Từ lúc ông Mẫn biết Mẫn Doãn Kì đang yêu đương, ngày nào cũng chèn ép hắn, bảo hắn nhất định phải chia tay. Lấy lý do hắn tụt hạng làm cái cớ, thật ra là đang muốn dọn đường cho Mẫn Doãn Kiệt.
Mẫn Doãn Kiệt thì vẫn cứ như thế, anh ta dùng một thân phận giả để tiếp xúc với Niên Nhĩ Lạc, nhưng không cách nào lại gần cô được.
Niên Nhĩ Lạc và Mẫn Doãn Kì thì vẫn như cũ, yêu nhau càng ngày càng ngọt ngào.
Chớp mắt đó đã đến kì thi cuối kì hai, Mẫn Doãn Kì tiếp tục canh thi cho bé con nhà mình.
"Em thật không hiểu nổi tại sao anh không học gì cả vẫn có được thành tích tốt như thế." Niên Nhĩ Lạc tiếp tục giải toán, vừa viết vừa hỏi hắn qua di động.
Mẫn Doãn Kì ôm mèo con trong lòng nâng mắt nhìn gương mặt bầu bỉnh của Niên Nhĩ Lạc sau đó mới nhàn nhạt trả lời.
"Thật ra anh học trước rồi, tối mới có thời gian để canh em nè."
"Ra là thế." Niên Nhĩ Lạc nghiêng đầu nhìn Mẫn Doãn Kì, lại nhìn bé mèo con ngày càng lớn đang trong tay hắn, mỉm cười.
"Miên Miên, ba của con học giỏi quá, chả bù cho mẹ học siêu tệ."
"Nhà thì làm gì cần hai người học giỏi, em chỉ cần làm cục bông mềm mềm cho anh ôm ngủ trưa thôi."
"Thì ra em đối với anh chỉ là đồ vật." Niên Nhĩ Lạc liếc xéo Mẫn Doãn Kì sau đó đi quay đầu, tiếp tục làm bài.
Độ khoảng hơn hai tiếng sau, sau khi Niên Nhĩ Lạc đã học thuộc các dạng toán Mẫn Doãn Kì đưa cho cô thì cô mới an tâm chuyển sang giải đề Hóa.
Hóa là tình yêu của Niên Nhĩ Lạc, mỹ nữ thích Hóa ghét Toán.
Mẫn Doãn Kì vẫn như cũ ngồi nghịch len với Miên Miên, thỉnh thoảng lại nhếch môi cười với nó, trông rất đáng yêu.
Niên Nhĩ Lạc chốc lát lại nhìn nghiêng đầu nhìn bọn họ, có cảm giác yên bình đến lạ thường.
Nếu chúng ta duy trì như vậy cho đến khi trưởng thành, hai ta cũng sẽ có một mái ấm hạnh phúc như vậy phải không?
Sau đó Niên Nhĩ Lạc ngây người nhìn bọn họ, đến cả chớp mắt cũng không chớp.
Mẫn Doãn Kì hình như đã phát hiện ra được Niên Nhĩ Lạc đang nhìn hắn, vì thế ngẩng đầu nhìn cô, cười cười.
"Sao em không làm bài tập đi?"
"À... Lát nữa em làm tiếp."
Mẫn Doãn Kì híp mắt nhìn cô, mở miệng tính nói gì đó thì ở ngoài cửa phòng của hắn mở ra, sau đó có người nói gì đó với hắn rồi đóng cửa lại.
Mẫn Doãn Kì vâng dạ vài tiếng rồi quay đầu với Niên Nhĩ Lạc, sau đó nói.
"Anh phải xuống nhà một lát, tạm thời tắt máy nhé."
Niên Nhĩ Lạc cũng rất ngoan ngoãn đáp ứng, vâng một tiếng sau đó kết thúc cuộc gọi, quay đầu giải bài tập.
Nhưng chỉ là sau khi Mẫn Doãn Kì đi, Niên Nhĩ Lạc không còn hứng ôn tập nữa, vì thế vứt hết sách vở qua một bên rồi ngồi lướt web.
Đang nhàm chán lướt xem các video nấu ăn, khung chat trên màn hình máy tính hiện ra, là Lương Thy San nhắn tới.
"Má nó! Nhĩ Lạc ơi tao vừa biết được một tin động trời! Nói mày đừng có sốc."
"Gì thế?" Niên Nhĩ Lạc hỏi cô nàng.
Chỉ là sau khi tin nhắn được gửi đi vài giây, điện thoại của Niên Nhĩ Lạc reo lên, là Lạc Kim Bối gọi tới, cho nên cô liền bắt máy.
"Nhĩ Lạc..." Tiếng nói vừa vang lên cũng khiến cho Niên Nhĩ Lạc phải ngây người, Lạc Kim Bối vậy mà đang khóc.
"Sao thế Bối Bối?"
Lạc Kim Bối nấc lên bên kia, giọng nói khàn khàn phát ra.
"Ba mình và anh ba cãi nhau, sau đó anh hai bị anh ba đánh, ba mình đang đòi Ϧóþ ૮ɦếƭ anh ba..."
"Vì cái gì chứ?!"
Không biết do trùng hợp hay sao, tin nhắn của Lương Thy San và tiếng nói của Lạc Kim Bối đồng loạt đập vào Niên Nhĩ Lạc.
"Anh Doãn Kì có hôn thê rồi."