"Vương gia a, thi*p đến với chàng đây."
Niên Nhĩ Lạc nói xong lại còn cả gan đưa tay véo lên má của Mẫn Doãn Kì, sau đó tiếp tục cười vui vẻ.
Mẫn Doãn Kì bị câu nói của Niên Nhĩ Lạc làm cho ngây người vài giây, lát sau bị cô nhéo mới hoàn hồn, hắn hơi nhếch môi, đưa tay nắm lấy bàn tay đang làm loạn trên mặt hắn xuống rồi cúi đầu hung hăng hôn lên má cô.
"Nàng để ta chờ ba tuần lận đấy, nàng mau đến bồi thường cho ta đi." Mẫn Doãn Kì khàn khàn giọng nói.
Niên Nhĩ Lạc bị hôn có chút nhột nhột nhưng vẫn mặc kệ Mẫn Doãn Kì làm loạn, cô liếc mắt nhìn gương mặt hắn, sau đó nhỏ giọng.
"Này Mẫn Doãn Kì."
"Cái danh Vương gia Vương phi này nghe ngại ngùng quá đi."
"Em không biết sao? Xưng như vậy người ta mới nể mình." Mẫn Doãn Kì nhàn nhạt trả lời.
"..."
Lại nhìn nhau hồi lâu Niên Nhĩ Lạc mới tiếp tục gọi tên hắn.
"Này Mẫn Doãn Kì."
"Anh nghe nè."
"Anh đó, chỉ được dịu dàng với một mình em thôi có biết chưa hả?" Niên Nhĩ Lạc hơi bĩu môi, cô hất cằm bộ dáng nữ vương ra lệnh cho Mẫn Doãn Kì.
Mẫn Doãn Kì hơi nhíu mày, hắn nghiêng người tránh khỏi Niên Nhĩ Lạc, sau đó một tay chống má, hơi nhướng mày nhìn cô.
"Em đang ra lệnh cho anh đấy hả?"
"... Bộ không được hả?" Niên Nhĩ Lạc chớp chớp mắt, dáng vẻ nữ vương oai vệ lập tức bị đánh bay mất.
Mẫn Doãn Kì vẫn như cũ nhàn nhạt nhìn Niên Nhĩ Lạc, nhưng trong ánh mắt kia lại mang theo sủng ái vô vàn, chất giọng vẫn bình thản.
"Em là người đầu tiên trong cái trường ngoại trừ giáo viên dám ra lệnh cho anh đấy có biết hay không?"
"Em..."
"Anh thích lắm." Mẫn Doãn Kì đột nhiên mỉm cười, hắn cúi đầu cụng trán với Niên Nhĩ Lạc, ánh mắt sáng rỡ nhìn cô.
"Sau này lên đầu anh ngồi luôn thì càng tốt."
"..." Chưa bao giờ gặp người nào mà ngộ đời như anh luôn á.
[...]
Lạc Kim Bối cùng La Địch Noãn sau khi làm xong việc thì thong thả ra khỏi nhà vệ sinh, cả hai vẫn giữ phong thái giống hệt bình thường. Người lạnh nhạt vô cảm, người đáng yêu vô hại.
Trên đường đi, cả hai có chạm mặt với nhóm người Phác Trí Mẫn, Lạc Kim Bối vẫn như cũ xem mọi người như không khí, chỉ có La Địch Noãn mỉm cười ngọt ngào, lễ phép gật gật đầu với bọn họ rồi mới rời đi.
Nhưng La Địch Noãn không biết rằng nụ cười xã giao bình thường của mình vậy mà vô tình ςướק đi mất trái tim của một người trong số họ.
[...]
Lúc Niên Nhĩ Lạc đi học lại đã là chuyện của một ngày sau. Do Mẫn Doãn Kì quá lo lắng về việc cô sẽ bị đau, hoặc là kiệt sức cho nên hắn đã giam cô lại trong bệnh viện, đến khi cả người cô tươi sáng trở lại mới chịu thả người.
Và hình như cũng vì chuyện này, Niên Nhĩ Lạc đã bỏ lỡ khá nhiều chuyện hay ho.
Điền Chính Quốc ngàn năm lạnh giá không gần gũi nữ sinh, một lòng với sách vở và thể thao cuối cùng vị nụ cười như kẹo đường của La Địch Noãn làm cho tan chảy.
Còn Phác Trí Mẫn cùng Lương Thy San không biết vì sao quen nhau, bây giờ đang trải qua giai đoạn tìm hiểu chuẩn bị tiến xa hơn mặc dù mới chỉ trải qua một ngày.
Sốc nhất là Mẫn Doãn Kì, chỉ vừa xác nhận mối quan hệ với Niên Nhĩ Lạc hôm trước thì hôm sau đã đi công khai với toàn trường rằng hắn và cô chính thức mối quan hệ yêu đương.
Đến cả giáo viên cũng biết Niên Nhĩ Lạc là của riêng Mẫn Doãn Kì.
Đã vậy còn mạnh miệng đâm một câu.
"Thằng nào con nào lia Niên Nhĩ Lạc, bị tao lia dao lại đừng có trách."