"Vậy à? Khỏe rồi thì chúng mình chia tay đi."
Câu nói vừa vang lên, nụ cười trên môi của Mẫn Doãn Kì lập tức tắt ngúm, hắn hơi nhíu mày sau đó thì nhếch môi, thấp giọng hỏi qua điện thoại.
"Đùa cái gì đấy? Không giỡn đâu nhé Lạc Lạc."
"Tôi không giỡn, tôi chính là muốn chia tay." Giọng nói lạnh lẽo không một chút cảm xúc của Niên Nhĩ Lạc phát ra cũng khiến cho Mẫn Doãn Kì phải rét run.
Mẫn Doãn Kì bên này đã lạnh toát cả người, môi hắn khẽ run rẩy, hắn cố gắng điều chỉnh lại hô hấp của bản thân, rồi mới lấp bấp hỏi Niên Nhĩ Lạc.
"Vì cái gì?"
"Hết yêu rồi."
Mẫn Doãn Kì nghe câu nói đó của Niên Nhĩ Lạc thì gần như muốn phát điên, hắn siết chặt tay, mặc kệ cho vết thương của bản thân vừa mới lành lặn liền phóng nhanh xuống nhà, cùng lúc nói qua di động.
"Có gì gặp mặt rồi chúng ta từ từ nói." Sau đó thì tắt máy.
Niên Nhĩ Lạc cũng lường trước được Mẫn Doãn Kì sẽ không dễ dàng chấp nhận như thế, cho nên đã có chuẩn bị trước.
Đường từ Mẫn gia qua Niên gia đi ít nhất cũng 20 phút, mà hôm nay Mẫn Doãn Kì chạy qua cũng chỉ tốn có 10 phút thôi.
Hắn đang rất gấp, hắn đang hoảng hốt, hắn sợ hãi.
Lần này ba mẹ Niên không có ở nhà, cho nên Mẫn Doãn Kì chạy thẳng vào trong rồi phi lên phòng của Niên Nhĩ Lạc.
Cô đang ngồi trên bàn trang điểm, vẫn là gương mặt xinh đẹp đó nhưng mang theo sự lạnh lùng xa cách, cô nghiêng đầu nhàn nhạt nhìn Mẫn Doãn Kì.
Mẫn Doãn Kì đi tới đứng trước mặt Niên Nhĩ Lạc, ánh mắt có chút hốt hoảng.
"Lạc Lạc, không đùa bậy bạ nữa..."
"Tôi chưa từng đùa với anh đâu Mẫn thiếu gia."
"Em vì cái gì lại muốn chia tay anh? Anh đã làm gì có lỗi với em hay sao? Nếu có thì em nói ra đi anh sẽ sửa mà." Mẫn Doãn Kì nói, đôi mắt có chút đỏ hoe, hắn nắm lấy tay Niên Nhĩ Lạc nhỏ giọng rầu rĩ.
Niên Nhĩ Lạc trong lòng đau đến muốn ngất đi, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì dáng vẻ lạnh lùng đó, cô rút tay khỏi Mẫn Doãn Kì, chán ghét nói với hắn.
"Không cần phiền anh như vậy đâu, anh chỉ cần chấp nhận chia tay thôi là tôi vui rồi."
"Mẹ nó Niên Nhĩ Lạc em đừng có chọc tức anh!" Mẫn Doãn Kì đột nhiên giận dữ hét lên.
Sau đó không đợi Niên Nhĩ Lạc kịp có phản ứng, hắn đã nắm lấy cô quăng ra giường, bản thân nhào tới đè lên người cô. Niên Nhĩ Lạc muốn hét lên cầu cứu, lại bị hắn ngậm lấy môi.
Đây căn bản không phải hôn môi, mà là cắn xé!
Đôi môi mềm mại của Niên Nhĩ Lạc bị cắn đến bật máu, mùi tanh nồng lan ra cả khoang miệng, mà Mẫn Doãn Kì vẫn không tha cho cô.
Hắn cho rằng cô nói bậy, nhất định phải phạt cô.
Rời khỏi đôi môi đã bị cắn rách của Niên Nhĩ Lạc, Mẫn Doãn Kì tiếp tục vùi đầu vào hõm vai cô mà cắn tới, không để cho cô giãy dụa cứ thế trừng mặt cô.
Cắn, cắn vai cô đến bật cả máu, Niên Nhĩ Lạc đau đớn gào lên.
"Phạt em tội không nghe lời..." Mẫn Doãn Kì nói xong thì ngẩng đầu, đã thấy gương mặt của Niên Nhĩ Lạc thấm đẫm nước mắt.
Niên Nhĩ Lạc oán hận nhìn Mẫn Doãn Kì, cô siết chặt tay, nức nở bật khóc.
"Tôi ghét anh, con mẹ nó tôi ghét nhất tính tình áp bức này của anh! Tôi muốn chia tay, tôi không muốn anh nữa."
Mẫn Doãn Kì nhướng người hôn lên nước mắt của Niên Nhĩ Lạc, ôm cô vào lòng đỏ dành.
"Chỉ cần em rút lại câu chia tay, anh sẽ không như thế nữa."
"Không, tôi nhất định phải chia tay, anh mau tránh xa tôi ra đi." Niên Nhĩ Lạc vung tay chân loạn xạ đạp vào người Mẫn Doãn Kì, muốn hắn thả cô ra.
Mẫn Doãn Kì bỗng dưng ngây ngốc nhìn Niên Nhĩ Lạc, sau đó hắn lùi ra xa rồi ngồi, cúi thấp đầu xuống, giọng nói buồn bã vang lên đánh vào lòng của cô.
"Niên Nhĩ Lạc, anh vì tình yêu của chúng ta không màng sống ૮ɦếƭ, em lại nhẫn tâm vứt bỏ nó hay sao?"
Niên Nhĩ Lạc không trả lời, chỉ lui vào một góc giường yên lặng thút thít.
"Anh cái gì có cũng được, không có cũng không sao, anh chỉ cần có em thôi, nhưng sao em cũng rời xa anh thế?"
"Bây giờ anh hỏi em một lần cuối cùng, em thật sự muốn chia tay ư?"
Rất lâu sau đó, Niên Nhĩ Lạc mới mở miệng, lạnh lẽo ừ một tiếng.
Mẫn Doãn Kì bỗng dưng bật cười, cười đến nổi rơi cả nước mắt, hắn đau khổ, rất đau.
Tại sao chứ? Tại sao ai cũng rời bỏ hắn như thế chứ?
Sau đó hắn gật gật đầu, nâng đôi mắt đỏ au nhìn Niên Nhĩ Lạc, cười khan một tiếng.
"Vậy thì cứ như thế, chia tay thôi. Anh không thể ép buộc em được."
"Nhưng Niên Nhĩ Lạc em nhớ rõ cho anh, cố gắng chạy xa một chút."
Bởi vì nếu anh bắt được em lại một lần nữa, anh không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì có lỗi với em...
Nói xong Mẫn Doãn Kì lau đi nước mắt trên mặt, quay dáng vẻ lạnh lẽo thấu xương ngày đó rời khỏi phòng của Niên Nhĩ Lạc.
Tình yêu ngây ngô nhỏ bé ấy cứ thế tan vỡ.