Niên Nhĩ Lạc thoát khỏi Mẫn Doãn Kì thì lật đật chạy về lớp học, cô cũng không kịp nói năng gì hết liền mệt mỏi ngã gục ra bàn sau đó giả ૮ɦếƭ.
Lương Thy San nhìn dáng vẻ tái nhợt ướt đẫm mô hôi của cô, cũng không biết vừa xảy ra chuyện gì, lúc Niên Nhĩ Lạc bị Mẫn Doãn Kì bắt đi thì cô nàng không có ở trong lớp.
Vì thế Lương Thy San hơi cúi đầu, nhỏ giọng hỏi bạn thân.
"Nhĩ Lạc, cậu bị làm sao vậy?"
Niên Nhĩ Lạc nhắm nghiền mắt, đến nói chuyện cũng không muôn nói, cô lăn qua lăn lại trên bàn, hồi lâu sau mới ngồi bật dậy, làm Lương Thy San giật cả mình.
Cô nghiêng đầu, hung dữ trừng mắt với cô nàng, nghiến răng nói.
"Chân thành cảm ơn Lương tiểu thư. Nhờ ơn phước của cậu, mình đã giảm được mấy kí mỡ rồi đây nè."
Lương Thy San hơi nghiêng đầu chớp chớp, cô nàng đâu có biết chuyện gì xảy ra đâu chứ?
Nhưng mà cô nàng có một chuyện bắt buộc phải hỏi.
"Việc đưa thư tình thế nào? Anh Trí Mẫn nhận được thư rồi có nói gì không?"
"Anh ấy không nhận được thư, nhưng nói thì có đó." Niên Nhĩ Lạc đáp.
"Vì sao không nhận được?" Lương Thy San hơi cau mày.
"Ai biết."
"Vậy anh ấy nói cái gì?"
Niên Nhĩ Lạc nghĩ tới đây lại mặt mày tối đen, cô trừng mắt với Lương Thy San, hơi gằn giọng.
"Anh ấy nói: Đại ca, chị dâu đưa thư tình cho em này! Em không biết cái gì hết, anh mau ra làm rõ đi."
"..."
Nghe tới đây, có ngốc mới không hiểu việc kế tiếp xảy ra là gì.
Lương Thy San vô cùng áy náy, cô nàng muốn mở miệng xin lỗi, nhưng nhìn sắc hồng phơi phới trên mặt Niên Nhĩ Lạc, cô nàng lại ngơ ra.
"Nhìn cậu có vẻ vui."
"Ừ. Vui thiệt mà."
Hế hế, Mẫn Doãn Kì tỏ tình với tui mà sao tui hong vui được chứ!
Lại nhớ tới chuyện tốt mà Điền Chính Quốc làm, Niên Nhĩ Lạc liền quay đầu, liếc nhìn về phía bàn của cậu ta.
"Này Điền Chính Quốc!" Niên Nhĩ Lạc gọi qua.
Điền Chính Quốc đang cúi đầu đọc sách, nghe cô gọi thì hơi ngẩng, cậu nâng mắt nhìn cô sau đó nhàn nhạt mở miệng.
"Cậu không cần cảm ơn đâu, mình ngại lắm."
"... Ai thèm cảm ơn cậu?! Nói đi, sao cậu dám bán bạn bè hả?"
Điền Chính Quốc hơi mỉm cười, cậu đóng sách lại, tay chống một bên má nghiêng đầu cười nhìn Niên Nhĩ Lạc.
"Chắc là cậu không biết rồi, thật ra mình theo phe anh Doãn Kì. Dụ cậu như thế mà cậu cũng tin, cậu đúng là đồ ngốc."
"..."
Niên Nhĩ Lạc trong lòng tự thề rằng bản thân sẽ không bao giờ tin lời nói của trai đẹp nữa!
Không bao giờ!
Sau đó cô thở phì phò, tức giận nằm úp mặt xuống bàn.
[...]
Ra về, Niên Nhĩ Lạc mệt mỏi cất sách vở vào balo, cô vươn vai một cái sau đó thoải mái thở hắt ra.
Cuối cùng cũng được giải thoát khỏi ách thống trị tàn bạo của môn toán.
Thế giới lại bình yên tươi sáng rồi.
Sau đó, Niên Nhĩ Lạc tươi tắn đứng dậy, cô nghiêng người chuẩn bị ra ngoài, nhưng vừa thấy người ở ngoài, cơ thể bỗng dưng cứng đờ.
Phác Trí Mẫn đi trước, đi bên cạnh còn có thêm một cậu trai đẹp như tranh vẽ, còn người chính giữa là Mẫn Doãn Kì.
"Vương gia đến đón Vương phi, làm ơn dạt ra giùm." Phác Trí Mẫn cười cười nói
"..." Lương Thy San cậu mau ra đây mà coi crush của cậu nè.
Mẫn Doãn Kì vừa thấy Niên Nhĩ Lạc, sự lạnh lẽo xa cách liền biến thành ôn nhu ấm áp, hắn đi nhanh bước tới chỗ cô, sau đó choàng tay qua vai cô rồi ôm cô vào lòng.
"Vương phi của ta, ta đến rước nàng đây."