Dạo gần đây, tôi vô tình lọt vào tầm ngắm của một đàn anh khối trên.
Nghe đồn bảo phe phái trong trường của anh ta siêu siêu lớn, anh ta lại siêu hung dữ, cũng siêu lạnh lùng.
Tôi cũng không hiểu vì sao bản thân lại được anh ta lựa trúng nữa.
Nhưng tôi không quan tâm, vì tôi nghĩ anh ta chỉ là nhất thời muốn đùa tôi mà thôi.
Cứ thế cũng 2 3 tuần rồi.
[...]
"Niên Nhĩ Lạc, xin cậu đấy, xin cậu..."
"Không được đâu."
"Mình xin cậu mà!"
Chuyện là nhỏ bạn thân tôi lỡ thích một anh chàng học cùng trường, nhưng con bé này nó vốn nhát gan nên không dám tỏ tình, đang cầu xin tôi giúp nó gửi thư tình.
Nhưng mà tôi thật sự phiền lắm, với lại tôi cũng không muốn tạo thêm tin đồn nhiều.
Giờ mà vác mặt đi đưa thư giúp, lọt vào tai mắt của đàn anh khối trên kia, tôi coi như ૮ɦếƭ chắc.
"Nhĩ Lạc, đi mà. Năn nỉ đấy."
Tôi lắc lắc đầu, vẫn liên tục cự tuyệt cô nàng.
"Mẫn Doãn Kì mà biết sẽ không tha cho mình đâu."
"Nhưng cậu và anh ta đâu có quan hệ gì đâu?"
Tôi bị câu nói này làm cho ngây người, sau đó bừng tỉnh.
Đúng rồi, tôi và cái tên kia thì có quan hệ gì chứ? Mắc cái gì phải sợ sệt anh ta?
Haha!
Sau đó tôi đưa tay giật lấy thư tình trên tay của cô bạn thân, quay lưng đi ra ngoài cửa lớp.
Phòng học của anh chàng kia trên lầu hai, cách phòng học của tôi một tầng, và kế bên lớp của Mẫn Doãn Kì.
Không biết vì sao tôi lại lựa đường vòng, tránh xa cái lớp kia ra.
"Anh Phác Trí Mẫn có trong lớp không ạ?" Tôi đứng ngoài cửa gõ gõ, sau đó nói vọng vào.
Vừa nói xong, một cậu trai mang theo dáng vẻ dịu dàng ngọt ngào như mùa xuân bước ra, suýt nữa là ςướק luôn trái tim thiếu nữ của tôi luôn.
Anh liếc mắt nhìn tôi, sau đó mỉm cười.
"Sao thế?"
Không biết vì sao nhìn nụ cười đó, cổ họng tôi không phát ra âm thanh được. Nhưng nhiệm vụ của tôi chính là bồ câu đưa thư, vì thế tôi giơ lá thư ra trước mặt anh, sắc mặt không hề biến đổi.
Phác Trí Mẫn nhìn lá thư màu hồng trong tay tôi, hai mở to mắt, dáng vẻ có chút kinh ngạc, sau đó anh lùi hai ba bước rồi đi về phía lớp bên cạnh.