Ngoại truyện 3.1: (Mẫn×San) Bắt đầu lại nhé?"Cậu vì sao yêu Lương Thy San?"
"Chán quá nên chơi thử ấy mà, không ngờ hợp nên đi tới bây giờ."
[...]
Lương Thy San nhìn hoa cưới nằm trong lòng, không rõ loại tư vị gì, cô ngẩn người hồi lâu, lát sau mới hoàn hồn.
Một bộ hoa cưới thôi, nó thì có ý nghĩa gì đâu cơ chứ?
Lương Thy San thở dài ôm bó hoa vào trong lòng, cùng hội bạn trò chuyện thêm mấy câu rồi mới rời đi.
Có người đi theo sau cô, cô biết đó là Phác Trí Mẫn, nhưng cô không muốn quay lại đối mặt với hắn, cứ thể cắm đầu mà đi.
"Thy San..." Phác Trí Mẫn gọi Lương Thy San, bước chân cũng có phần gấp gáp hơn. Hắn chạy vài ba bước đã có thể dễ dàng chặn được cô.
Lương Thy San ngẩng đầu nhìn Phác Trí Mẫn, sau đó thờ ơ quay đầu đi, không muốn cùng hắn nói chuyện.
Phác Trí Mẫn nhìn gương mặt lạnh nhạt của Lương Thy San, lòng có chút nhói đau, hắn thở dài một cái, buồn bã mở miệng.
"Đến bây giờ em vẫn còn giận anh hay sao?"
Lương Thy San không trả lời.
"Đúng, anh là chán nên cùng em chơi. Giờ đây anh đã thật lòng thật dạ mà yêu em, em còn muốn anh phải làm sao?"
Lương Thy San rất muốn tát vào mặt Phác Trí Mẫn, cô nâng mắt trừng hắn, nghiến răng mà nói.
"Tôi không cần đâu. Mở đầu đã là đùa cợt thì anh nói xem anh có thể nghiêm túc đến cả đời ư? Nếu không thì cứ như thế kết thúc đi, tôi cần người yêu tôi chân thành." Nói xong thì lách qua người Phác Trí Mẫn muốn rời đi, nhưng lại lần nữa bị hắn chặn lại.
"Em còn yêu anh, anh cũng còn yêu em. Tại sao phải kết thúc?"
"Tôi không thích người khác chơi đùa tôi, dù sau này người đó có tốt cỡ nào, tôi cũng không thích." Lương Thy San hất tay Phác Trí Mẫn ra, sau đó xoay người rời đi, bỏ lại hắn ngẩn người đứng ở nơi đó.
[...]
Phác Trí Mẫn đến với Lương Thy San đúng là do buồn chán, muốn tìm gì đó để chơi, trùng hợp gặp một cô bé nhỏ nhắn đáng yêu, lại còn biết nghe lời và thích hắn, ngu gì mà không chộp lấy ngay?
Dự định ban đầu chính là cùng cô chơi mấy ngày hay mấy tuần gì đó, chán rồi thì vứt. Thế mà đến gần 6 năm, Phác Trí Mẫn vẫn không buông được Lương Thy San.
Hắn biết bản thân đã thương người con gái này, cho nên hắn phải giữ lấy cô cả đời.
Vậy mà do một lần không may mắn bị chuốc say, hắn đã nói ra hết toàn bộ. Trong cơn say, hắn thấy người con gái hắn thương bật khóc, liên tục mở miệng chất vấn rằng thật hay là giả?
Người ta hay nói những lời nói lúc say thì sao mà giả được? Cho nên... bọn họ cứ như thế mà chia tay.
Có trời mới biết lúc Phác Trí Mẫn tỉnh dậy, hắn đã hối hận đến mức nào, cho dù có quỳ xuống cầu xin, Lương Thy San cũng không bao giờ nhìn hắn bằng ánh ngọt ngào yêu thương nữa.
"Còn yêu không?"
"Còn."
"Thế vì sao không chấp nhận tha thứ cho anh?"
"Tha thứ không được, tôi cảm thấy khổ sở lắm."
Phác Trí Mẫn gẩy gẩy tàn thuốc, ánh mắt có chút mệt mỏi nhìn về xa xa, trong lòng đau khổ cùng cực.
Hắn yêu cô, chỉ tiếc hắn từ đầu đã không có chân thành.
[...]
Khi đã qua đám cưới của Kì Lạc được vài ngày, trong một lần đi dạo, Lương Thy San vô tình chạm mặt Phác Trí Mẫn. Hắn có vẻ tiều tụy hơn trước, chú ý rõ sẽ thấy.
Aii, vì cái gì phải để ý đến anh ấy cơ chứ?
Phác Trí Mẫn đang nghe điện thoại, hắn nhíu mày nói nói gì đó, hình như cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình, hắn quay đầu, bắt gặp ánh mắt của Lương Thy San.
Cả hai nhìn nhau, có chút ngây ngốc.
Lương Thy San cúi đầu định rời đi thì Phác Trí Mẫn đã chạy tới, hắn cúp di động, bộ dáng hốc hác mệt mỏi nhìn cô.
"San... ùm, em rảnh chứ?"
Lương Thy San híp mắt nhìn Phác Trí Mẫn, định mở miệng trả lời \'không\' thì hắn đã nói tiếp.
"Rảnh hay không cũng cho anh 2 phút. Xin em."
Lương Thy San mím môi không trả lời, cũng không có đi tiếp, ngoan ngoãn đứng nhìn Phác Trí Mẫn.
Lúc này Phác Trí Mẫn mới thở ra, hắn dùng tay miết miết di động, ậm ừ một hồi mới lên tiếng.
"Em... thật sự là không thể tha thứ cho anh sao? Ngay cả khi em còn yêu anh?"
"Ừ. Ngay cả khi tôi vẫn yêu anh, tôi cũng không chấp nhận được việc năm xưa anh đùa cợt tôi." Lương Thy San lạnh giọng đáp.
Trên gương mặt Phác Trí Mẫn giờ chỉ toàn là sự bất lực, hô hấp hắn có phần khó khăn, hai mắt cũng bắt đầu hồng hồng, hắn nhìn sang chỗ khác, không cùng cô mắt đối mắt nữa.
Cuối cùng hắn thở dài, giọng nói không hề có chút sức sống nào vang lên.
"Anh biết rồi." Nói xong, Phác Trí Mẫn quay lưng rời đi, cũng không có quay lại, đi thẳng một đường như thế, đầy sự cô đơn và trống rỗng.
Lương Thy San cũng không biết bản thân muốn cái gì nữa. Cô hận Phác Trí Mẫn đùa giỡn cô, nhưng cô cũng yêu hắn.
Yêu đến cái gì cũng có thể bỏ qua... riêng việc đó thì... khó khăn lắm.
[...]
Buổi tối Lương Thy San đang nằm trên giường chat với nhóm chị em. Nhóm bốn người thì ba người kết hôn, riêng cô thì vẫn đang độc thân.
Niên Nhĩ Lạc: "Tha thứ cho anh Trí Mẫn đi San, ổng tội nghiệp lắm đó."
"Cậu mở miệng câu nào cũng tha thứ cho Trí Mẫn đi hết vậy Lạc?"
La Địch Noãn: "Mình cũng thấy cậu nên tha thứ, hai người còn yêu nhau mà."
Lương Thy San nhìn tin nhắn của La Địch Noãn, cũng không biết làm sao.
Lúc này Lạc Kim Bối mới online, cô nàng gõ gì đó loạn xạ hết cả lên, cả nhóm đọc mà không hiểu gì cả. Đợi cho đến khi cô nàng bình tĩnh lại mới gõ từ từ.
"Anh Phác Trí Mẫn sắp kết hôn rồi."