Chuỗi ngày sau khi chia tay có lẽ là ác mộng của đời Niên Nhĩ Lạc, chứng mất ngủ của cô càng thêm nặng, cô bắt đầu hay mơ màng bật khóc giữa đêm, lạm dụng quá nhiều thuốc ngủ khiến cô trở nên suy nhược, thần trí không ổn định.
Cô nhớ Mẫn Doãn Kì, nhớ đến sinh ra cả ảo giác, nhưng bản thân đã buông tay hắn trước cho nên cô không có tư cách tìm hắn
Mẫn Doãn Khiêm cũng dần buông tha cho Niên gia, nhưng Mẫn Doãn Kì vẫn cứ ngoan cố không chịu đính hôn cho nên ông ta tiếp tục áp bức Niên gia, cho rằng vì Niên Nhĩ Lạc nên Mẫn Doãn Kì mới ương bướng như vậy.
Vì thế, mẹ Niên đã quay về Trịnh gia cầu cứu.
Ba Niên thì tạm thời ngưng hoạt động ở công ty, ở nhà chăm sóc cho Niên Nhĩ Lạc, giúp cô ổn định lại tinh thần.
"Tại con nên ba mẹ mới phải chịu khổ phải không ba?" Niên Nhĩ Lạc ngồi trên giường, gương mặt không chút huyết sắc nâng mắt nhìn ông Niên.
"Bé ngốc, đây là chuyện của người lớn thôi, liên quan gì đến con đâu chứ." Ba Niên cố gắng trấn an Niên Nhĩ Lạc, dịu dàng nói với cô.
Niên Nhĩ Lạc cụp mắt, cô hơi mím môi sau đó từ từ nắm xuống, nhỏ giọng nói với ba Niên.
"Con biết rồi, giờ con muốn ngủ một chút."
Ba Niên cũng gật gật đầu, lấy chăn đắp kín lại cho Niên Nhĩ Lạc rồi mới ra ngoài.
Niên Nhĩ Lạc nằm trên giường, trong lòng là một mớ hỗn loạn.
Áp lực thi cử, áp lực tình cảm và cả áp lực về gia đình khiến Niên Nhĩ Lạc gần như sụp đổ, lý do khiến cô cầm cự tới bây giờ chính là ba mẹ của cô, cùng với sự nhung nhớ Mẫn Doãn Kì.
Mọi chuyện đi tới bước đường này cũng bởi bản thân mà ra, suy nghĩ này càng làm cho Niên Nhĩ Lạc cảm thấy tồi tệ.
Nếu như không có cô...
Không được! Không được vì những chuyện này mà nghĩ quẩn, cô phải giữ tỉnh táo cho bản thân.
Phải cố tỉnh táo...
Mày không được nghĩ quẩn Niên Nhĩ Lạc...
[...]
Niên Nhĩ Lạc bước ra khỏi phòng thi, sắc mặt cô trắng bệch, đôi mắt vô hồn liếc nhìn xung quanh.
"Làm bài được không Lạc Lạc?"
Niên Nhĩ Lạc vẫn giữ nguyên gương mặt không một chút cảm xúc kia, cô cắn môi run rẩy nói với Lương Thy San.
"Mình nộp giấy trắng."
"..."
Lương Thy San kinh ngạc không nói nên lời nhìn Niên Nhĩ Lạc.
"Tại sao?"
"Mình không nghĩ được gì hết Thy San..." Niên Nhĩ Lạc nói, nước mắt cô cứ thế rơi xuống.
Lương Thy San xót xa ôm Niên Nhĩ Lạc vào lòng, sau đó dẫn cô đi ra khỏi trường, bản thân đi lấy xe. Trước khi đi cô nàng còn quay lại nhắc Niên Nhĩ Lạc thêm một lần.
"Ngoan ngoãn đứng đây, mình đi lấy xe rồi sẽ đến đón cậu ngay."
Niên Nhĩ Lạc gật gật đầu, trông thấy Lương Thy San đã chạy đi rồi thì mới ngồi thụp xuống đất, ngây ngốc nhìn đường phố.
Mọi chuyện sẽ qua thôi, sẽ qua thôi. Mày không được tiêu cực Niên Nhĩ Lạc, thả lỏng đi mà... Làm ơn.
"Ủa? Không phải Niên Nhĩ Lạc đây hay sao? Trông mày thê thảm chưa kìa?" Giọng nói kiêu ngạo ở trên đỉnh đầu Niên Nhĩ Lạc vang lên, mang theo đó là sự khinh bị ngập tràn.
Niên Nhĩ Lạc mơ hồ ngẩng đầu nhìn nữ sinh vừa nói câu nói kia, sau đó cô có chút kinh ngạc.
Mộc Huyền Trang mỉm cười thân thiện, cùng chị em của cô ta nhướng mày sau đó vươn tay qua nắm lấy Niên Nhĩ Lạc kéo dậy, nghiêng đầu nói với cô.
"Giờ mày không còn ai chống lưng cả, nên mày ૮ɦếƭ chắc rồi!"