"Hong có quýt của anh hả?" Hỏi xong lại bĩu môi, dáng vẻ như bé con đòi quà.
Rồi xong, Niên Nhĩ Lạc sắp ૮ɦếƭ trong sự đáng yêu này rồi.
Cô không nhịn được mà cúi đầu hôn hôn lên đôi má mềm mại của Mẫn Doãn Kì, hôn đã rồi mới rời đi sau đó mỉm cười thỏa mãn, lát sau mới quay lại quầy bán hoa quả, mua mấy trái quýt mang về.
Vai Mẫn Doãn Kì bị thương nên hắn không thể tự lột quýt, cho nên quýt được Niên Nhĩ Lạc lột vỏ rồi đút cho hắn.
Hắn ăn được trái cây hắn thích, cười híp mắt trong rất đáng yêu.
Niên Nhĩ Lạc lại vì cái nét đáng yêu đó lần nữa muôn ngất xỉu.
"Phải công nhận anh dễ thương thật á Doãn Kì."
"Gì? Trùm trường mà dễ thương hả?" Mẫn Doãn Kì ngậm múi quýt trong tay Niên Nhĩ Lạc, nghe cô nói như vậy thì liếc xéo cô.
"Ủa chứ sao ba? Bây giờ anh chu môi phồng má một cái thôi là anh y chang con mèo rồi."
"Nói một tiếng nữa anh giận em nữa đó."
Được rồi, Doãn Kì đang bị thương, anh ấy là nhất, chắc chắn rồi, là nhất, phải nhường anh ấy, phải đội anh ấy lên đầu.
Đút Mẫn Doãn Kì hết mấy trái quýt, Niên Nhĩ Lạc dùng khăn giấy ướt bản thân vừa mua lau lau miệng cho hắn, sau đó rút thêm một tờ để lau tay, rồi dùng hai miếng khăn giấy bọc đống vỏ quýt lại đem vứt.
Mẫn Doãn Kì được Niên Nhĩ Lạc phục vụ như vậy nên rất vui, bao nhiêu buồn bã uất ức đã sớm biến mất.
Niên Nhĩ Lạc vứt rác xong thì quay lại chỗ Mẫn Doãn Kì, nắm lấy tay hắn dẫn hắn lên lớp.
Y như mẹ chăm con vậy.
Lên tới của Niên Nhĩ Lạc, Mẫn Doãn Kì lại khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày, hắn cúi người hôn lên má Niên Nhĩ Lạc, muốn chọc tức Tần Hiên.
Đương nhiên có hiệu quả.
"Chỗ ngồi bị đổi à? Sao anh thấy không thấy balo của em?" Lúc đi qua chỗ ngồi cũ của Niên Nhĩ Lạc, Mẫn Doãn Kì lên tiếng hỏi cô.
Rồi xong rồi xong rồi xong, điều quan trọng phải nói ba lần.
"Vâng, đổi chỗ rồi ạ." Niên Nhĩ Lạc đáp hắn.
Mẫn Doãn Kì nghe xong thì gật gật đầu, hắn quay người nhìn cô, híp mắt, bộ dáng rà soát lướt quanh cả lớp, cuối cùng mới hỏi.
"Thế chỗ mới của em ở đâu?"
Niên Nhĩ Lạc mở miệng muốn nói dối, nhưng còn chưa kịp lên tiếng đã bị Mẫn Doãn Kì cắt ngang.
"Nói thật, hoặc là anh sẽ giận em."
"... Bên cạnh Tần Hiên." Niên Nhĩ Lạc nhỏ giọng.
Sau đó, cô thấy nụ cười lạnh trên môi Mẫn Doãn Kì, nụ cười đó khiến cô phát run.
Bộ dáng vui vẻ của Mẫn Doãn Kì đã hoàn toàn biến mất, hắn rất không vui bước qua chỗ ngồi của Niên Nhĩ Lạc.
Tần Hiên nhướng mày nhìn Mẫn Doãn Kì, dáng vẻ cợt nhả làm người ta muốn đấm vào mặt.
"Anh Doãn Kì, anh không phải muốn gây sự với tôi nữa đấy chứ?". Đam Mỹ H Văn
Mẫn Doãn Kì lạnh lẽo liếc nhìn Tần Hiên, sau đó hắn nhếch môi, nói.
"Sao tôi lại phải gây sự với rác rưởi nhỉ? Biến thân phận của bản thân và đừng bao giờ động vào bạn gái của tôi nữa."
"Anh Doãn Kì, anh nên nhớ bây giờ anh đang là phế vật, đừng cứ mở miệng ra là giọng nói kiêu ngạo như thế chứ?" Tần Hiên cười cười, trong giọng nói chứa đầy sự khinh bỉ.
Mẫn Doãn Kì trong lòng đang tức giận, nhưng hắn không muốn đôi co nhiều, vì thể trạng của bản thân không cho phép.
Nhưng có người đã nhanh hơn hắn, cầm cả cây chổi leo lên bàn, sau đó đập lên đầu Tần Hiên.
"Cái thằng l*n này mày dám khinh người yêu tao hả? Tao thọc cây chổi vô bản họng mày liền."