“Lâu rồi không gặp.”
Long đỡ tôi ngồi dậy. Sau đó đặt tôi lên chiếc ghế đá mà cậu ngồi. Chúng tôi im lặng khá lâu. Phải đến khi tôi lên tiếng thì Long mới hết bần thần
“Sao cậu lại ngồi đây?”
“Tôi muốn tìm một chút không khí ấy...”
Tôi để ý trên khoé mắt Long còn đọng lại nước mắt. Nhìn vẻ mặt cậu ta buồn lắm, chững chạc không như hồi xưa nhiều.
“Long có chuyện gì à?”
“À không có gì”
“Vậy thì tôi đi đây
“Đừng đi”
Long chợt nắm tay tôi kéo lại. Tôi chưa kịp phản ứng thì cậu đã kéo tay tôi úp vào mặt của cậu ta.
Long bắt đầu khóc trên tay tôi. Long khóc thương lắm, cậu ta dường như đang đau đớn về việc gì đó. Tôi vỗ nhẹ vai cậu. Long bắt đầu nói trong tiếng nấc.
“Người yêu tôi... sắp kết hôn rồi... do tôi cứ lo bận bịu học mà giờ đánh mất cô ấy..”
“Tôi nợ cô ấy một lễ cưới, nợ cô ấy rất nhiều..”
Thì ra là thất tình, haiz tôi cũng chợt nhớ ra mình đã 26 tuổi vẫn chưa có đối tượng để kết hôn. Sinh nhật của mình mà phải đi an ủi người khác. ૮ɦếƭ mất thôi!
Long ngừng khóc khi nhận được điện thoại cấp cứu. Cậu ta để tôi ở lại rồi đi trước. Thế là một thân một mình tôi cầm chiếc bánh kem về phòng trong bực bội.
“Con Nhi mày đâu mất rồi?!!!”
Về phòng bệnh, căn phòng lạnh ngắt, tối om. Nhìn đồng hồ cũng đã điểm 10h tối. Vậy là tôi đành để sinh nhật trôi qua như ngày bình thường thế à..?
“Cô mới về à?”
“Ui mẹ ơi”
Anh bác sĩ hồi sáng đang ngồi thù lù trong góc tối, nhìn anh sợ lắm.
“Cứ tưởng không ai đón sinh nhật với mình, anh đón với tôi nhé?”
Anh bác sĩ liếc nhìn bánh kem trên tay tôi. Sau đó bỏ đi.
“Yah! Đùa với nhau à?!”
Thế là tôi đành ngồi một mình trên giường. Đặt chiếc bánh kem trên bàn, vừa xem phim Moon Lovers.
Ước gì mình cũng có các hoàng tử nhỉ? Nhìn sinh nhật của Thập hoàng tử kìa, quá linh đình luôn. Chị đẹp Hae Soo thì siêu cute. Lần đầu thấy ông So cười khoái chí như thế!
*Rầm!
“Ui mẹ ơi! Anh điên à?”
Tên bác sĩ ấy trở lại, do anh ta chạy nhanh quá nên cửa suýt bị anh ta đá tung. Nhìn bác sĩ này có vẻ hớt hở. Anh ta đi đến gần tôi, xoè tay ra.
“Tặng cô. Do không chuẩn bị trước nên tôi chỉ có cái này..”
“Đây là gì vậy?”
“Vòng bình an”
Bác sĩ đeo lên tay tôi. Nó là chiếc vòng chỉ màu đỏ rất đơn giản. Nhưng đối với tôi món quà này thật sự rất tuyệt. Tôi cười híp mắt cảm ơn anh ta.
Sau đó anh bác sĩ còn đem nến cắm vào bánh kem cho tôi. Anh ta còn hát chúc mừng sinh nhật cho tôi nghe. Giọng khá ấm nhưng hát rất tệ.
Trong màn đêm lạnh lẽo, có nến, có bánh kem, có người cùng mình đón sinh nhật. Tôi khẽ khép đôi mi mình lại, tôi ước nguyện rằng mình sẽ luôn hạnh phúc như bây giờ và anh trai sẽ sớm có vợ.
[...]
Ánh sáng chiếu vào căn phòng hỗn độn. Một đôi bạn trẻ đang ngủ trên giường. Nhìn là biết họ đã trải qua đêm nồng nàn như thế nào.
Thiên tỉnh dậy, anh giật mình khi thấy Nhi nằm kế bên mình. Thiên vò đầu bức tóc nhớ về đêm hôm qua, họ đã cùng nhau đi nhậu và sau đó... không nhớ nữa.
Cuộc đời 35 mùa xuân rồi lần đầu tiên mất đời trai. Thiên bối rối không biết làm thế nào thì Nhi cũng đã tỉnh dậy. Với vẻ mặt thất thần của Thiên thì Nhi chỉ ngáp dài một cái.
“Haiz cuối cùng thì lần đầu của mình lại trao cho anh của bạn thân. Xin lỗi anh nha, tối qua tôi say quá.”
Nhi thản nhiên bước xuống lụm quần áo sau đó bước vào nhà tắm. Thiên không ngờ cô gái trước mắt mình có thể thản nhiên như thế. Không bắt anh chịu trách nhiệm à?!
Sau khi Nhi tắm xong, cô bước ra với dáng vẻ gọn gàng. Định rời đi nhưng bị tên nào đó chặn lại.
“Tôi sẽ cưới em, tôi sẽ chịu trách nhiệm”
“Chúng ta chỉ là tình một đêm. Tôi không định lấy chồng đâu. Tạm biệt!”
“Này!! Tôi nhận em vào làm thư ký nhé? Được không?”
Nhi đẩy Thiên ra lắc đầu.
“Vậy thì chẳng khác nào tôi ngủ với sếp một đêm để lấy vị trí đó? Thôi, anh cứ xem thực lực của tôi đi”
Nhi bỏ đi để lại Thiên bần thần, trai tân của anh bị ăn sạch thế mà cô gái vô trách nhiệm này lại không muốn cưới anh ư?!! Đây là lần đầu anh yêu người ta đó!!!!
[....]
Hôm nay là một buổi sáng thật lạ, không ai đến thăm tôi cả. Thế là tôi phải tự thân vận động bước ra ngoài. Gần đây tôi đã đi lại được và ổn hơn rồi. Có lẽ sẽ xuất viện sớm thôi.
Tôi đi dài trên hành lang đến căn tin. Tâm trạng đang rất vui vẻ định tìm anh bác sĩ đó.
“Tránh ra, tất cả tránh ra!!!”
“Có bệnh nhân cấp cứu!!”
“Bác sĩ, bác sĩ đâu?!”
Cảnh tượng trước mắt tôi khá ghê rợn, một người đàn ông hình như vừa mới bị tai nạn. Máu đầm đìa khắp nơi đang nằm trên băng ca.
“A! Anh bác sĩ?!
Tôi nhìn thấy anh bác sĩ ấy lao đến như điên, xông lên băng ca và ngồi lên bụng của bệnh nhân ấy. Anh ta hết sức tập trung, tay ấn ấn cái gì đó. Khuôn mặt khá bình tĩnh đến khi tên bệnh nhân ấy hôn mê và dùng tay kéo khẩu trang của bác sĩ ấy xuống.
Nụ cười trên môi tôi dập tắt. Khuôn mặt ấy vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Ánh mắt đó, đôi môi đó... tại sao tôi lại quên được nhỉ?!
Tim tôi truyền đến một cơn đau buốt. Cơ thể tôi như mức sức lực mà đứng không vững nữa. Trí lướt qua tôi, anh không để ý rằng tôi đang ở đây.
Một vị y tá thấy tôi không ổn liền đến đỡ tôi. Hỏi thăm tôi các thứ. Nhưng mắt tôi bây giờ chỉ hướng về người duy nhất ấy, tay tôi run run chỉ về hướng anh ta.
“Đó là bác sĩ nào vậy?”
“À đó là bác sĩ Trịnh Hoà Trí, nam thần của khoa này đó”