Mẫn Doãn Kì không nhớ rằng hôm đó bản thân đã rời bệnh viện như thế nào, chỉ nhớ khi về đến nhà hắn đã suy sụp tới mức đổ bệnh.
Khoảng thời gian đó Mẫn Doãn Kì chỉ sống trong sự đau khổ và hối hận, ngày nào cũng mong nhớ Niên Nhĩ Lạc, chỉ tiếc là cô không quay trở về.
Lại thêm một đoạn thời gian nữa, Mẫn Doãn Kì lại phát hiện ra việc ông Mẫn đến Niên gia quấy phá, chèn ép gia đình họ, bắt Niên Nhĩ Lạc chia tay với hắn.
Thì ra hôm đó, khi Niên Nhĩ Lạc mở miệng nói lời chia tay đó không phải chỉ mỗi một mình hắn đau, mà cô chắc chắn cũng không hề thoải mái.
Rốt cuộc Niên Nhĩ Lạc đã phải chịu bao nhiêu uất ức, Mẫn Doãn Kì cũng không rõ nữa.
Anh xin lỗi em...
Niên Nhĩ Lạc anh xin lỗi em, anh sai rồi.
[...]
"Thế nếu em nói em không còn yêu anh nữa thì sao?"
"Thì anh vẫn sẽ như năm đó, ngày ngày theo đuổi em, chờ em quay trở về bên cạnh anh."
Mẫn Doãn Kì vừa dứt lời liền bị Niên Nhĩ Lạc chặn lấy môi, cô nghiêng đầu hôn hắn, hai tay vòng qua cổ hắn.
"Phải làm sao đây? Em yêu anh ૮ɦếƭ đi được."
Mẫn Doãn Kì nghe thấy thế liền mỉm cười dịu dàng, sau đó thì đảo khách thành chủ, hắn đưa tay giữ lấy gáy của Niên Nhĩ Lạc rồi hôn xuống, khiến cô mơ mơ màng màng rồi mềm nhũn trong lòng hắn.
Đột nhiên Mẫn Doãn Kì ôm Niên Nhĩ Lạc đứng dậy sau đó đi về phía phòng ngủ, không đợi cho cô kịp hoàn hồn đã ném cô lên giường, bản thân thì đè lên người cô.
Niên Nhĩ Lạc cuối cùng cũng bừng tỉnh, nhận ra được rằng mình đang ở trong loại tình huống gì, vì thế cô liền nghiêng đầu né tránh nụ hôn của Mẫn Doãn Kì, nhỏ giọng hoảng hốt.
"Anh tính làm cái gì?!"
"Làm cái mà em đang nghỉ." Mẫn Doãn Kì lưu manh đáp lời Niên Nhĩ Lạc sau đó đưa tay nắm lấy cằm của cô kéo qua rồi lại tiếp tục hôn xuống.
Nụ hôn này kéo dài lâu đến nỗi Niên Nhĩ Lạc nghĩ rằng cô đã già thêm được 10 tuổi, cho đến khi cô sắp không thở nổi nữa thì Mẫn Doãn Kì mới buông cô ra rồi nghiêng đầu cắn cắn lên má cô mấy cái.
"Dậy, tụi mình đi ăn sáng. Đồ ăn chắc nguội hết rồi."
Não Niên Nhĩ Lạc lại lần nữa nhảy số liên tục.
"Không... không phải, cái kia... không làm?"
"Làm cái gì?" Mẫn Doãn Kì nghiêng đầu khó hiểu nhướng mày nhìn Niên Nhĩ Lạc.
Niên Nhĩ Lạc đương nhiên không trả lời được, cô mím môi cúi đầu, cả gương mặt đỏ ửng cả lên.
Mẫn Doãn Kì biết suy nghĩ của Niên Nhĩ Lạc, hắn cười cười rồi nghiêng người hôn lên má cô, dịu dàng nói.
"Cục cưng đừng lo, cho tới khi cưới được em về anh sẽ không làm gì em đâu."
[...]
"Triệu Phương Nga, em đừng có thách thức lòng kiên nhẫn của anh!" Trịnh Hạo Thạc vẻ mặt tức giận trừng mắt với Triệu Phương Nga, như sắp có thể bay tới xử đẹp cô nàng.
Triệu Phương Nga ngồi trên ghế thản nhiên ăn táo, cô nàng liếc mắt về phía Trịnh Hạo Thạc, hất cằm kiêu ngạo nói.
"Ủa ngon lắm mà? Bỏ người ta xong ra nước ngoài với gái đồ hen, giờ vác mặt về đây làm giọng ông nội hả?!"
"Anh đã giải thích với em rồi mà, cô ấy là em họ của anh." Trịnh Hạo Thạc thở dài.
"Tôi biết, nhưng vì không cần gì để soi mói anh nên tôi thích nói như thế đấy!"
Trịnh Hạo Thạc híp mắt, gương mặt dần đen lại, anh ta nghiến răng, bộ dáng âm trầm đến đáng sợ.
"Triệu Phương Nga anh nhịn em lâu rồi đấy nhé!"
"Giờ sao? Muốn gì? Thích bố đời với tôi không?" Triệu Phương Nga bỗng dưng đứng phắt dậy hung dữ hét vào mặt Trịnh Hạo Thạc.
Trịnh Hạo Thạc bị người thương la vào mặt ủy khuất cúi đầu, không dám hó hé nửa lời.
Triệu Phương Nga hất tóc qua một bên, nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Trịnh Hạo Thạc cũng không rũ lòng thương mà tiếp tục đanh đá nói.
"Tôi mới bắt anh quỳ có một ngày mà anh đã đòi nhai đầu tôi rồi, nói thương người ta mà vậy đó hả?!"