, ςướק rể thôi Thy San."
"... Cậu nói gì vậy? Là mình đuổi anh ấy đi mà." Lương Thy San thút thít, nhỏ giọng nói.
"Thế cậu chấp nhận để anh ấy đi lấy người khác hả?" Niên Nhĩ Lạc bỗng dưng gào lên, nghe giọng thôi cũng biết cô nàng đang tức giận.
Lương Thy San không trả lời, trực tiếp tắt máy, sau đó cô vùi đầu vào gối, khóc như chưa từng được khóc.
Mình đương nhiên không chấp nhận, nhưng mình không có tư cách. Mình đã đẩy anh ấy đi, mình không tha thứ cho anh ấy, mình ghét mình hận anh ấy.
Nhưng mình cũng yêu anh ấy...
Lương Thy San từ trước đến nay không phải là người vô lý, không để câu sau vả câu trước bộp bộp. Cô chưa bao giờ hối hận về quyết định của mình, đã chọn cái gì rồi thì nhất quyết phải là cái đó.
Vậy mà bây giờ hối hận đến phát điên...
[...]
Ngày Phác Trí Mẫn kết hôn gần đến rồi, mà Lương Thy San vẫn như trước lạnh nhạt vô tâm, một chút cũng không có phản ứng. Hội bạn của cô có chút đứng ngồi không yên.
"San San, cậu cứ như này là sao?" La Địch Noãn ngồi đối diện Lương Thy San, nhíu mày nhìn cô, hộp sữa dâu trên tay bị Ϧóþ đến móp méo.
Lương Thy San không trả lời, cúi đầu tìm kiếm gì đó trên di động, hồi lâu cũng không có ngẩng đầu.
Người cần ςướק rể là Lương Thy San, vậy mà Niên Nhĩ Lạc lại gấp đến muốn điên, thiếu điều bay đến hất tung luôn bàn trà.
"Aaa, không thể như này được. ςướק rể ςướק rể."
Lương Thy San có chút mệt mỏi nghiêng đầu, nâng mắt nhìn ba người bạn của mình. Cô đưa tay lên làm dấu hiện giữ yên lặng sau đó lại cúi đầu lướt di động.
Nếu không phải đó Lạc Kim Bối kéo chị dâu lại, Niên Nhĩ Lạc đã bay qua lật tung bàn lên rồi.
"Các cậu yên lặng một chút có được không?" Lương Thy San cau mày liếc nhìn về phía bọn họ, có chút bực bội.
"Cậu rốt cuộc là làm sao?" Niên Nhĩ Lạc chống nạnh, mở miệng hỏi.
"Đợi mình lựa váy dự tiệc xong rồi sẽ trả lời cậu." Lương Thy San nhàn nhạt trả lời, giơ điện thoại lên cho bọn họ xem.
"Lựa làm gì?" La Địch Noãn nhướng mày, có chút khó hiểu.
"Đi ςướק rể phải xinh đẹp một chút."
"..."
[...]
Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, Phác Trí Mẫn sáng sớm ăn mặc trang trọng lịch lãm, vest đen nơ đỏ đứng trước gương nhìn bản thân, có chút mệt mỏi thở dài.
Cô dâu của hắn ngồi trên giường, ngoại trừ vẻ ngoài trắng trắng mềm mềm thì không còn gì nhìn giống con gái.
Thấy thế lại lần nữa thở dài.
San San của hắn thật sự không cần hắn hay sao? Cứ để hắn đi kết hôn với người khác như vậy sao?
Không như những hôn lễ khác đông đúc khách mời, hôn lễ của Phác Trí Mẫn lại có chút ảm đạm, rất ít khách mời, đến cả ba mẹ của hai nhà cũng không có đến.
Ở ngoài đại sảnh, bốn cô gái chen nhau đứng rình, canh thời gian mà nhảy vào bên trong.
Lương Thy San nhìn không khí ở nơi này, có chút nghi ngờ rằng đây có phải đám cưới thật hay không?
Nào là cách trang trí, rồi còn đến không có người khách nào tham dự đã thấy kì quái lắm rồi.
Cho đến khi thấy Phác Trí Mẫn nắm tay một cô gái trắng trẻo bước ra, Lương Thy San mới thật sự tin.
Lạc Kim Bối đang đang chờ thời để chuẩn bị xông vào, vậy mà quay đầu lại đã thấy mất hai bóng người.
"Ủa?"
Lương Thy San cùng Niên Nhĩ Lạc không nói không rằng bay vào bên trong, mạnh mẽ đạp cửa một cái "rầm" làm Phác Trí Mẫn và cô gái trùm kín mặt kia có chút giật mình.
"San San..."
"Không được lấy vợ, không được." Lương Thy San hét lên, chạy một hơi đến chỗ Phác Trí Mẫn.
Phác Trí Mẫn thấy Lương Thy San liền buông tay người bên cạnh ra sau đó dang tay chộp lấy cô.
"Mẫn Mẫn, anh không được vợ... anh còn nợ em mà." Lương Thy San ở trong lòng Phác Trí Mẫn đấm đấm, buồn bã nhỏ giọng.
Phác Trí Mẫn cúi đầu nhìn Lương Thy San, hắn nhoẻn miệng cười.
"Em không tha thứ cho anh mà?"
"Ừ. Không tha đâu."
"Vậy phải làm sao đây?"
Lúc này, Lương Thy San bỗng dưng ngẩng đầu nhìn Phác Trí Mẫn, cô chớp chớp mắt, mím môi nói với hắn.
"Bắt đầu lại nhé? Chúng ta làm lại từ đầu."
"Em muốn một mở đầu chân thành, thật lòng, không có đùa cợt và gian dối."
Phác Trí Mẫn nghiêng đầu hôn lên trán Lương Thy San, gật gật đầu.
"Được."
Niên Nhĩ Lạc lúc nãy đạp cửa mất trớn ngã nhào ra đất, giờ đây đang ngây ngốc nhìn cái đôi kia ngọt ngào ôm nhau, trong đầu toàn là dấu chấm hỏi.
Ủa dễ vậy hả? Không phải sướt mướt các thứ anh ơi đừng đi quỳ lạy khóc ròng hả?
Mà thôi, mục đích đã đạt được rồi, không cần quan tâm nhiều làm gì.
Lương Thy San tựa đầu vào lòng Phác Trí Mẫn, nhìn thấy Niên Nhĩ Lạc đã đứng dậy đang bước tới chỗ cô dâu kia, có chút không hiểu. Sau đó cô thấy bạn mình nắm lấy tay cô dâu rồi bay ôm luôn người ta.
"... Lạc Lạc cậu làm gì thế?"
"Mình đến ςướק dâu, cô dâu này là của mình." Niên Nhĩ Lạc nghiêng đầu nhìn Lương Thy San, mỉm cười tinh nghịch nói.
Lúc này Lương Thy San mới để ý tới vị này, cố gắng xem xét một chút, hồi lâu liền bất động.
Cô dâu này...
Hèn gì cô cảm thấy không đúng, cô dâu này một chút cũng không giống con gái! Ngoại trừ cái nước da trắng hồng kia thì không có đặc điểm nào của con gái hết!
"Mấy người lừa tôi hả?!"
Mẫn Doãn Kì tháo lớp váy cô dâu ra, lộn ra bộ quần áo thể thao bình thường, đưa tay ôm eo Niên Nhĩ Lạc cười cười nhìn Lương Thy San.
"Bọn anh đi trước, ở lại tự xử nhé."
Sau đó hai người một cao to một nhỏ bé nắm tay nhau chạy đi mất.
"..."
Phác Trí Mẫn đứng sau lưng Lương Thy San, hắn đưa tay chọt chọt lên lưng cô, nhỏ giọng gọi.
"San San... đừng giận có được không?"
Lương Thy San quay đầu lại liếc nhìn Phác Trí Mẫn, trong mắt đều là tức giận không thôi, cô khoanh tay nhíu mày nói.
"Anh có biết em vì việc này khổ sở đến mức nào không?"
"..."
Nhìn Phác Trí Mẫn thiếu chút nữa quỳ rạp xuống cầu xin Lương Thy San, cô nhìn hắn như thế cuối cùng mới có chút động lòng, vươn tay qua nắm lấy tay hắn, thở dài.
"Em đã sai khi nghĩ rằng có thể buông bỏ anh."
Phác Trí Mẫn miết miết lòng bàn tay của Lương Thy San, trong lòng vui mừng khôn xiết.
Đột nhiên, Lương Thy San không nói không rằng giật phắt tay lại, Phác Trí Mẫn có chút giật mình, chỉ nghe cô nói một câu.
"Ngày mai về trường đi, nhớ mặc đồng phục đó." Nói xong thì xoay người bỏ đi, để Phác Trí Mẫn ngây ngốc đứng đó.
Hắn không biết cô định làm gì, nhưng trước hết cứ nghe theo đã.
[...]
Phác Trí Mẫn trở về trường học cấp 3, hôm nay là chủ nhật cho nên không có học sinh. Hắn đi lên tầng 2, vào lớp học cũ của mình.
Lại giật mình phát hiện Kim Thái Hanh đang ngồi ở trên ghế đọc sách, liếc mắt sang lớp bên cạnh thì thấy Mẫn Doãn Kì đang ngồi trên bàn, vẻ mặt có chút "bố đời".
Đang hoang mang không kịp hiểu chuyện gì đang xảy, ở cầu thang tầng 1, Niên Nhĩ Lạc đi đường vòng né lớp của Mẫn Doãn Kì ra, tay cầm theo lá thư màu hồng, mắt thấy Phác Trí Mẫn liền bước đến chỗ hắn, sau đó giơ lá thư lên.
"Hả?" Phác Trí Mẫn không hiểu.
Niên Nhĩ Lạc nhíu mày thở dài, tiếp tục vẩy vẩy lá thứ đưa cho Phác Trí Mẫn, vậy mà còn chưa đưa được cho hắn, Mẫn Doãn Kì đã lú đầu ra.
"Vương phi của ta."
"Anh nói không đúng kịch bản!" Niên Nhĩ Lạc nói xong thì ném lá thứ vào mặt Phác Trí Mẫn sau đó quay đầu bỏ chạy, Mẫn Doãn Kì thì đuổi theo sau.
"..." Phác Trí Mẫn không biết nói gì cả, lúc này mới liếc mắt nhìn xuống lá thứ màu hồng kia, hắn đưa cúi người đưa tay nhặt lên.
Bìa màu hồng, trên còn trang trí họa tiết hình viên kẹo, có chút đáng yêu, chính xác là thư tình của học sinh.
Phác Trí Mẫn có chút buồn cười, dùng tay bóc thư ra, trên lá thư chỉ có đúng một dòng chữ.
"Quay lại phía sau đi nè."
Hắn quay đầu, phát hiện Lương Thy San đang từng bước đi qua đây, cô mặc đồng phục học sinh, nhìn xinh đẹp vô cùng.
"Chào anh, đàn anh Phác. Em tên Lương Thy San, thật lòng rất thích anh, anh làm chồng của em được không?"
Phác Trí Mẫn ngẩn ngơ, hắn cúi đầu nhìn Lương Thy San, hồi lâu sau liền mỉm cười, nắm lấy cằm cô rồi hôn xuống.
Nụ hôn rất nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo vô vàn niềm thương nỗi nhớ.
"Rất hân hạnh được lấy em làm vợ."
- Bắt đầu lại... nhé?
- Được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc