Ngoại truyện 1: Cuối cùng cũng rước được em.Sau khi được Mẫn Doãn Kì cầu hôn, Niên Nhĩ Lạc liền cấp tốc bay về nhà ép mẹ Niên phải gả mình đi ngay lập tức.
"Anh xem nó kìa, nó mới có 22 tuổi thôi đó." Mẹ Niên nhìn cô con gái nhỏ bé của mình giãy dụa trên giường có chút chán nản, quay sang nói với ba Niên: "Nó giống anh."
Thật ra Niên Nhĩ Lạc chính là bản sao của mẹ Niên, ngày đó không cưới được ba Niên cũng giãy dụa y hệt như này. Nhưng ba Niên không dám sửa lời bà, chỉ mỉm cười gật gật đầu.
"Con muốn kết hôn, con muốn gả cho bé Kì Kì của mẹ..." Niên Nhĩ Lạc nâng đôi mắt to tròn long lanh sóng nước của mình lên nhõng nhẽo với mẹ Niên, bà chỉ nhíu mày cúi đầu nhìn cô.
"Mai đi nói với ông ngoại nội của con ấy. Mà khoan, liên hôn với Mẫn gia à?"
"..." Cô chưa tính tới việc này luôn đó.
Ba Niên đứng bên cạnh khều khều vợ, mở miệng nói.
"Doãn Kì nghe bảo giờ thuộc Lạc gia ấy, Mẫn gia ít can thiệp đến chuyện đời tư của nó, ba mẹ nó cũng ly hôn rồi."
"Ra thế. Vậy thì tốt, mẹ ghét cha già Mẫn Doãn Khiêm lắm. Mai mẹ sẽ báo về cho Trịnh với Niên gia." Mẹ Niên gật gật đầu sau đó nói với Niên Nhĩ Lạc.
Sắc mặt của Niên Nhĩ Lạc lập tức bừng sáng, cô mỉm cười vô cùng vui vẻ. Đợi tới khi ba mẹ Niên đã ra ngoài liền mở điện thoại lên gọi cho Mẫn Doãn Kì.
"Chuẩn bị sính lễ mà rước bản Vương phi đi."
Mẫn Doãn Kì: "..."
[...]
Trịnh gia với Niên khá thoải mái cho nên hôn lễ của Niên Nhĩ Lạc được thông qua dễ dàng, mà phía Lạc gia cũng không có ý kiến gì nhiều cho nên cũng bắt đầu chuẩn bị hôn lễ.
Ngày kết hôn của Niên Nhĩ Lạc và Mẫn Doãn Kì cuối cùng cũng diễn ra, vẫn dàn khách mời đó, nhưng có điều nhiều hơn và xôm hơn.
"Ôi trời ơi, nhớ ngày nào chị còn cầm chảo đi cứu em mà giờ em lên xe hoa rồi." Ngôn Ninh Đàm xoa xoa cái má của Niên Nhĩ Lạc, nựng qua nựng lại mấy hồi.
Niên Nhĩ Lạc cười cười, lại nhìn qua phía Lạc Kim Bối, thấy cô nàng đang mở hai mắt lấp lánh nhìn mình thì có chút mất tự nhiên, vì thế cô nghiêng đầu qua hỏi cô nàng.
"Bối Bối, cậu sao thế?"
"Chị dâu, giày cao gót này cao bao nhiêu thế?" Lạc Kim Bối nhìn đôi giày cao gót có thể phang bể đầu người khác, ngẩng đầu hỏi Niên Nhĩ Lạc.
Ý gì đây? Ý gì ý gì ý gì đây!?
Triệu Phương Nga không biết tại sao đột nhiên bật cười ha hả, mọi người ai cũng khó hiểu nhìn cô nàng.
"Tưởng tượng sau này nghe Mẫn Doãn Kì kêu tôi bằng chị dâu thôi đã có cảm thấy hạnh phúc."
"..."
Nghiên An Hạ ngồi bên cạnh Ngôn Ninh Đàm nhìn chằm chằm Niên Nhĩ Lạc, lát sau lại đưa tay lên chọt vào má cô.
"Không có được bỏ Doãn Kì đâu đấy. Cái mặt này của em chịu không nổi cú tát của tiền đâu."
"..."
Niên Nhĩ Lạc ngoài cười trong khóc, gật gật đầu với Nghiên An Hạ, hồi lâu sau ở ngoài cũng có tiếng báo đã đến giờ làm lễ, vì thế các cô gái đứng lên sửa sang lại cho cô dâu rồi dẫn cô ra ngoài đưa cô cho ba Niên.
Cửa lớn vừa mở, đập vào mắt Niên Nhĩ Lạc chính là dáng vẻ đẹp trai sạch sẽ của Mẫn Doãn Kì ở đầu bên kia, cô ngây ngẩn nhìn, như bị mất hồn.
Mẫn Doãn Kì vẫn luôn chăm chú nhìn Niên Nhĩ Lạc, hắn mỉm cười, chờ đợi cô bước qua.
Khi ba Niên đưa con gái đến chỗ của con rể, ông đặt tay Niên Nhĩ Lạc lên tay của Mẫn Doãn Kì, giao con gái bé bỏng của ông lại cho hắn.
"Chăm sóc con bé cho tốt nhé."
Mẫn Doãn Kì gật đầu, "Vâng" một tiếng rồi nắm lấy tay Niên Nhĩ Lạc, dẫn cô đến giữa sảnh rồi bắt đầu các nghi lễ.
Hoàn thành xong toàn bộ nghi thức, lại đến tiết mục tung hoa cưới, Niên Nhĩ Lạc nhìn một lượt xung quanh, nhắm chuẩn xác sau đó xoay người lại rồi ném.
Bó hoa cưới bay một đường tuyệt đẹp trên không trung sau đó đáp xuống nhẹ nhàng, đập lên đầu của Triệu Phương Nga rồi văng vào lòng Ngôn Ninh Đàm.
"À há, một mũi tên trúng hai con gà."
"Là con nhạn."
"..."
Ngôn Ninh Đàm có chút ngạc nhiên nhìn hoa cưới trong tay, lại ngẩng đầu nhìn Kim Thạc Trân đang quay nhìn về phía này, có chút ngại ngùng cúi đầu.
Triệu Phương Nga thì lại không như thế, cho đến lúc được Trịnh Hạo Thạc ôm vào lòng dỗ dành 7749 lần cô nàng vẫn tức giận.
"Em họ anh ăn Hi*p em, đau quá, em sẽ ૮ɦếƭ, em sẽ xỉu, em sẽ chảy máu."
Trịnh Hạo Thạc chỉ biết thở dài ôm lấy Triệu Phương Nga nhỏ giọng dỗ ngọt, đợi đến khi tan tiệc mới xong.
[...]
Mẫn Doãn Kì ôm vợ về nhà riêng, mệt mỏi ngồi trên ghế, còn Niên Nhĩ Lạc không thèm thay váy cưới ra trực tiếp nằm bất tỉnh trên giường.
"Quá mệt mỏi, mốt không kết hôn nữa đâu."
"Em định kết hôn tiếp hay sao mà nói thế?" Mẫn Doãn Kì tháo tháo cà vạt, híp mắt nhìn cục bông nằm chèm bẹp trên giường.
Niên Nhĩ Lạc không trả lời, tháo giày cao gót ra sau định leo lên giường đắp chăn ngủ, còn chưa kịp bò tới gối nằm đã bị Mẫn Doãn Kì nắm lấy chân kéo qua.
"Tính bò đi đâu?"
"Ngủ đó, anh nói thử coi lên giường không lẽ cà giựt cà giựt... hả?" Niên Nhĩ Lạc nói được tới đó bỗng dưng cảm thấy có gì đó không được đúng cho lắm, nhưng mà cô không biết không đúng cái gì.
Cho tới khi thấy cái đôi mắt gian xảo kia của Mẫn Doãn Kì, cô mới chợt nhận ra á à, hôm nay là đêm tân hôn.
"@&#₫%£€¢."
Mẫn Doãn Kì nắm lấy cằm của Niên Nhĩ Lạc kéo lên, bản thân hắn cúi đầu ngậm lấy cánh môi mềm mại của cô mà gặm, dần dần chuyển thành ʍúŧ.
Niên Nhĩ Lạc bị hôn đến quay cuồng, cũng không biết trời trăng mây sao gì nữa, mặc kệ cho Mẫn Doãn Kì làm bừa.
Mẫn Doãn Kì hôn được một nửa liền rời đi, hắn bế Niên Nhĩ Lạc lên sau đó đem cô tới giữa giường, nhẹ nhàng thả cô xuống rồi cúi người tiếp tục hôn, thuận tay nắm lấy góc chăn kéo qua trùm lấy cả hai.
Mei ngồi ngoài phòng khách, tay nâng ly rượu vang đỏ, ánh mắt ba phần khiêu khích, ba phần thâm độc, bốn phần tàn ác liếc nhìn độc giả của ả ta, nhếch môi cười lạnh.
"Trời lạnh rồi, kéo rèm thôi."
[...]
Niên Nhĩ Lạc mơ mơ màng màng nằm trong lòng Mẫn Doãn Kì, sau khi cùng hắn lăn qua lăn lại trên giường mấy lần cô mệt đến nỗi cái gì cũng không muốn động.
Mẫn Doãn Kì ôm Niên Nhĩ Lạc vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ cho cô xong lại ôm ra lau lau, sấy tóc mặc quần áo các kiểu rồi lại đem cô nhét vào chăn, cùng hắn làm ổ.
Niên Nhĩ Lạc dụi đầu vào иgự¢ Mẫn Doãn Kì, cô dang tay ôm eo hắn sao đó nhắm mắt chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Mà Mẫn Doãn Kì lại không muốn để cô ngủ yên.
Hắn cứ một chút lại hôn má cô một cái, hôn mũi hôn mắt hôn môi hôn trán hôn tùm lum tùm la.
"Kiếm chuyện hả?" Niên Nhĩ Lạc tức giận mở mắt, phụng phịu nhìn gương mặt sán lạn của Mẫn Doãn Kì.
"Không có, thương em nên mới hôn em thôi." Mẫn Doãn Kì ôm Niên Nhĩ Lạc, cọ gò má lên tóc cô, nhỏ giọng nói.
"Lạc Lạc, em thích con trai hay con gái?"
"Em thích bánh bạch tuộc, bánh tráng trộn, bánh tráng cuốn, bánh tráng nướng,..." Niên Nhĩ Lạc nói mớ.
Mẫn Doãn Kì nhìn thấy bà xã đã mệt đến mức nói loạn lên hết rồi cho nên cũng không hỏi nhiều nữa, hắn ôm cô vào lòng hạnh phúc mỉm cười.
"Cuối cùng thì cũng rước được em về rồi."